CHƯƠNG 54: GIẢI QUYẾT ÂN OÁN
Vương Hạo cười lạnh nói.
Khặc khặc, chỉ là một tên tiểu tử phân gia thấp kém mà đòi giết được ta sao, vì ngươi mà ta bị đuổi khỏi gia tộc chịu đủ mọi sự sỉ nhục coi thường của mọi người chính vì sự xuất hiện của ngươi mà ta trở thành bộ dạng như vậy.
Hôm nay bằng mọi giá ta phải lấy mạng của ngươi, dù cho phải trả giá đắt như thế nào cũng được!
Vương Uy lau vệt máu trên miệng, hung hăng có phần méo mó, cười nham hiểm nói.
Tất cả là do ngươi tự chuốc lấy, năm đó phụ thân ta bị ngươi đánh chết hại ta bị mọi người coi thường hà hiếp bắt nạt, mẫu thân ta vì quá đau khổ khiến bệnh tình càng nặng cuối cùng qua đời để lại một mình ta, còn ngươi lúc đó thì sao, ăn sung mặc sướng cuộc sống không phải lo nghĩ được mọi người kính nể coi là thiên tài nhưng tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi, những gì ngươi lấy đi của ta, hôm nay ta sẽ lấy lại hết.
Kể cả mạng sống của ngươi.
Vẻ mặt Vương Hạo phẫn nộ hung dữ đáp lại.
Ha ha, được được, ta muốn xem thử hôm nay ngươi có bản lãnh gì để lấy mạng của ta đây!
Võ kỹ huyền giai thượng cấp, Hỏa Pháp Diệt Thiên Ấn!
Vương Uy hung hãn nhún người bật thẳng lên bầu trời, bàn tay màu đen quỷ dị tỏa ra hắc quang mãnh liệt ngưng tu thành một bàn tay màu đen khổng lồ hướng về phía Vương Hạo ở dưới võ đài mà tấn công.
Vương Hạo ở dưới vẻ mặt điềm tĩnh ngẩn đầu lên, năng lượng dao động mãnh liệt, hư ảnh một con cự mãng tử sắc xuất hiện quấn quanh thân thể hắn nhìn lên phía hắc ấn kia gào thét.
Võ Hồn, Tử Lân Mãng.
Hồn kĩ thứ nhất, Tử Mãng Thất Thương Quyền!
Hai bàn tay được bao phủ bởi tử sắc lân mãng giáp, liên tục đánh ra bảy quyền hư ảo năng lượng bạo phát sau đó ngưng tụ cự mạng kia theo đó mà phóng thẳng lên bầu trời hướng về phía bàn tay hắc quang tấn công lại.
Ầm.
Hai cỗ năng lượng khủng bố, va chạm va chạm vào nhau tạo ra vụ nổ lớn rung chuyển cả trời đất, lúc này cả hai người Vương Hạo và Vương Uy đều bị năng lượng vụ nổ phản lại vết thương ngày càng nặng thêm, Vương Uy cũng vì thế mà bị thương rất nặng rơi từ không trung xuống, thương tổn so với Vương Hạo lại càng nặng thêm.
Mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi, chịu chết đi Vương Uy.
Vương Hạo cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất, nơi Vương Uy bị trọng thương, lạnh lùng nói.
Roẹt!
Đúng lúc này năng lượng hắc quang quỷ dị kia trong cơ thể Vương Uy bộc phát càng lúc càng lúc mãnh liệt thêm cuối cùng bao trùm lấy thân thể hắn biến thành một con quỷ màu đen khổng lồ cao ba thước hai cặp mắt đỏ ngầu trên trán có một đạo ấn màu đỏ hai đạo linh văn bay thẳng lên không trung hung dữ nhìn xuống phía bên dưới.
Tại ….tại sao tên tiểu tử này lại sở hữu năng lượng hắc ám quỷ tộc vậy.
A Ly trông thấy thế sững sờ ngạc nhiên nhỏ giọng nói.
Vệ Ưng (Cổ Hy) bên cạnh huých vai khẽ ám hiệu với nàng lắc đầu, A Ly cũng hiểu được ý của ca ca mình im lặng không nói gì thêm tập trung quan sát trận chiến của hai người trên võ đài, bản thân họ cũng giống như quỷ tộc đều là người của ma giới hay Hắc Ám ma vực, nếu vì chuyện này mà bị nhân tộc điều tra sẽ không tránh khỏi phiền phức.
Ở phía trên cao, Mộc Hằng chấp sự trông thấy bộ dạng của Vương Uy lúc này vô cùng phẫn nộ, không ngờ đến lớp trẻ bây giờ lại suy tàn đến vậy chỉ vì muốn có sức mạnh mà không từ thủ đoạn cấu kết với người của ma tộc, nhưng lúc nữ phụ này định ra ta tiêu diệt tên ác ma kia thì Diệp Tri Thanh chấp sự vươn tay ra phía trước ngăn cản lắc đầu ám hiệu, cho rằng chuyện này không nên nhúng tay vào cứ để hai người họ tự mình giải quyết nếu vượt quá tầm kiềm soát mới nhúng tay vào.
Thông Tuệ Nhãn, khai mở.
Nhìn vào ác ma màu đen kia, Vô Tâm không dám tin vào mắt mình bên trong đó lại là vô số oan hồn đang gào thét trong tuyệt vọng, thứ năng lượng mà tên Vương Uy này đang sử dụng không phải ám nguyên tố thuần túy như của hắn mà là sự ô uế dùng sinh mạng của bao người mà tạo thành, khiến người ta nhìn vào không khỏi run sợ lạnh buốt sống lưng.
Liếc qua vị trí của A Ly, Vệ Ưng đang đứng trông thấy bộ dạng cố tình làm ngơ của chúng hắn cũng đoán ra được bọn họ biết được thông tin gì đó, nhưng lại im lặng không nói, cứ tạm tha cho bọn chúng đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi mới từ từ tra hỏi chúng sau.
Vút!
Con quỷ màu đen kia tiếp tục bành trướng cơ thể mình đến cực hạn cuối cùng đạt đến chiều cao sáu thước thân thể to lớn như thể che lấp cả bầu trời trông hắn hiện giờ không khác gì một đại ma thần đang gào rú vô âm khí phát ra giống như những đợt hàn phong lạnh lẽo bao trùm trời đất vô cùng khủng bố.
Bọn người Lạc Yên, Đại Hùng và đám người của thái tử Tiêu Hoàng vẫn chú ý quan sát trận chiến giữa Vương Hạo và Vương Uy, vẻ mặt chấn kinh khi thấy sự khủng bố của hai con người này, Tiêu Hoàng bản thân cũng phải cảm thấy xấu hổ nếu mà đem thực lực ra so sánh với Vô Tâm, Vương Hạo hay Vương Uy chỉ sợ mình không chịu nổi một đòn công kích của bọn họ, đây là thứ sức mạnh không thể so sánh bằng mắt thường được.
Thực Lực của hắn rất mạnh!
Sắc mặt của Đại Hùng nặng nề nhìn Vương Uy, hắn có thể cảm nhận được tên tiểu tử này có một sự nguy hiểm không thể tưởng tượng ra được, còn Vương Hạo ở trên kia không biết hắn sẽ xử lý chuyện này ra sao đây.
Vương Hạo nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm nhận được một thứ sức mạnh quỷ dị cuồng bạo phát ra từ nó, có lẽ đây là loại võ kỹ hay hồn kỹ nào đó của Vương Uy mà hắn chưa biết tới.
Đệ nhị hồn kỹ, Tà Hỏa Liệt Không Trảm!
Cự ma thần vung đại đao chém xuống mang theo hỏa diệm màu đen vô số oan hồn chết chóc gào thét tấn công về phía Vương Hạo.
Trông thấy cảnh tượng này bọn Tiêu Hoàng cũng phải tái mặt, nếu đổi lại là họ cũng không có bản lãnh ngang nhiên tiếp nhận đòn này của hắn.
Tiểu tử ngốc kia, đầu óc ngươi có phải có vấn đề không vậy, còn không mau tránh đi!
Vô Tâm quan sát ở phía dưới cau mày thầm trách mắng nói.
Cổ Viêm ngốc, ngươi nhìn thấy chưa muốn làm anh hùng thì phải có phẩm chất giống như Vương Hạo kia không bao giờ biết bỏ cuộc luôn không ngừng cố gắng như vậy mới trở nên mạnh mẽ lên được.
Hoàng Viêm truyền âm cười nói.
Hừ, theo ta thấy kẻ ngu ngốc mới chính là hắn, đã yếu còn đòi ra gió, đến cái mạng mình còn không lo nổi làm sao lo cho thiên hạ được.
Vương Hạo!
Lạc Yên vẻ mặt lo lắng nhìn về phía hắn, thầm gọi tên hắn.
Vương Hạo ca, mau tránh đi, nguy hiểm lắm.
Mộng Mộng tâm trạng lo lắng giống như Lạc Yên hét to nói.
Khặc khặc, Vương Hạo ta đã nói rồi, sức mạnh của ta hiện giờ sẽ khiến ngươi phải run sợ, bất kể ngươi có thủ đoạn gì cũng không thể thay đổi kết cục hiện tại đâu.
Hôm nay ngươi nhất định phải chết.
Thứ hồn kỹ này!
Trên không trung, chỗ những người đại biểu của Tông phái siêu cấp nhìn thấy cảnh tượng đó, trên mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc
Có lẽ tên tiểu tử này vô tình sở hữu một loại ma vật nào đó của ma tộc nên mới phát sinh biến dị như vậy, tên nhóc Vương Hạo kia hôm nay gặp phải đối thủ đáng gờm rồi. Hắn sẽ giải quyết vấn đề này ra sao đây!
Vị chấp sự Thiên Huyền Tông kia liếc nhìn ác ma do Vương Uy hóa thành, lẩm bẩm nói.
Vương Hạo ngưng thần nhìn về phía Vương Uy mang đầy khí thế đằng kia, vẻ mặt ngưng trọng hơn, đưa bàn tay ra phía trước, tử quang nhàn nhạt hiện ra nhanh chóng ngưng tụ thành một lớp vảy tử sắc thành lá chắn hình đầu rắn.
Hỗn kỹ thứ hai, Tử Mãng Quang Chi Thủ.
Rầm!
Lá chắn kia vừa xuất hiện thì đại đao màu đen cùng lúc đó phóng tới, oanh kích lên tấm lá chắn một luồng sức mạnh cuồng bạo lan tỏa ra từ nơi tiếp xúc.
Vỡ!
Lực chém quá mạnh, lá chắn như sắp vỡ ra Vương Hạo khóe miệng nôn ra một ngụm máu tươi, thân thể khuỵu xuống đất cảm nhận được cỗ sức mạnh khủng bố phát ra từ Vương Uy, nhưng với ý chí cứng cỏi của mình hắn nhanh chóng đứng dậy thét lớn dồn toàn lực để đỡ lại đòn công kích này.
Xoẹt xoẹt!
Uỳnh …uỳnh ….uỳnh..
Cứ ngỡ Vương Hạo sẽ phải chết dưới đòn công kích với sức phá hoại cực lớn, không ngờ được tên tiểu tử này mạng lớn đến vậy vẫn có thể chống đỡ được, khiến cho khuôn mặt của Vương Uy có phần méo mó khó coi.
Đỡ được thì sao, trông bộ dạng thê thảm hiện giờ của ngươi liệu có thể đỡ được đòn tiếp theo không đây!
Khặc khặc..
Vô Tâm sử dụng Thông Tuệ Nhãn chứng kiến được chi tiết toàn bộ trận đấu, trông thấy bộ dạng của Vương Uy lúc này đang bị cỗ hắc khí kinh tởm kia ăn mòn linh hồn cho thấy tên tiểu tử này đã quyết tâm giết cho bằng được Vương Hạo kể cả mất đi tính mạng cũng không tiếc, với loại sức mạnh này cho dù võ linh cảnh giới như hắn cũng phải tránh né, bởi vì linh hồn màu đen trong cơ thể hắn ít nhất tu vi cũng đạt đến cảnh giới võ tôn có nó trợ giúp Vương Hạo chết chỉ là vấn đề thời gian.
Vương Hạo lúc này sức cùng lực kiệt ngoài võ hồn lợi hại ra căn bản nhưng võ kỹ tạp nham kia của hắn không có đủ khả năng chống chọi với Vương Uy nếu tiếp thêm một đợt công kích từ tên điên này hắn sợ rằng mình không thể trụ nổi kiệt sức mà chết.
Không được, mình bỏ ra nhiều công sức như vậy không lẽ phải bỏ mạng tại đây, thù còn chưa trả được vậy mà ta ….
Ta không cam tâm …
Đúng lúc Vương Hạo đang tuyệt vọng thì con tiểu long nhỏ xinh xuất hiện bên cạnh mở miệng nói.
Vương Hạo ngươi muốn đánh bại tên Vương Uy đến vậy sao?
Tiểu Thôn ngươi nói vậy là có ý gì, ngươi thật có cách sao?
Vương Hạo ngạc nhiên hỏi.
Có thì có, nhưng có điều cái giá phải trả rất đắt đấy nhẹ thì bị trọng thương thậm chí có thể tàn phế, nặng thì mất mạng ngươi có dám thử không?
Tiểu Thôn cười nói.
Vương Hạo ta trước giờ chịu khổ đâu phải ít, tàn phế ư, mất mạng ư ta không sợ, chỉ cần giết được Vương Uy cho dù mất cái mạng nhỏ này tất cả đều xứng đáng.
Để xem ngươi có thể chịu đựng được bao nhiều lần, khặc khặc!
Vương Uy cười gằn, tiếp tục vung đại đao khổng lồ kia tới phía Vương Hạo tấn công, tự tin cho rằng tiểu tử này không thể trụ nổi đợt công kích thứ hai.
Vương Hạo!
Vương Hạo vừa định xuất ra đòn công kích mạnh nhất của mình thì đúng lúc này, từ phía dưới võ đài thiếu nữ váy hồng vội vã bay lên phía võ đài, tiến đến gần đến Vương Hạo ôm lấy thân thể hắn, kim quang nhàn nhạt tỏa ra từ chiếc vòng tay của nàng tạo thành một lớp lá chắn kim sắc rực rỡ chói lóa bao phủ lấy thân thể hai người.
Keng!
Lần va chạm này Vương Uy lại là người yếu thế hơn, đại đao màu đen của hắn vừa va chạm tới bề mặt lá chắn ngay lập tức bị vỡ vụn, từng đợt sóng năng lượng kim quang phóng ra tấn công hắn bóng đen hắc ma bao quanh thân thể hắn cũng bị đánh tan thành hư vô,
Khốn khiếp ….. con yêu nữ này!
Mái tóc Vương Uy xõa ra, hai con mắt đỏ ngầu ngã khụyu xuống đất nôn ra ngụm máu đen thân thể khẽ run lên, nhìn nữ tử trước cau mày quát.
Vị tiểu cô nương kia vậy mà sở hữu trong mình một kiện địa linh bảo!
Chu Hiểu Phù chấp sự, hai mắt sáng bừng kinh ngạc nhìn về phía nữ tử váy hồng phía dươi kia, trong lòng thầm nghĩ không biết nữ nhân này có lai lịch kinh khủng tới mức nào mà có thể sở hữu loại linh bảo đẳng cấp đến như vậy.
Ba vị còn lại vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhưng hiện giờ cũng không vội quan tâm đến lai lịch của nàng, tên Vương Uy nằm dưới đất kia khiến họ quan tâm hơn, tên tiểu tử này liên quan đến ma tộc, nhất định phải bắt giữ lại điều tra.
Vân Cung, Liễu Thanh hai ngươi xuống bắt giữ tên súc sinh đó cho ta.
Cương Mạnh chấp sự, tay khẽ phất nhẹ lên ra lệnh nói.
Nghe thấy thế hai đồ đệ phía sau lão, cung kính đáp lại sau đó phóng nhanh xuống phía bên dưới nơi Vương Uy nằm ở phía dưới.
Rầm!
Khi hai người vừa mới tới gần, trên bầu trời xuất hiện những tầng mây xám xịt bao phủ khắp không gian, thứ mây đen ấy tỏa ra những đợt sóng năng lượng kinh người khiến cho không ít người phải kinh hoàng.
Người của ma tộc!
Diệp Tri Thanh ngẩn đầu cau mày nhìn về phía mây đen kia lẩm bẩm nói.
Từ trong đám mây một bàn tay màu đen vươn ra tóm lấy thân thể Vương Uy lôi đi trước sự kinh hãi của toàn bộ mọi người đứng ở đây.
Hừm, muốn cứ thế rời đi sao, các ngươi không nghĩ thử xem đây là nơi nào mà dám làm vậy.
Chu Hiểu Phù chấp sự Băng Vân Cung, lạnh lùng nói.
Ha ha, hóa ra là người của Băng Vân Cung, chỉ là một tông môn nhỏ bé mà cũng dám lớn tiếng ở đây, thật không biết xấu hổ.
Phía trong đám mây màu đen, âm thanh của một gã trung niên cưởi chế nhạo đáp lại.
Tìm chết!
Chu Hiểu Phù chấp sự nghe vậy, liền biến thành chúm sáng màu lam sắc năng lượng khủng bố hướng tới phía đám mây màu đen kia nơi mỹ phụ này đi qua tuyết trắng dải xuống phía dưới, mơ hồ mọi người nhầm tưởng nàng là nữ hoàng của băng giá.
Trường thương bằng băng tinh xảo xuất hiện trong tay phát ra năng lượng khủng bố, Chu Hiểu Phù vươn cao trường thương phóng thắng về phía đám mây màu đen kia nhưng đáng tiếc vẫn chậm một bước, trường thương vừa tới gần thì đám mây màu đen cũng vừa kịp biến mất không còn dấu vết.