CHƯƠNG 59: LÊN LÀM LÃO ĐẠI
Triệu Sơn tên khốn khiếp mau nộp mạng đi.
Hây …..ya.
Một thiếu niên trẻ tuổi vẻ mặt không cam tâm tiến ra từ nhóm nhị đẳng đệ tử lao đến tấn công một gã thiếu niên lãng tử đến từ phía nhất đẳng đệ từ kia.
Rầm!
Thiếu niên trẻ tuổi đến từ vị trí nhị đẳng kia vừa mới tới gần thì ngay sau đó đã bị một lực lượng cường hãn phóng ra lập tức bị văng ra xa hai ba chục bước, khóe miệng rỉ máu tươi.
Ngay sau đó là tiếng cưởi nhạo mọi người xung quanh, cho rằng hành động tên tiểu tử này quá ngu ngốc, chết không đáng tiếc.
Tiểu tử này cũng vì thế chỉ biết nén cơn giận dữ trong sự tủi nhục vội vã rời đi như một kẻ đi.
Cái tên tiểu tử này cũng thực không biết lượng sức phải biết những kẻ kia có thể vào được nhất đẳng cũng không phải dạng hư danh không có thực lực, trong cách suy nghĩ cũng đã ngu ngốc như vậy bảo sao suốt đời bị người ta coi là phế vật.
Cổ Viêm nhìn về phía xa nơi thiếu niên bị trọng thương, cười khinh thường nói.
Lão thúc tổ, chúng ta có nên đi cướp danh ngạch của bọn chúng không?
Cổ Hy nhỏ giọng khẽ hỏi.
Cứ mặc kệ bọn chúng, chúng ta tạm thời đi kiếm cái gì ăn đã, cho dù muốn đánh nhau cũng phải làm no cái bụng trước.
Cổ Viêm tay xoa vùng bụng đang kêu như tiếng trống khó chịu đáp lại.
Khoan đã!
Đột nhiên lúc này vị thanh niên nhất đẳng kia dáng vẻ tươi cười tiến đến vị trí đám người Cổ Viêm, cùng lúc đám người xung quanh lùi bước tạo thành đường đi cho hắn tới.
Thanh niên này thể nội, có huyền khí ba động phát ra, thực lực đã đạt đến đại võ sư cảnh ngũ trọng thật không tầm thường.
Thanh niên kia nhìn thấy Cổ Viêm khẽ rời tầm mắt bỏ qua, trên mặt lập tức hiện ra tiêu sái dáng tươi cười, bất quá ai nấy đều thấy được, ánh mắt của hắn, từ đầu đến cuối đều là tập trung tại A Ly một khắc cũng không rời.
Haiz ….
Lại là một thằng nhóc háo sắc, sao đi đâu cũng gặp như loại người như này cơ chứ!
Cổ Viêm thở dài thầm than.
Tại hạ là Triệu Sơn đến từ Triệu Gia tại Tây Khương Thành rất hận hạnh được làm quen.
Không biết phải xưng hô với vị cô nương này như thế nào đây?
Thiếu niên lãng tử tay ôm quyền mỉm cười đầy thiện ý khẽ hỏi.
A Ly trông thấy vậy thái độ lạnh lùng có chút khinh thường làm bộ lờ đi không quan tâm đến sự tồn tại của hắn.
Tại thanh niên kia bên cạnh, có mấy người cũng là lên tiếng đồng thanh nói.
Ha ha, vị tiểu muội kia thật có diễm phúc, có thể lọt vào tầm mắt Triệu ca xem như có phúc lớn đấy, không biết bao nhiêu nữ nhân mơ ước còn không được.
Trông bộ dáng tỏ mình là người tử tế của tên tiểu tử háo sắc này, Cổ Viêm thật không nhịn nổi lạnh lùng lắc lên tiếng nói.
Ta đói rồi, đi trước đây nếu các người muốn hàn huyên tâm sự thì cứ ở lại với hắn.
Dứt lời Cổ Viêm lặng lẽ rời đi, A Ly và Cổ Hy thấy vậy cũng không dám chậm trễ vội vã bước theo sau hắn mà rời đi, không dây dưa với tên tiểu tử lạ mặt kia thêm nữa.
Nghe thấy Cổ Viêm nói vậy Triệu Sơn bộ mặt vô cùng sửng sốt sửng sốt một hiển nhiên là không nghĩ tới đám người này vậy mà lại cự tuyệt hắn, thế là sắc mặt chính là có chút cứng ngắc.
Bên cạnh hắn lúc này, đám người kia tỏ vẻ phẫn nộ lên tiếng:
đúng là loại không biết điều, gan cũng thật quá lớn vậy mà dám cự tuyệt Triệu ca.
"Rượu mời không uống thích uống rượu phạt "
Đi chết đi…
Đột nhiên từ phía sau một quyền cường hãn lao tới tấn công, kẻ tấn công không ai khác chính là Trương Sơn xem ra tên tiểu tử này đã không nhịn nổi thêm nữa rồi.
Uỳnh!
Vừa tiến gần ngay lập tức tên tiểu tử này bị hất văng ra phía xa, thân thể bị thương nặng miệng nôn ra một ngụm máu tươi, hai cánh tay thì bị bầm tím khuôn mặt tỏ ra sợ hãi trước thân ảnh cao lớn phía sau kia hét lớn hai chữ.
"Quái vật!"
Kẻ vừa chắn trước mặt hắn không ai khác chính là Cổ Hy với tu vi võ linh cảnh của mình thì với mấy quyền của Triệu Sơn đánh không khác gì lấy trứng chọi đá.
Loại rác rưởi như ngươi mà cũng xứng tiếp cận muội muội ta sao, cút đi cho khuất mắt ta, bằng không ta sẽ đánh cho tàn phế.
Cổ Hy lạnh lùng trừng mắt quát.
Nhưng kẻ vây quanh trông thấy cảnh tượng trước mắt, cũng phải dấy khiếp sợ trong lòng khi nhìn vào đám người Cổ Viêm, nghĩ thế nào cũng không ra tam đẳng đệ tử như hắn lại có thực lực khủng bố đến vậy, chuyện này quá sức bất thường.
Triệu Sơn hiện giờ đã là đại võ sư ngũ trọng mà còn bị họ đánh cho trọng thương có thể nhận thấy có hai khả năng xảy ra một là ẩn dấu tu vi, hai là tu luyện một loại võ kỹ đẳng cấp nào đó mới thể đánh lui được hắn.
Triệu Sơn này cũng thật quá xui xẻo, với mới đây còn đánh cho người khác trọng thương, không ngờ bản thân mình sau đó cũng lâm vào tình cảnh tương tự bởi vậy mới nói núi cao thì sẽ có núi cao hơn, đừng tự cho mình là giỏi mà làm ra hành động quá đáng nếu không sớm muộn gì cũng gặp quả báo.
Bộp!
Cổ Viêm quay đầu lại bước tới gần dùng lực chân dẵm mạnh lên khuôn mặt lãng tử kia, thò tay vào túi áo hắn lấy một miếng ngọc giản màu lục được điêu khắc tinh sảo ra.
Đây là lệnh bài danh ngạch nhất đẳng sao?
Cổ Viêm ngạc nhiên thầm tự hỏi.
Trông miếng ngọc này không khác gì so với miệng ngọc mà hắn được lão quản sự Triệu Hồng Thiên đưa cho nếu có khác một bên ghi chữ nhất đẳng, bên còn lại là tam đẳng.
Khốn khiếp, mau trả lại ngọc giản cho ta, Triệu Hồng Thiên quản sự ở đây là đại bá ta nếu người biết được nhất định sẽ giết chết các ngươi.
Sút!
Một cước mạnh đá thẳng vào mặt Triệu Sơn khiến hắn bị văng xa trăm bước bất tỉnh giữa quảng trường.
Chúng nhân xung quanh trông thấy vậy cũng không giám đến gần đỡ hắn chỉ sợ giúp hắn xong bản thân mình cũng bị liên lụy theo, mà ba người kia cũng không phải dạng vừa, có lẽ có thể trở thành đệ tử nhất đẳng đệ tử nhưng vì hết danh ngạch nên mới bị giáng xuống làm tam đẳng.
Lão thúc tổ, tên khốn đó lại dám uy hiếp người tại sao người không giết hắn luôn đi lại đi tha mạng cho hắn?
A Ly vẻ mặt khó hiểu lên tiếng hỏi.
Dạy dỗ hắn là được rồi, dù sao hắn còn trẻ tính tình nông nổi cũng là chuyện bình thường không nhất thiết phải xuống tay giết, hơn nữa ta cảm thấy cuộc sống này còn rất nhiều điều thú vị không thể lúc nào bàn tay cũng dính máu được, ha ha.
Cổ Viêm tay chắp sau lưng bước đi cười lạnh nói.
Bắc Minh Thần Tông ngoại môn Hạ Phong lâu, thuộc khu vực tam đẳng đệ tử.
Đây mà cũng gọi là nơi tiếp khách sao, trông có khác gì mao xí!
Nhìn vào căn nhà tranh rách nát phía trước, Cổ Viêm tay bịt mũi hiện vẻ phẫn nộ không vừa ý, bọn người Bắc Minh Thần Tông làm ăn quá thất trách tai nguyên tu luyện khan hiếm có thể hiểu được, nhưng đến chỗ ăn ở cũng thấp kém như vậy có khác gì nơi ở dành cho súc vật đâu.
Khụ khụ, tam đẳng có cái ăn chỗ ở là tốt lắm rồi, còn đòi hỏi nữa, mau vào trong đi.
Một thiếu niên bước tới khuôn mặt tái nhợt miệng ho liên tục tay ôm ngực, liếc nhìn đám người Cổ Viêm giọng khàn nói sau đó chậm chạp từng bước tiến vào trong.
Tiểu tử này, không phải là người bị tên Triệu Sơn đó đánh trọng thương, hắn là người của nhị đẳng tại sao lại xuất hiện ở chỗ này vậy.
Cổ Viêm ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
Lão thúc tổ, người hỏi chúng ta có tác dụng gì, chi bằng vào trong tự hỏi hắn có phải hơn không?
A Ly híp mắt cười nói.
Tại bên trong tửu lâu, ngoài mùi hôi thối ra, còn có ruồi nhặng bâu đầy khắp nơi không khác gì chuồng heo không phải dành cho người ở, khắp bàn Cổ Viêm, thức ăn thì như đồ thừa cho chó ăn vậy mà bọn người ở đây vẫn có thể bình thản ngồi ăn được cho thấy nghị lực của bọn họ phi thường vô cùng đổi lại là hắn cũng không thể làm được như họ.
Tiến về phía bàn gã thiếu niên lúc nãy đang ngồi ăn, Cổ Viêm hùng hổ bước đến đứng lên ghế gỗ dài cũ kỹ có nhiều vết mọt, chân nhấc lên phải dẵm mạnh bàn hung lạnh lùng quát.
Tiểu tử thối, ngươi có biết nơi này là ở đâu không tại sao một nhị đẳng đệ tử lại dám bước chân đến đây?
Thiếu niên kia có vẻ như không để ý đến những lời Cổ Viêm nói, vẫn vô từ gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Khoảnh khắc Cổ Viêm hùng hổ quát lớn về phía thiếu niên kia thì mọi ánh nhìn xung quanh đều hướng về phía bọn họ quan sát.
Vị …..vị huynh đệ kia, trông huynh rất quen, có phải huynh chính là người đã ra tay dãy dỗ tên tiểu tử Triệu Sơn hồi sáng không?
Một gã thiếu niên mập mạp nhem nhuốc, khóe miệng co giật thất kinh lớn tiếng nói.
Phải chính là ta, Vô Tâm lão tử của các ngươi đây?
Tay chống eo Cổ Viêm dáng vẻ tự tin nói.
Ta không hỏi ngươi ta hỏi vị huynh đệ cao lớn bên cạnh ngươi kia kìa.
Tên mập mạp vội đáp lại.
Tiểu tử thối, những lời ngươi nói có phải đang khinh thường ta, ngươi có biết khinh thường ta có hậu quả gì không?
Cổ Viêm tức giận nhăn mặt nói.
Ha ha, vị huynh đệ này thật thú vị, nhưng có điều huynh không biết tu vi của Vô Tâm huynh đệ đây còn cao hơn Cổ Hy ta rất nhiều, nếu đổi lại là huynh ấy lúc đó ra tay chỉ sợ tên Triệu Sơn bỏ mạng từ lâu rồi.
Có thật những gì huynh nói là thật không, Vô Tâm này còn mạnh hơn huynh rất nhiều sao.
Tiểu mập mạp vẻ mặt khó tin vội hỏi lại.
Điều đó là đương nhiên, Vô Tâm huynh đệ thực sự rất mạnh, mạnh hơn các ngươi tưởng tượng rất nhiều đấy.
Cổ Hy mỉm cười lên tiếng khẳng định lại.
Nghe thấy thế tiểu mập mạp kia tính cách nhanh chóng chuyển biến hướng tầm mắt về phía Cổ Viêm vội vẻ mừng rỡ cúi đầu xuống vái lạy cung kính nói.
Vô Tâm đại ca xin nhận của tiểu đệ một lạy?
Hành động của tên mập mạp kia ý chính là chim khôn lựa cành mà đậu, những kẻ khác cũng không phải là dạng ngu ngốc vội vã quỳ xuống vái lạy theo, tôn sùng hắn không khác gì một vị thần.
Gã thiếu niên ngồi bên bàn kia, nghe thấy thế vội đặt đũa xuống bàn, ngước đầu nhìn về phía Cổ Viêm, không dám tin ở một địa phận nghèo nàn tam đẳng lại xuất hiện khí thế cường giả ngạo nghễ.
Ha ha ha, nếu như các ngươi đã tôn sùng ta đến vậy, thì từ giờ trở đi ta sẽ làm lão đại của các ngươi, sẽ cho các ngươi một cuộc sống ấm no, tại cái nơi thiếu tình thương như này.
Các ngươi có đồng ý không?
Nghe thấy Cổ Viêm nói vậy đồng loạt chúng đệ tử tam đẳng vẻ mừng rỡ cất tiếng gọi " Vô Tâm đại ca " vái lạy.
Vô Tâm đại ca, tiểu đệ là Tạp Bao Tử, chữ " Bao " có nghĩa là bánh bao là món ăn ưa thích của đệ, rất vui được làm quen với huynh!
Tiểu mập mạp cười híp mắt bắt tay chào nói.