Chương 4: Có phải là yêu

Định Mệnh

Chương 4: Có phải là yêu

Nơi mà quanh năm cây xanh rợp bóng, mượt mà như một dải lụa năm nay đột nhiên khô hạn chưa từng có. Mặt trời lúc nào cũng túc trực trên đỉnh đẩu, trời đêm chưa kịp làm dịu cơn nóng bức ban ngày thì đã thấy thứ đỏ rực như màu lửa kia ngoi lên từ đường chân trời. Không ít làng mạc, thị trấn trong vùng rơi vào tình cảnh hạn hán. Bạch Gia Hào vừa lo chuyện buôn bán, vừa lo chuyện cứu tế, công việc mỗi lúc một nhiều nên chẳng mấy khi ở nhà. Mọi việc đều giao lại cho lão quản gia và gia nhân.

Tiêu Chí Vĩnh tháp tùng theo ông đi nhiều nơi nên cũng thường xuyên vắng mặt. Điều đó đối với Bạch Y Vũ quả là cơ hội hiếm có, không ai quản thúc cô tự do làm những việc mình muốn. Hôm nay cũng vậy, cô đã bỏ buổi học tại một cửa tiệm để tìm đến những chậu hoa Tương Tư mà cô cất công ươm mầm. Thế nhưng tiết trời khắc nghiệt khiến chúng còi cọc, không tìm thấy một chút sức sống, thân cành khẳng khiu vài nụ hoa chưa kịp nở đã héo rũ. Nhìn chúng, Bạch Y Vũ chỉ biết thở dài, nâng niu một chậu hoa nhỏ trên tay, cô cắn môi tự nói một mình:

"Số mệnh quả chẳng công bằng, chúng cố gắng đến thế rốt cuộc cũng không chống lại được sự khắc nghiệt của tạo hóa."

Cô đặt chậu hoa trở về chỗ cũ, ngẩng người đảo mắt một lượt quanh hoa viên. Rồi như nghĩ ra điều gì, trong mắt cô một tia ma mãnh lướt qua, nét mặt cũng trở nên hưng phấn, hai cánh môi cong lên như trăng lưỡi liềm. Cô đứng vụt lên, nhấc váy quay người bước nhanh.



Không gian bên ngoài khiến Bạch Y Vũ cảm thấy mình như chú chim được tung cánh bay. Vốn là thị trấn lớn nhất vùng nên dù hạn hán xảy ra, nơi đầu mối giao thương này vẫn không ít kẻ bán người mua, càng không thiếu kẻ có tiền thong dong thưởng trà. Bức tranh sống động ấy khiến cái nóng oi ả dường như vơi đi vài phần đối với Bạch Y Vũ. Cô vốn muốn theo Bạch Gia Hào đi cứu tế nhưng ông một mực không đồng ý, kết quả là cô bị nhốt như tù nhân trong ngôi nhà của mình, bởi ông chưa bao giờ để cô ra ngoài khi không có người tin cậy đi cùng. Cô bước từng bước nhanh, mục quang khẽ lay động khi nhìn thấy thứ mình yêu thích:

"Kẹo hồ lô!" Bạch Y Vũ gần như reo lên.

Món ăn khoái khẩu rất được cô chiếu cố, cô mua một lúc đến bốn xâu kẹo.

Cô vừa ăn vừa lang thang khắp nơi. Từ nhỏ, tính tình cô đã hiếu động muốn thay đổi thật khó, dù biết nếu để cha mình phát hiện thế nào cô cũng phải chịu phạt.

Ba xâu kẹo hồ lô nhanh chóng trơ que chỉ còn lại một xâu, nhân lúc đang ở trước một tửu điếm vẫn hay lui tới, cô liền ghé vào. Tiểu nhị vừa trông thấy cô đã vội lau sạch một chiếc bàn, vồn vã:

"Bạch tiểu thư, cô lại đến đấy à? Hôm nay cô chỉ đi một mình thôi sao?"

"Ngươi hỏi nhiều làm gì chứ? Mau đem cho ta một bình trà và mấy món ngon đi." Chân mày Bạch Y Vũ hơi nhíu lại khi nói với tiểu nhị.

"Được, được, tiểu thư đợi một chút."

Tên tiểu nhị quay đi chỉ một lúc sau đã trở lại dọn món ăn và trà cho Bạch Y Vũ. Đang đói và khát không cần câu nệ, cô vội so đũa gắp thức ăn, vẻ mặt ra chiều thích thú.

Cạch.

Trong miệng đang ngốn một lô thức ăn, Bạch Y Vũ nhìn bình rượu nhỏ vừa được tên tiểu nhị đặt xuống bàn vừa hỏi, hai bên má phồng lên như bánh bao, tiếng được tiếng mất:

"Ngươi nang rượu ra làm g…ì? Ta nhâu - có - gọi."

"Bình rượu này là ông chủ tôi nhờ cô mang về cho Tiêu thiếu hiệp."

Cố nuốt đóng hổ lốn trong khoang miệng xuống bụng, tròng mắt cô muốn nhảy ra khỏi vị trí của nó. Chụp vội lấy ly trà uống một hơi xong, Bạch Y Vũ mới thở dốc, nói:

"Mang cho Tiêu đại ca à? Ừm, ông chủ các ngươi cũng có lòng đó. Được rồi, ta sẽ mang về."

"Vậy làm phiền tiểu thư."

Bạch Y Vũ nhấc đũa gắp nốt miếng thịt sườn cho vào miệng, lấy trong người ra một nén bạc vụn quay sang nói với tên tiểu nhị:

"Không có gì. Ây da, ta no rồi, nè cầm lấy không cần thối lại đâu."

"Cám ơn tiểu thư." Tên tiểu nhị nhận lấy bạc rối rít cảm ơn.

"Vậy, ta đi đây."

"Vâng, tiểu thư đi cẩn thận. Lần sau lại ghe chỗ chúng tôi ủng hộ."

Bạch Y Vũ gật gật đầu với tiểu nhị rồi với tay cầm lấy bình rượu rời khỏi tửu điếm, không quên mang theo xâu kẹo còn lại. Bước ra khỏi cửa, cô dự quay trở về nhưng lúc ngó ngiêng vô tình phát hiện ra một chú ngựa ở trong chuồng, cô khẽ kêu lên, ánh mắt như sáng như sao:

"Oa… thật là đẹp!"

Nổi bật giữa đám ngựa lông màu sậm, một chú ngựa đặc biệt với bộ lông mượt màu trắng như tuyết ngày đông. Bạch Y Vũ không dằn được niềm thích thú đang trỗi dậy, cô tiến về phía chú ngựa, đưa tay vuốt nhẹ lên mõm nó, nói khẽ:

"Ngựa à, ngươi đẹp thật đó. Đã có ai nói với ngươi điều đó chưa?"

Chú ngựa gặp người lạ vội dùng mõm hất tay Bạch Y Vũ ra. Một chú ngựa có linh tính như thế càng khiến Bạch Y Vũ thêm hứng thú, cô bặm môi nhỏ nhẹ:

"Ngựa à, đừng sợ. Ta chỉ muốn làm quen với ngươi thôi. Thật đó, đừng sợ."

Chú ngựa khịt mũi mấy cái, lần nữa hất tay của cô ra rồi đứng yên, dường như đang xem xét kẻ muốn làm phiền mình. Bạch Y Vũ không từ bỏ, bàn tay lại nhẹ vuốt lên mõm nó, ánh mắt chợt biến đổi ngay cả giọng nói cũng mang đầy hoài niệm:

"Trước đây ta cũng từng biết một chú ngựa có màu lông như ngươi. Nó rất bướng bỉnh, có lẽ giống ngươi. Nếu các ngươi có thể gặp nhau thì tốt biết mấy."

Chú ngựa hơi kéo sợi dây đang buộc nó, có lẽ hiểu được điều cô vừa nói nên lần này khi cô chạm vào nó không hất tay cô ra nữa. Trong lòng Bạch Y Vũ vừa có sung sướng cũng có cả chút tư vị chu xót, cô cứ vuốt mõm chú ta mãi:

"Ngựa à, ngươi có muốn ăn kẹo hồ lô không?"

Vừa hỏi, Bạch Y Vũ vừa đặt bình rượu xuống và đưa xâu kẹo về phía chú ngựa chờ đợi. Chú ngựa sau một hồi khịt mũi thì ngoạm lấy xâu kẹo ăn ngon lành. Bạch Y Vũ cười thành tiếng:

"Ngươi cũng thích kẹo hồ lô à? Hay là… ta gọi ngươi là Tiểu Hồ Lô nha. Tiểu Hồ Lô, Tiểu Hồ Lô, nghe rất hay. Ngựa à, ngươi có thích cái tên này không?"

Chú ngựa lại khịt khịt mũi, đưa mõm rúc vào tay Bạch Y Vũ. Cô không biết, kể từ lúc cô bước về phía chuồng ngựa có hai người vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cô.

"Ngô đại ca, cô ta…"

"Không sao đâu. Nếu cô ta có ý đồ xấu thì nó đã không ngoan ngoãn đến thế." Ngừng một chút, Ngô Phàm nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp – "Cũng lạ thật, lần đầu tiên người lạ đến gần mà Bạch Long không phản ứng!"

"Đúng thế! Ngay cả muội đôi lúc nó còn không cho muội đến gần. Hay là huynh…"

Thẩm Nguyệt Như bỏ lửng câu nói, biểu hiện nghi hoặc chăm chú nhìn Ngô Phàm. Y khẽ nhướng mày, nói:

"Muội thật là, nghĩ đến tận đâu rồi. Huynh có thể ra lệnh cho nó nhưng đâu ép buộc nó thích ai hay ghét ai được chứ?"

Câu chuyện giữa Ngô Phàm và Thẩm Nguyệt Như chỉ dừng lại ở đó rồi họ lại đảo mắt về phía chuồng ngựa. Lúc này, Bạch Y Vũ đã cúi xuống cầm lấy bình rượu, xem chừng phải ra về.

"Ngựa à, không - Tiểu Hồ Lô, bây giờ ta phải về rồi, hy vọng sẽ có thể gặp lại ngươi. Đến lúc đó, ta nhất định mua thật nhiều kẹo hồ lô cho ngươi. Thôi, ta đi nha. Tạm biệt."

Bạch Y Vũ vừa bước thụt lùi vừa vẫy tay chào chú ngựa, trong lòng có chút luyến tiếc.

Bộp.

Một cú va chạm làm cô giật mình, suýt chút nữa đánh rơi bình rượu. Định thần, cô quay người lại xin lỗi rối rít:

"Xin lỗi, xin lỗi."

"Đi đứng thế hả? Một câu xin lỗi là xong sao?"

Một trong hai kẻ bị Bạch Y Vũ va phải lớn tiếng, nhìn cách ăn vận có lẽ cũng là một tay đại ca giang hồ. Thấy mình đã xin lỗi, hơn nữa chẳng qua chút va chạm nhỏ mà còn bị ức hiếp, Bạch Y Vũ đổi nét mặt cũng lớn tiếng trả đũa:

"Các ngươi quá đáng rồi đó. Ta đâu có cố ý, vả lại ta cũng đã xin lỗi. Bộ các ngươi muốn gây sự sao?"

"A, con nhóc này, muốn chết hả?"

Một tên vung tay toan động thủ thì bị tên kia ngăn lại:

"Ấy, một cô nương xinh đẹp thế này mà ngươi nỡ ra tay sao?"

Vừa nói, gã vừa đưa tay vuốt má Bạch Y Vũ. Cô vội gạt đi, trong mắt sự tức giận đã nhen nhóm, quát:

"Làm gì vậy?"

Hai gã lạ mặt sấn tới nắm lấy cổ tay Bạch Y Vũ kéo cô đi. Cô cố giằng tay thoát ra nhưng không được.

"Buông ra! Các ngươi làm gì vậy? Buông ra."

"Cô nương đừng bướng, theo bọn ta cho vui nào."

Trong khi một gã nói thì gã còn lại ngửa mặt lên trời cười nham nhở. Bạch Y Vũ nghiến răng, lẩm bẩm:

"Khốn kiếp! Nếu không phải ta hứa với Phong ca, các ngươi đã sớm biết tay bổn cô nương rồi."

Hai bên giằng co một hồi cho đến khi bọn chúng kéo cô ra xa tửu điếm một chút. Bạch Y Vũ nhắm mắt dùng sức cố thoát khỏi sự khống chế của hai gã, đột nhiên hai tên khựng lại khiến cô đang đà bước suýt chút nữa thì ngã sấp. Ngẩng mặt nhìn người vừa đến, khóe môi Bạch Y Vũ vẽ một đường cong, biểu thị sự vui sướng:

"Tiêu đại ca."

Lúc trông thấy hai gã lạ mặt muốn sinh sự, một tiểu nhị trong tửu điếm đã nhanh chân tìm đến cửa hàng tơ lụa gần đó báo tin. Vừa hay, Tiêu Chí Vĩnh cũng đang ở đó bàn công việc. Nghe tin, y vội theo tên tiểu nhị đến tửu điếm. Y nhìn hai gã lạ mặt gằn từng tiếng:

"Buông cô ấy ra."

"Tên khốn, tránh ra. Không phải việc của ngươi." Tên đang nắm lấy cổ tay Bạch Y Vũ chĩa chuôi khiếm về phía Tiêu Chí Vĩnh lớn tiếng với y.

"Ta nhắc lại một lần nữa, buông cô ấy ra." Tiêu Chí Vĩnh lạnh lùng.

"Đại ca nói nhiều với hắn làm gì. Để cho đệ."

Tên đang đi bên cạnh lập tức rút kiếm lao vào giao thủ với Tiêu Chí Vĩnh. Thân thủ của gã cũng không tồi nhưng với Tiêu Chí Vĩnh thì động tác của gã quá chậm. Chậm đến nỗi mà chiêu của gã chưa tung ra thì y đã đứng sau lưng gã. Y xuất thủ kéo gã quay lại, bồi cho gã hai cái tát tai nảy lửa khiến gã loạn choạng thấy sao giữa ban ngày.

Gã giận đến tím mặt. Vừa định thần, lại lao vào giao thủ. Lần này, Tiêu Chí Vĩnh chộp lấy tay cầm kiếm của gã, y xoay người tung một cú đá như trời giáng vào bụng gã khiến gã ngã lăn kềnh đến mấy vòng. Tiêu Chí Vĩnh hất nhẹ lại tà áo, tư thế trông thật đẹp mắt.

Tên còn lại thấy tình thế bất lợi vội buông Bạch Y Vũ ra, đỡ lấy đồng bọn rồi bỏ chạy.

Đám đông đứng xem trận ẩu đả bấy giờ mới giãn ra, mỗi người một câu cửa miệng thầm rủa hai tên khốn từ đâu tới.

Tiêu Chí Vĩnh bước về phía Bạch Y Vũ, hai tay giữ lấy vai cô, ôn tồn hỏi:

"Tiểu Vũ, muội không sao chứ?"

"Muội không sao." Cô nhoẻn miệng cười trả lời y.

"Muội thật bướng bỉnh. Chẳng phải huynh bảo muội đừng đi lung tung sao? Nếu lúc nãy không phải là huynh hay người trong phủ đến kịp thì muội tính thế nào?"

"Muội xin lỗi, muội chỉ muốn ra ngoài đi dạo. Nhưng nếu nói với quản gia thế nào ông ấy cũng không cho muội đi. Cho nên… Tiêu đại ca, muội biết lỗi rồi. Huynh… đừng để cha biết chuyện, có được không?"

"Thúc thúc đã về rồi."

"Hả?"

Bạch Y Vũ nhăn mặt, kêu lên:

"Lần này thì tiêu rồi. Cha nhất định không tha cho muội đâu."

Nhìn vẻ mặt của Bạch Y Vũ, Tiêu Chí Vĩnh không nén được tiếng cười. Y đưa ngón tay dí nhẹ lên trán cô, nói:

"Xem muội kìa, huynh đùa muội thôi."

Bạch Y Vũ tròn mắt nhìn y rồi la lên:

"Hơ… huynh dám gạt muội? Muội đánh huynh."

"Ui da, được rồi, được rồi, huynh chịu thua. Tha cho huynh đi." Tiêu Chí Vĩnh gập ngươi cố tránh bàn tay đang liên tục đánh vào người mình, cười thành tiếng.

"Còn dám gạt muội thì biết tay."

"Được, huynh không gạt muội. Chúng ta về thôi."

Bạch Y Vũ nhoẻn miệng cười, khoát tay Tiêu Chí Vĩnh sóng bước. Cái thằng nhóc khù khờ ngày trước trong mắt cô giờ đã khác hẳn. Chẳng biết từ lúc nào cô đã không còn ghét cái gã "suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào sách vở" nữa. Thay vào đó là sự ngưỡng mộ.

Y thay đổi nhiều sau hơn 5 năm rời Bạch phủ theo sư phụ luyện võ. Trưởng thành, chín chắn và một chút phong trần khiến Bạch Y Vũ đã không nhận ra y hôm y trở về. Lúc đó, cô vẫn không thích y lắm nhưng từ khi y nhiều lần cứu cô, che chở cho cô, cái không thích trẻ con ấy biến mất từ lúc nào. Giờ y trở thành chỗ dựa cho cô mọi lúc, vừa như ca ca lại vừa như bằng hữu thân thiết.

Bạch Y Vũ chia tay Tiêu Chí Vĩnh ở hoa viên rồi về phòng. Khi cô bước vào trông thấy Tiểu Nguyệt đang dọn dẹp, liền hỏi:

"Tiểu Nguyệt, muội thấy Tiêu đại ca có tốt không?"

Đang lúi cúi xếp chăn màn, nghe tiếng Bạch Y Vũ, Tiểu Nguyệt ngẩn người ra rồi cười lém lỉnh:

"Tiểu thư, sao hôm nay tiểu thư lạ vậy? Lại hỏi Tiểu Nguyệt, Tiêu thiếu gia có tốt không?"

"Phải đó, muội thấy huynh ấy thế nào?" Bạch Y Vũ không nhận ra ý tứ của Tiểu Nguyệt vô tư hỏi lần nữa.

"Tiểu thư, tiểu thư có ý gì với thiếu gia, đúng không?"

"Ý gì? Là ý gì?"

Trong khi Bạch Y Vũ tròn mắt hỏi ngược lại Tiểu Nguyệt thì tiểu nha hoàn lại chau mày, biểu thị đầu hàng với óc suy luận của cô.

"Ây da, ý Tiểu Nguyệt là…"

"Là sao?"

"Là… là… là tiểu thư thích thiếu gia, đúng không?"

"Thích?" Bạch Y Vũ nhướng mày hỏi.

"Đúng thế!" Tiểu Nguyệt thấy chủ tử dường như hiểu được dụng ý của mình thì đôi mắt sáng rực như sao, gật đầu lia lịa.

Bạch Y Vũ ngẫm nghĩ một chút, đưa năm ngón tay lên trước mặt, lần lượt gập từng ngón nói:

"Huynh ấy vừa tuấn tú, lại tốt bụng, con người đơn giản, đối với mọi người đều hòa nhã. Muội nói xem, ai lại không thích huynh ấy chứ?"

"Trời ơi!" Tiểu Nguyệt kêu lên khi nghe câu trả lời của Bạch Y Vũ, cô giải thích – "Ý Tiểu Nguyệt không phải thế. Ý muội là tiểu thư với Tiêu thiếu gia là tình cảm giữa nam nhân và nữ nhân kìa, đúng không?"

Phụt.

Bạch Y Vũ vừa uống ngụm trà chưa kịp nuốt thì đã phun ngược trở ra, ho sặc sụa. Tiểu Nguyệt hốt hoảng, bước nhanh đến bên cạnh, vỗ vỗ vào lưng cô:

"Tiểu thư, không sao chứ? Để Tiểu Nguyệt đi lấy khăn."

"Không cần, không cần đâu."

Bạch Y Vũ đặt vội chung trà xuống bàn, xua tay ngăn Tiểu Nguyệt. Đợi cho cơn ho dứt hẳn, cô mới bình tĩnh nói:

"Ý muội nói là yêu?"

"Phải đó!" Tiểu Nguyệt lần nữa gật đầu.

"Muội nói ta yêu Tiêu đại ca? Muội nghĩ đến đâu vậy?" Bạch Y Vũ gần như la lên.

"Thì tại thường ngày tiểu thư và Tiêu thiếu gia chẳng phải là rất gần gũi sao? Hôm nay vừa bước vào tiểu thư lại hỏi Tiểu Nguyệt như vậy, sao không nghĩ được."

"Muội..." Bạch Y Vũ thở gấp trước suy nghĩ của Tiểu Nguyệt, cô bưng chén trà lên uống lấy một hơi để bình tĩnh lại, cô nói – "Đúng là Tiêu đại ca rất tốt, đối với ta cũng rất chu đáo, ta có thích nhưng nếu nói ta yêu huynh ấy thì không đúng cho lắm."

"Không đúng? Thật ra ý tiểu thư là sao?Tiểu Nguyệt chẳng hiểu gì cả."

Bạch Y Vũ đưa tay nhéo vào một bên má đang phồng lên của Tiểu Nguyệt, giải thích:

"Đối với huynh ấy ta vẫn thấy thiếu một thứ gì đó. Một thứ cảm giác không rõ ràng. Ây da, ta cũng không biết nữa, càng nói càng nhức hết cả đầu."

"Tiểu thư."

"Được rồi, muội ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi."

Bạch Y Vũ vừa nói vừa đẩy Tiểu Nguyệt ra ngoài, không kịp để tiểu nha hoàn có thêm phản ứng liền đóng cửa. Tiểu Nguyệt cũng không còn cách khác đành rời khỏi đó, đi làm việc của mình.

Bạch Y Vũ đứng tựa lưng vào cửa thở hắc, lẩm bẩm:

"Là thứ gì?"