CHƯƠNG 63: QUAY VỀ CỔ TỘC (TIẾP)

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 63: QUAY VỀ CỔ TỘC (TIẾP)

Vô Tâm chúng ta hiện giờ đã rời đi cách Bắc Minh Thần Tông một khoảng rất xa, làm sao có thể đến ma giới được đây.

Tôn Tiểu Phúc tò mò hỏi.

Lão già đó vẫn còn ở khu vực Lưu Hương Thành chứ!

Quay sang nhìn Cổ Hy, Cổ Viêm mở miệng tra hỏi.

Không có, gia đình ta toàn bộ đã quay về Hắc Ám Ma Vực.

Cổ Hy lắc đầu mở miệng đáp lại.

Nhắm mắt lại đi, bây giời ta sẽ đưa các ngươi đến đó, cho dù có chuyện gì cũng không được mở mắt ra, nếu không hậu quả tự chịu.

Nghe thấy thế ba người kia liền lập tức nhắm chặt mắt lại đứng yên ngay ngắn đợi lệnh của hắn.

Bạch Linh ra đây đi!

Cổ Viêm truyền âm ra lệnh nói.

Chớp mắt Bạch Linh xuất hiện đứng bên cạnh hắn, liếc nhìn về ba đứa trẻ kia mỉm cười truyền âm nói.

Sao vậy tìm ta có việc gì.

Mở thông đạo dẫn đến Hắc Ám Ma vực cho ta!

Cổ Viêm truyền âm đáp lại.

Có khó gì đâu, cứ để ta.

Bạch Linh nghe vậy, liền phất tay một cỗ ánh sáng màu trắng xanh phát ra từ lòng bàn tay hiện ra một thông đạo năng lượng sinh ra một lực hút mạnh.

Gì vậy, tại sao là có một cỗ sức mạnh cường đại khung khiếp đến vậy, bên ngoài kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tôn Tiểu Phúc mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được một loại bức khủng khiếp giống như có một cường đại thế lực ở bên ngoài kia.

Mau tiến lên phía trước đi.

Nghe theo hiệu lệnh của Cổ Viêm cả ba người nhắm mắt tiến về phía trước, lực hút từ phía thông đạo không gian càng lúc một lớn cuối cùng hút cả ba người vào trong đó.

Hắc Ám Ma Vực, một khu vực nằm tiếp giáp với Nam Hải Yêu Vực cách một vùng biển đen huyền bí, tại đây không có ánh sáng mặt trời chỉ có mây đen nghịt trời sấm sét chấp giật dữ dội, tại khu vực này chia thành ba mảng lục địa nhỏ nằm giữa biển có lẽ đây chính là ba thế lực lớn của khu vực này.

Mở mắt ra, Tôn Tiểu Phúc tỏ vẻ kinh hãi khi trông thấy cảnh tượng trước mắt, nơi đây không khác gì là địa ngục trần gian vậy mà có người chịu sống ở đây.

Kia có phải là U Minh đảo, căn cứ của gia tộc ngươi đúng không?

Cổ Viêm chỉ tay về phía hòn hải đảo chính giữa lên tiếng hỏi.

Chính xác, đó chính là nơi mà chúng ta phải đến.

Cổ Hy gập đầu đáp lại.

Tiểu Phúc tử, bám chắc vào đấy, chúng ta chuẩn bị khởi hành tiếp đây.

Hai tay bám chặt vào vai hắn, Cổ Viêm lăng không giữa bầu trời mở miệng dặn dò.
Khoan đã ta còn chưa kịp chuẩn bị.

Hắc Ám Ma Dực bay!

Cổ Viêm giống như một con chim giữa bầu trời, vẻ phấn khích dùng tốc độ nhanh nhất bay tới hải đảo kia, chỉ tội cho Tiểu Phúc Tử sợ tái mặt la hét suốt dọc đường đi chỉ lo tiểu tử này giữ không chặt đánh rơi xuống biển làm mồi cho yêu thú thì đời này coi như bỏ.

Tại U Minh đảo.

Ọe ọe ọe …

Tôn Tiểu Phúc vừa đáp xuống đất mặt trắng bệch chóng mặt liên tục ói mửa.

Đồ vô dụng có vậy mà cũng không chịu đựng được mà còn đòi làm cường giả, thật khiến người ta mất mặt.

Cổ Viêm bĩu môi lên tiếng chê bai nói.

A Ly chúng ta sắp về nhà rồi, cố gắng lên.

Cổ Hy đỡ nàng đứng dậy, mở miệng động viên nói.

Đi thêm một canh giờ tiến sâu vào bên trong, cuối cùng cũng tìm thấy căn cứ của cổ gia, một sơn trang rộng lớn, phía trước cổng có tấm biển gỗ lớn có khắc dòng chữ.

" U Minh Chi Cổ "

Đứng lại, các người là ai mau báo danh tính đi.

Trước cổng, hai gã đệ tử thủ sơn chặn Cổ Viêm lại, quát to.

Vô danh tiểu tốt mà muốn biết tên lão tử ta, cút sang một bên nếu không đừng có trách ta đánh tàn phế.

Cổ Viêm hừ lạnh cau mày quát.

Các ngươi còn nhận ra ta chứ!

Cổ Hy đứng lên phía trước nhìn dơ một miệng lệnh bài tử sắc lên tiếng hỏi.

Hai tên thủ hộ kia trông thấy vậy liền cúi đầu xuống cung kính nói.

Cung nghênh hai vị thiếu chủ trở về.

Cửa lớn mở ra, người chạy vào đầu tiên chính là Cổ Viêm, sau đó là Tôn Tiểu Phúc, Cổ Hy đỡ muội muội vào trong, khi chuẩn bị bước vào cửa hắn có thầm vào tai nói nhỏ với một tên thụ hộ.

Người mà các ngươi vừa đắc tội có thân phận ngang bằng với lão tổ.

Nghe thấy thiếu chủ nói vậy hai gã kia thân thể như mềm nhũn ra, tính khí lão tổ không phải họ không biết nếu để chuyện này đến tai người hậu quả thật không lường, chỉ hi vọng tên tiểu tử kia không chấp nhặt chuyện nhỏ này mà bỏ qua cho chúng.

Vào bên trong Cổ Hy là người dẫn đường đi trước, hai người Cổ Viêm và Tôn Tiểu Phúc theo sau, một canh giờ đi qua quảng trường lớn có đông đúc đệ tử lớn, qua không ít biệt viện lớn nhỏ, qua một con đầm lớn của cùng chính là một cung điện nguy nga tráng lệ, đường lên cung điện cũng phải trăm bậc thang trở lên chỉ đi bộ thôi cũng khiến người ta đủ mệt.

Lão già Cổ Nguyên, ta trở về rồi đây?

Cổ Viêm hét lớn.

Nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền vào, bên trong đại sảnh chính có tiếng hồi đáp, từ bên trong những bóng người cao lớn bước ra dẫn đầu là Cổ Nguyên và Mạc Kỳ phía sau chính là năm cự đầu mà hắn chưa từng gặp.

Tôn Tiểu Phúc trông thấy bóng dáng những người kia, mỗi người trên mình tản ra áp bức khủng khiếp so với áp bức thần bí lúc giúp Cổ Viêm mở thông đạo không hề thua kém.

Cổ Nguyên huynh đây chính là Cổ Viêm tiểu tử bằng xương bằng thịt trong truyền thuyết đó sao?

Một lão đầu thân hình cao gầy trên đầu chỉ còn vài ba sơi tóc bạc mỉm cười nhìn tiểu tử trước mặt lên tiếng hỏi.

Ha ha, chính là hắn đó.

Cổ Nguyên mỉm cười đáp lại.

Tiểu Viêm lão đệ, không ngờ lại là ngươi ta còn tưởng trước khi xuống lỗ không được gặp được ngươi nữa chứ.

Xem kìa có một năm trôi qua mà lớn nhanh thật đó.

Lão giả xoa đầu gã thiếu niên cao lớn trước mặt, mừng như sắp khóc nói.

Cổ Thiên Quy, người ôm nhầm người rồi, đứa bên cạnh mới chính là Cổ Viêm.

Cổ Nguyên hài hước chỉ tay về phía thiếu niên thấp hơn vẻ mặt đang khó chịu lên tiếng cười nói.

Không phải Cổ Viêm sao vậy tên tiểu tử này là ai?

Cổ Thiên Quy lão đầu nghe thấy vậy giật mình vội vã buông thiếu niên trước mặt ra ngạc nhiên hỏi.

Tiền bối, tại hạ là Tôn Tiểu Phúc, rất vui được làm quen với ngài.

Tiểu Phúc ôm quyền thân thiện chào hỏi.

Lão giả này cũng không để tâm đến tên tiểu tử này, quay sang về phía tiểu tử thấp hơn đứng bên cạnh nhấc bổng hắn lên như bế đứa cháu trai của mình, mừng rỡ nói.

Cổ Viêm lão đệ, ngươi thật sự có thật, cuối cùng ta cũng được gặp nhân vật trong truyền thuyết, ha ha.

Cổ Viêm nghe thấy vậy gân đỏ nổi trên đầu giận dữ vô cùng đẩy lão ta ra, hai tay tóm lấy một cọng tóc của lão, quát lớn.

Khốn khiếp, lão gìa ngươi dám chê lão tử ta lùn, có tin ta nhổ sạch mấy cọng tóc trên người ngươi không?

Hì hì, nhầm lẫn chút thôi, tuổi tác cao rồi mà.

Cổ Viêm để ta giới thiệu vị đang đứng trước mặt ngươi chí là lão rùa già Cổ Thiên Quy, hay còn gọi là quy đế.

Còn vị bà bà đứng cạnh ta đây chính Hải Ngư bà bà, hay còn gọi là ngư đế.

Đứng cạnh bà bà chính là Kiếm Vương, Trác Khôi được người đời ca tụng là quỷ diệu thần kiếm.

Vị cuối cùng, Khôi Nam bà bà, hay còn gọi à độc đế.

Cả bốn bọn họ đều là trưởng lão là những cự đầu của Cổ gia chúng ta.

Mạc Kỳ mở miệng lên tiếng giới thiệu nói.

Toàn bộ là võ đế cảnh, ma giới thật sực có lắm nhân tài so với Bắc Minh Thần Tông kia chẳng khác gì sâu kiến trước mặt họ.

Tiểu Phúc đồng tử mở to kinh hãi, không nghĩ đến tên Vô Tâm lại giấu đi tên thật trà trộn vào tông môn đã vậy còn có thế lực hùng mạnh ở đằng sau chống lưng, bảo sao hắn lại có thái độ kiêu ngạo đến như vậy.

Tâm trạng tiểu tử này bây giờ trở nên rất run sợ, võ tôn võ thánh cảnh muốn gặp đã khó hôm nay một lúc gặp bốn võ đế thật làm cho người ta cảm thấy áp bức không yên đến thở cũng không được tự nhiên như bình thường.

A Ly con bé này đang bị bệnh rất nặng, các ngươi có cách nào áp chế được băng độc không?

Cổ Viêm chỉ tay về phía nữ tử sắc mặt trắng bệch kia khẽ hỏi.

Các ngươi đi theo ta, mọi chuyện sẽ rõ!

Mạc Kỳ dứt lời liền tiến về phía cung điện nhún người bay lên trên đi về hướng bên trái, những người khác sau đó cũng đi theo, Cổ Viêm được lão quy đế tóm người bay lên cho nhanh, còn lại Tôn Tiểu Phúc tự thân dùng khinh công đuổi theo.

Phía trước mặt chính là một căn phòng rộng lớn, bên trong có năng lượng ba động tỏa ra xung quanh mạnh mẽ.

Mạc Kỳ đỡ A Ly tiến vào trong trước, sau đó những người còn lại cũng vào theo.

Cổ Hy ngươi và tên tiểu tử lạ mặt này đứng ở ngoài cho ta, đám bước vào đừng có trách ta ra tay độc ác.

Cổ Thiên Quy lão đầu liếc nhìn bọn chúng lên tiếng nhắc nhở nói.

Cửa gỗ đóng lại, bên ngoài kia chỉ còn Cổ Hy và Tôn Tiểu Phúc lo lắng đứng ở ngoài.

Cổ Hy huynh tại sao chỉ có mình Cổ Viêm hắn lại được vào trong còn chúng ta thì lại không?

Tôn Tiểu Phúc, ngươi tốt nhất không nên nhiều chuyện thì hơn, nếu muốn gặp lại cha ngươi thì hãy ngậm miện lại cho ta.

Cổ Hy cau mày lạnh lùng đáp lại nói.

Trong căn phòng có hai mỹ phụ áo đen sắc mặt tái nhợt đang ngồi xếp bằng giữa không trung, làn da trắng bệch phủ một lớp băng mỏng trên người bờ môi nhợt nhạt thiếu sức sống biểu hiện có phần giống bệnh tình của A Ly chỉ khác nặng hơn nữ nhân này.

Phía bên dưới có hai gã trung niên đang ngồi điều khiển pháp trận bao quanh thân thể hai người một trong hai người là Cổ Phong hắn đã từng gặp qua, người còn lại là một gã lạ mặt mà hắn chưa từng nhìn qua nên không thể biết lai lịch của hắn, nhưng có lẽ tu vi của hắn cũng thuộc dạng khủng bố nên mới có thể ngang hàng với gã Cổ Phong kia.