CHƯƠNG 52: BÁCH TRIỀU ĐẠI CHIẾN

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 52: BÁCH TRIỀU ĐẠI CHIẾN

Vì sự chen ngang của ba vị cường giả cấp bậc võ vương mà cuộc thi đấu phải tạm hoãn lại hai ngày để sửa lại sân đấu, trong thời gian này nhóm người Vô Tâm được thái tử Tiêu Hoàng mời đến Lưu Hương Lầu, đây là một ngọn tháp có bốn tầng đặt giữa trung tâm của Lưu Hương thành có lịch sử lâu đời nhất ở đây, tương truyền vào hai trăm năm trước võ thần Vân Dương đã từng dừng chân ở đây, vì thế sự nổi tiếng của nó càng được nhiều người biết đến,về sau chỉ những người có điều kiện hoặc là những cường giả chân chính mới có thể đến đây được.

Cạn ly!

Cả một nhóm người của Bắc Hoàng Thánh triều gần trăm người hô lớn đồng thanh cạn ly vui vẻ hò reo, hôm nay đối với họ là ngày vui nhất, Vô Tâm vừa ra sân đã chấn nhiếp sự cao ngạo của hai bên còn lại đã vậy còn lọt vào mắt xanh chấp sự của Bắc Minh Thần tông khó tính, trước này chưa từng có, chuyện đáng mừng như vậy không vui sao được.

Vô Tâm ta thấy ngươi và ta tính tình rất hợp nhau, hay là chúng ta cùng nhau kết bái huynh đệ đi sau này chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

Ngươi thấy có được không?

Thái tử Tiểu Hoàng vẻ mặt thân thiện ngỏ ý kết giao nói.

Ta tử chối!

Vô Tâm thẳng thừng đáp lại.

Tại sao vậy, có phải ta làm gì khiến huynh không vừa ý?

Huynh cứ nói ra đi nếu Tiêu Hoàng ta làm sai nhất định sẽ tạ lỗi với huynh, nhưng chuyện kết bái huynh đệ là ta thành tâm thành ý muốn kết giao với huynh mong huynh hãy hiểu cho ta.

Thứ nhất ta nghe nói tên tiểu tử ngươi rất phong lưu đa tình kết giao huynh đệ với ngươi chỉ sợ mang lại không ít phiền phức, hơn nữa nếu thực sự có phúc ta chỉ muốn một mình ta hưởng có họa một mình ta chịu không cần phải nhờ đến kẻ khác chịu thay, ở đâu có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu nghe thôi cũng biết toàn mấy lời giả dối nghe mà muốn ói.

Vô Tâm âm thanh sang sảng đáp lại.

Tại sao huynh lại nói vậy ta không hiểu?

Tiêu Hoàng mở miệng hỏi tiếp.

Vậy ta hỏi ngươi nếu một ngày nào đó ta đắc tội với cả thiên hạ bị người ta vây giết liệu lúc đó ngươi có đứng về phía ta không hay đứng về phía cả thiên hạ.

Chuyện đó còn phải hỏi sao đương nhiên Tiêu Hoàng ta sẽ đứng về phía ……

Ngươi không cần phải trả lời vội, tạm thời ta không muốn kết giao với bất kỳ ai trong các ngươi nếu các ngươi thật sự coi ta là bằng hữu vậy thì hãy để thời gian chứng minh đi nếu thật sự có một ngày Cổ Viêm ta lâm vào cảnh đó mà các ngươi vẫn đứng về phía ta thì ta sẽ coi các ngươi là huynh đệ kết nghĩa của ta.

Lạc Yên, A Ly ở phía đối diện chỉ biết tủm tỉm cười, bọn Vương Hạo cũng chỉ khẽ cười nhẹ một tiếng tên tên Cổ Viêm này cũng quá thẳng thắn có gì nói đó không câu lệ nhưng dù sao Tiêu Hoàng kia cũng là thái tử là bộ mặt của Bắc Hoàng thánh triều nếu họ cười lớn chẳng khác nào đa tử sỉ nhục bản thân mình, sỉ nhục dân tộc mình!

Tiêu Hoàng chỉ biết cười khổ ngậm ngùi trong sự nuối tiếc bỏ qua chuyện kết giao với hắn, tiểu tử này giống như một con mãnh hổ muốn hắn khuất phục mình không chỉ dùng mấy lời ngon ngọt là có thể giải quyết được.

Mục Lăng quận chúa!

Trông thấy vị quận chúa của Sở Hoàng Vương triều xuất hiện, Tiêu Hoàng mừng rỡ đứng dậy vẫy tay chào đón.

Tiêu Hoàng huynh!

Mục Lăng thấy vậy bước tới gần nhỏ giọng khẽ chào hỏi lại.

Mọi người cứ thong thả nói chuyện đi, hôm nay ta hơi mệt, ta về phòng ngủ trước đây.

Thấy Mục Lăng quận chúa đến gần, Vô Tâm vội đứng dậy cất bước rời đi.

Vô Tâm ngươi!

Thấy bộ dạng tên tiểu tử này càng lúc càng không xem ai ra gì, Tiêu Hoàng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cau mày khẽ quát.

Thái tử, theo Vương Hạo thấy có lẽ Mục quận chúa là người của vương triều khác cũng là đối thủ của chúng ta trong những trận đầu sắp tới, cho nên hắn không muốn làm thân với bên bọn họ như vậy lúc trên võ đài khó lòng mà ra tay được.

Thái tử ngay vậy cũng có thể tạm hiểu được nỗi khổ của hắn, nhưng mà cứ vậy mà rời đi sẽ làm tổn thương đến trái tim yếu đuối của con gái người ta sao.

Bên trong Thiên Sinh Linh Tinh.

Tại Băng Thiên Sinh Linh Tinh, mới đi có mấy ngày mà Băng Viêm thành do người của Bạch Linh xây lên đã phồn hoa như vậy rồi so với Lưu Hương thành ngoài kia không kém là bao.

Cổ Viêm!

Từ phía xa, Hoàng Viêm và Hắc Ma bay tới mừng rỡ lên tiếng chào hỏi nói.

Mấy ngày nay các ngươi vẫn ở nơi này sao?

Cổ Viêm tò mò hỏi.

Đúng vậy, ha ha.

Ta cảm thấy nơi này rất vui, cho nên đã tạm sinh sống ở đây một thời gian,chứ ở mãi vĩnh hằng tinh cũng thấy rất nhàm chán.

Hắc Ma cươi sang sảng đáp lại.

Mấy ngày ở thế giới ngoài kia có vui không?

Hoàng Viêm mở miệng khẽ hỏi.

Mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài các ngươi cũng đã thấy hết rồi đấy, còn hỏi lại ta làm gì.

Sao bọn ta lại không biết trận chiến của ngươi với đám người Ngụy Hoàng triều ngoài đó, nhưng quan trọng thứ bọn ta muốn hỏi ngươi có cảm thấy vui không?

Hoàng Viêm mỉm cười hỏi lại nói.

Chán ngắt, toàn một lũ trẻ ranh thực lực thấp kém, chơi không có vui?

Cổ Viêm vẻ mặt bực bội đáp lại nói.

Vậy cũng chưa chắc, ta thấy có một người sẽ làm cho ngươi hứng thú đấy, hì hì.

Hắc Ma cười híp mắt nói.

Ai …là ai, mau nói đi?

Cổ Viêm vẻ mặt phấn khích nói.

Dùng Thông Tuệ Nhãn không phải sẽ nhìn thấy tất cả mọi thứ sao.

Hoàng Viêm mỉm cười giải thích.

Ồ là vậy sao, vậy mà ta quên mất ngươi nói đại hội bách triều này lại có một kẻ địch mạnh vậy ta nhất định phải xem hắn ta là ai lợi hại đến đâu a.

……………

Tại Băng Huyền cung, đây là cung điện rộng lớn mà tộc nhân của Bạch Linh xây dựng tặng riêng cho nàng, trong cung không thiếu người hầu kẻ hạ, phòng ốc bố trí tinh xảo rất đẹp, tất cả đều được làm bằng băng độ cứng của nó không thua kém gì so với những chất liệu xây dựng nhà cửa ở thế giới ngoài kia.

Phía trong đại sảnh cung điện, Bạch Linh ngôi ở vị trí cao nhất, ngước nhìn xuống quần thần ở phía dưới vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh băng ra dáng một nữ vương chân chính khiến cho mọi người phải run sợ kính nể.

Ba người Cổ Viêm hiện giờ đang đứng ngoài cửa lặng lẽ quan sát, nữ nhân này có vẻ hiện giờ khá bận rộn nên không để ý đến sự hiện diện của bọn họ, cũng phải thôi Băng Viêm thành mới được dựng lên không lâu, cần rất nhiều việc để củng cố lại đây cũng là việc mà một nữ vương như nàng ta phải gánh vác.

Lân Thiên, Bạch Linh cô ta vậy mà đồng ý thỏa thuận với ngươi sao?

Cổ Viêm mở miệng ngạc nhiên hỏi.

Không phải vậy, là ta tự nguyện chia sẻ tài nguyên cho cô ta.

Lân Thiên lắc đầu khẽ cười đáp lại.

Đầu óc ngươi có phải có vấn đề không vậy, tại sao phải cho không cô ta mọi thứ, không phải ngươi rất thích tiểu nha đầu đó sao, tại sao lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy?

Cổ Viêm nghe thấy thế cau mày lên tiếng trách mắng nói.

Ép buộc một người con gái yêu mình ta không làm được, ta thà sống cô độc một mình cả đời chứ không muốn muội ấy cả đời này đau khổ vì ta.

Lân Thiên thở dài đáp lại.

Ta thật sự không hiểu nổi các ngươi, rõ ràng có cơ hội tốt như vậy lại bỏ lỡ, sau này ngươi nhất định hối hận đấy!

Nghe được lời này của Cổ Viêm không khỏi bật cười lên tiếng mỉa mai đáp lại.

Ít ra tên tiểu tử này còn tốt hơn ngươi gấp mấy lần, xem lại mình đi năm đó Ngọc Nhi người ta đối xử tốt với ngươi như thế nào, vậy mà ngươi có phúc lại không biết hưởng, hết mực từ chối đến bản thân có thích một người hay ghét một người cũng không phân biệt được, ta thấy ngươi sống trên thế gian này quá uổng rồi đấy!

Hoàng Viêm, ta thấy kẻ ngu ngốc thực sự mới chính là ngươi, Cổ Viêm hắn đâu phải là sinh vật của thế giới này, làm sao có thể yêu thích cô ta được, cho dù có tình cảm cũng không thể ở với nhau lâu dài, sớm muộn gì hắn cũng phải rời khỏi thế giới này, ly biệt chỉ là chuyện sớm muộn vì thế nên cắt đứt mối quan hệ này ngay từ đầu là rất đúng đắn.

Hắc Ma ngươi nói vậy không thấy quá đáng sao!

Cổ Viêm, ta hỏi ngươi, ngươi thấy Mộng Mộng ở hiện tại như thế nào?

Hoàng Viêm mở miệng nghiêm túc hỏi.

Sao …sao tự dưng ngươi lại nhắc đến chuyện này vậy.

Cổ Viêm vẻ mặt bối rối gãi đầu nói.

Chỉ là ta thấy lần đầu tiên ngươi đổi xử tốt với một người con gái như vậy, cách quan tâm cũng khác hẳn so với Ngọc Nhi năm đó.

Hoàng Viêm tò mò lên tiếng hỏi lại.

Mộng Mộng là một cô gái tốt, từ nhỏ đã không được sự che chở của gia đình muội ấy cũng như ta sống ở thế giới khắc nghiệt này chắc hẳn rất cô đơn, ta chính là muốn bảo vệ muội ấy để muội ấy có thể tận hưởng sống vui vẻ đến cuối đời, ta muốn làm người thân của muội ấy.

Cổ Viêm vẻ mặt nghiêm túc đáp lại.

Vậy, ngươi có từng có tình cảm với cô gái đó không, ý ta hỏi là tình cảm nam nữ ấy chứ không phải tình cảm huynh muội đâu?

Hắc Ma nghe thấy thế hiếu kỳ hỏi.

Không!

Ta chỉ coi muội ấy như là muội ruột thịt của mình thôi, bản thân ta định sẵn không thể có được thứ gọi là tình yêu mà loài người thường nhắc tới, mà nếu thực sự ta có tình cảm với muội ấy có lẽ như lời Lân Thiên nói, thích một người không nhất thiết phải ở bên cạnh họ, miễn sao có thể thấy họ hạnh phúc, bình an thế là đủ rồi.