CHƯƠNG 57: HÀNH TRÌNH ĐẾN BẮC MINH THẦN TÔNG

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 57: HÀNH TRÌNH ĐẾN BẮC MINH THẦN TÔNG

Vô Tâm!

Tỉnh đậy đi.

Phía bên ngoài có âm thanh lạ đang thúc dục hắn dậy, mở mắt ra thì thấy bản thân đang nằm trên giường bên cạnh có rất nhiều người đứng bên cạnh trong đó có cả A Ly và Vệ Ưng vẻ mặt lo lắng cho hắn

Vô Tâm ngươi cuối cùng đã tỉnh dậy rồi sao?

Cương Mạnh chấp sự lên tiếng hỏi han nói.

Ta chỉ ngủ có một lát thôi, các ngươi làm gì mà ở đây tập trung động vậy?

Vô Tâm thản nhiên cất tiếng đáp lại.

Ngủ?

Ngươi ngủ kiểu gì mà ngủ hết ba ngày ba đêm vậy, ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì nữa đấy.

Cương Mạnh giật mình lên tiếng giải thích nói.

Mình mới vào trong không gian Vĩnh Hằng Vũ Trụ có vài canh giờ thôi không ngờ ở thế giới đã là ba ngày rồi sao thời gian trôi thật nhanh, lỡ như không để ý có kẻ thù đến lấy mạng thì thật phiền phức, sau này nhất định phải cần thận hơn mới được.

Cổ Viêm vẻ mặt căng cứng thầm nói.

Vô Tâm,nếu ngươi ổn rồi ta cũng không ở đây nữa, mấy ngày nay ta đang phổ cập cho mọi người về những chuyện liên quan đến Bắc Minh Thần Tông và ba tông môn còn lại nếu ngươi muốn biết sự tình cứ hỏi đám người bọn họ.

Cương Mạnh mở miệng khẽ cười vỗ vai nói, sau đó rời đi khỏi phòng.

Vô Tâm huynh đệ rất vui được làm quen!

Một thiếu niên dáng người cao lớn da ngăm đen khoác trên mình bộ áo lông thú màu nâu lên tiếng thân thiện chào hỏi nói.

Ngươi biết ta sao?

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi lại.

Ha ha, đương nhiên là biết đến ngươi rồi, trận chiến giữa ngươi và Quách Thanh Liễu cô nương ngày hôm đó mọi người đều biết vậy tại sao chúng ta lại không biết được cơ chứ.

Gã thiếu niên lạ mặt cười lớn lên tiếng đáp lại nói.

Ngô Mãnh là tên của ta, sau này chúng ta là đồng môn rồi rất hy vọng Vô Tâm huynh chiếu cố.

Ngô Mãnh mỉm cười vươn tay ra phía trước bắt tay cười nói.

Câu này phải là ta nói mới đúng, sau này rất mong được Ngô huynh chiếu cố cho.

Cổ Viêm vẻ mặt thân thiện bắt tay mỉm cười đáp lại.

Giới thiệu với huynh, vị này là Liệt Phong là một người bạn đồng hương của ta, cả hai chúng ta là người của Mộc Phong Thành, không ngờ được cả hai bọn ta lại tiến nhập cùng một tông môn phải không thú vị lắm phải không, ha ha.

Ngô Mãnh vỗ vai gã tiểu tử cao gầy mặc y phục xanh nhạt tóc búi cao kia cười sảng khoái nói.

Trái với vẻ nhiệt tình của Ngô Mãnh, gã thiếu niên này lại tỏ ra lạnh nhạt với mọi người xung quanh, luôn ôm khư khư thanh đao trong tay cảm giác như đang dè chừng cảnh giác với tất cả mọi người thật đúng là con người kỳ lạ.

Quách Thanh Liễu cô nương chắc ngươi cũng không còn lạ lẫm nữa, còn hai vị cô nương và vị huynh đệ đứng bên cạnh cô ấy là Mặc Cảnh, Hoàng Báo cả hai người đều là người của Ngụy Hoàng vương triều, thực lực cũng đã đạt đến cảnh giới đại võ sư rồi đấy.

Ngô Mãnh chỉ tay về phía nư tử y phục màu cam và thiếu niên áo trắng mỉm cười nói.
Đám người Quách Thanh Liễu thấy thế liền tỏ vẻ khó chịu, cũng chỉ vì ngày hôm đó Cổ Viêm liên tục sỉ nhục bọn họ trước đám đông nên không mấy thiện cảm với tiểu tử này mà bản thân Cổ Viêm cũng không thèm để ý đến bọn chúng, những loại người cao ngạo không coi ai ra gì như chúng không đáng để kết bạn làm quen nên tránh xa thì tốt hơn.

Ngay sau đó, những người còn lại đến từ vương triều khác nhau đều tiến đến chào hỏi làm quen hắn, một phần cũng vì ngưỡng mộ tài năng hắn có.

Họ đối xử tử tế với hắn, hắn cũng dùng hành động tử tế để đáp lại thân thiện chào hỏi làm quen với từng người một.

Vô Tâm huynh, có muốn biết một số thông tin về Bắc Minh Thần Tông không?, nếu muốn ta có thể truyền đạt lại nhưng lời Cương Mạnh chấp sự nói cho huynh biết.

Ngô Mãnh mỉm cười khẻ hỏi.

Khỏi cần, đằng nào đến nơi đấy cũng biết thôi, trái lại biết rồi ta lại cảm thấy không còn hứng thú gì với tông môn này nữa!

Cổ Viêm vô tư đáp lại nói.

Ha ha, Vô Tâm lão huynh nghĩ được như vậy cũng đúng, đôi khi cái gì cũng biết hết thì cuộc sống đâu còn thú vị nữa.

Cương Mãnh híp mắt cười đáp lại.

Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã là một tháng.

Trong khoảng thời gian này ban ngày chỉ có Cổ Viêm, Ngô Mãnh và hai huynh muội Cổ Hy trò chuyện với nhau ban đêm quay trở lại trong Thiên Sinh Linh Tinh tiếp tục vui đùa cùng đám người Hoàng Viêm ngày tháng phải nói là tiêu dao tự tại, còn những người khác ngày đêm chỉ biết chuyên tâm tu luyện không ăn không uống không biết mệt là gì đối với hắn cuộc sống như vậy thật chán ngắt.

Ngô Mãnh tại sao ngươi không tu luyện cùng bọn họ, ngươi không muốn không muốn nâng cao thực lực của mình sao?

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Ha ha, tập luyện ư, thời gian của chúng ta còn rất dài thiếu gì lúc để tu luyện, ta cảm thấy bản thân mình cần được nghỉ ngơi hơn nữa khoảng thời gian này ở bên cạnh huynh ta học được thêm nhiều điều mới mẻ đấy chứ.

Cổ Viêm ta thì có gì để ngươi học tập ngoài ăn với ngủ ra ta chẳng biết làm gì khác!

Vô Tâm huynh đệ khiên tốn rồi, luận về kiến thức đi săn yêu thú ta quả thực phải học hỏi huynh rất nhiều, ta tin những gì học được từ huynh sau này sẽ có thể áp dụng để săn bắt yêu thú rất có ích.

Ngô Mãnh híp mắt cười đáp lại.

Không lẽ trước đây ngươi sống bằng nghề săn bắt?

Cổ Viêm vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.

Chúng ta cũng như huynh đều là con nhà nghèo vì để tiếp tục sinh tồn phải và rừng săn bắt các loại yêu thú cấp thấp để đổi lấy võ kỹ thức ăn và một số vật dụng hằng ngày, ta cảm thấy bản thân có thể tu luyện đến trình độ như này đã là một kỳ tích rồi.

Ngô Mãnh thở dài gượng cười nói.

Ta cũng đâu hơn gì ngươi, nhớ năm đó vì muốn đổi đời ta đã phải vào rừng săn bắt yêu thú và cũng vô tình gặp được con Ám Minh Vương Hổ cấp độ yêu thú đang bị trọng thương, đã phải tốn không ít thủ đoạn và xém chút mất mạng mới có thể lấy được linh thai của nó đấy!

Cổ Viêm mở miệng đáp lại.

Được nghe câu chuyện quá khứ của lão thúc tổ, hai huynh muội A Ly ở bên cạnh không thể không ngưỡng mộ tài năng của hắn, trái lại là bọn họ nếu đặt mình vào bản thân hắn cũng không có cái gan liều mạng như hắn bởi lẽ từ nhỏ họ đã được sống trong nhung lụa không thiếu cái ăn cái mặc, công pháp võ kỹ đan được lại càng không thiếu.


Vô Tâm huynh quả thực rất may mắn đấy, ta đã đi vào rừng săn bắt từ năm mười tuổi cũng chưa từng gặp được loại yêu thú lại có huyết mạch yêu hoàng như nó, nếu đổi lại là ta có lẽ bây giờ đã là thiên kiêu tu luyện rồi đấy, ha ha.

Ngô Mãnh vẻ mặt ngưỡng mộ lên tiếng đáp lại.

Uỳnh!

Bỗng nhiên lúc này con thuyền dừng lại, mà ở ngoài khoang truyền đến rất nhiều tiếng hoan hô.

Cảm thấy tò mò, đám người Cổ Viêm vội vã đứng dậy mở cửa sổ ra nhìn về bên ngoài mà phía trước trùng điệp tầng mây xé nứt ra chính là một lục địa rộng lớn.

Không hổ danh là siêu cấp tông môn có khác, khí thế hơn hẳn mới bước chân tới thôi mà đã có thể cảm nhận được nồng nặc thiên địa linh khí!

Cổ Viêm khóe miệng cong vui sướng lên thầm phán.

Ha ha, có thể tu luyện ở địa phương giàu thiên địa linh khí như vậy, chỉ sợ chẳng mấy chốc có thể đạt đến võ thành, võ đế thậm chí là võ thần a.

Ngô Mãnh không dấu nổi sự phấn khích hét lớn nói.

Ha ha …

Nghe được lời này của hắn đám người xung quanh không khỏi bật cười chế giễu hắn, tưởng rằng với chút linh khí này mà có thể tu luyện đến trình độ đó sao, đạt đến thành tựu võ vương võ tông đã là không tệ rồi.

Cổ Viêm phía bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, tên tiểu tử này cũng quá khoác lác quá rồi đấy, nghĩ sao lại có thể mở miệng nói những câu như vậy, cứ thử nhìn lão chập sự Cương Mạnh kia xem mấy chục tuổi đầu rồi mà vẫn dừng ở cảnh giới võ vương đủ thấy muốn lên cảnh giới cao hơn tài nguyên tốn kém tới mức nào.

Đã đến nơi rồi, để ta dẫn các ngươi vào trong!

Cương Mãnh chấp sự lên tiếng rõng rạc nói.

Rầm!

Đạp chân bay lên không trung quang tử sắc năng lượng hiện ra bao trùm phía dưới chân lão sau đó là một con hắc sắc cự hổ con mắt lóe ra ánh sáng màu tím quỷ dị chân đạp tử vân trông rất hung hãn mà Cương Mãnh đang ngồi trên nó, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn xuống khiến người ta thêm phần kính sợ lão.

Mau lên phía trên đi!

Cương Mãnh chấp sự, mở miệng hét lớn nói.

Đám người phía bên dưới nghe vậy liền nhảy lên phía trên ngồi, hai vị sứ giả và bốn vị đệ tử thiên kiêu kia thì ở lại trên thuyền không có rời đi.

Vô Tâm còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lên đi!

Cương Mạnh chấp sự nhìn xuống phía bên dưới nơi hắn đứng, hét lớn giục nói.

Có thuyền đi đang thoải mái, tại sao phải dừng lại cưỡi cái con hổ đó chứ!

Cổ Viêm vẻ khó chịu lên tiếng đáp lại.

Tiểu tử ngốc thuyền đi cả tháng trời không lẽ ngươi không nghĩ đến chuyện nó hết nhiên liệu sao?

Cương Mạnh mở miệng khẽ trách mắng nói.

Phừng!

Hắc ám ma dực hiện ra sau lưng, khẽ đập cánh bay lên khỏi không trung.

Tiểu..tiểu tử ngươi muốn dùng hồn kỹ phi hành để bay thật sao?

Cương Mạnh ngạc nhiên hỏi.

Ta muốn được tự do bay lượn, các người cứ đi trước dẫn đường đi ta theo phía sau cũng được, đợi đến khi nào ta cảm thấy đuối sức sẽ tự động trèo lên đó.

Cổ Viêm mở miệng thản nhiên đáp.

Cương Mạnh cũng không muốn làm khó hắn, sau đó dẫn theo mười chín người còn lại bay đi trước, Cổ Viêm sau đó cũng bay theo.

Đã gần một tuần trôi qua trên đường đi bọn họ đi qua không biết bao nhiêu thành trì khác nhau vì có địa phận gần tông phái siêu cấp nên những thành trì này cũng rất phồn hoa so với Lưu Hương thành đã là hơn một bậc khiến họ càng được mở mang tầm mắt.

Về Cổ Viêm cứ hai ngày đường bay thì lại nghỉ ở chỗ đám người Cương Mạnh chấp sự một ngày để lấy lại sức, sở dĩ hắn muốn tự thân bay chính là muốn được giống như những chú chim bay lượn trên bầu trời cảm giác rất tuyệt diệu khó tả.