Chương 5: Cung chủ

Định Mệnh

Chương 5: Cung chủ

Con đường núi ngoằn ngoèo, xa xôi, heo hút tưởng chừng như chẳng bao giờ lên đến đỉnh. Những bậc tam cấp cứ nối tiếp nhau dài mãi, rêu phong phủ đầy lối và hai bên vách đá khiến chúng trở nên trơn trượt. Không khí ẩm ướt, sương giăng dày đặc che khuất cả lối đi, có lẽ qua khỏi những bậc tam cấp kia là đến cõi bồng lai?

Nhưng kìa! Đâu đó có tiếng hú của lũ khỉ núi, nghe thê lương, rờn rợn như tiếng từ cõi a tỳ vọng về.

Thoáng tiên cảnh, chớp mắt biến thành hố đen sâu thăm thẳm, ngỡ là chốn nhân gian tươi đẹp mấy chốc hóa thành địa ngục tối tăm.

Tấm biển đá loang lổ rong rêu cùng năm tháng nằm cuối con đường chỉ vỏn vẹn ba chữ đã bị bào mòn, phải nhìn thật kĩ mới thấy ba chữ: Tử Hành Cung.

"Hồi cung chủ, Thiên Long giáo đã cử người đến."

"Nhanh thế ư?"

"Vâng."

Gã thuộc hạ nói nhưng không dám ngẩng đầu lên. Trước mặt gã, nơi chủ tử của gã an tọa đã có tấm rèm đen che phủ và bản thân ả cũng khoác tấm lụa đen che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ vầng trán cao, đôi mắt đen láy cùng đôi chân mày thanh tú. Ả đứng lên cất giọng êm êm như lời thủ thỉ:

"Thật là tốt! Bọn chúng rồi sẽ như cá nằm trên thớt mà thôi. Rồi Tử Hành Cung sẽ trở thành đệ nhất bang trên giang hồ. Quyền lực, tất cả mọi thứ đều sẽ thuộc về ta. Ha… ha…"

Ả buông tràn tiếu ngạo nghe lanh lảnh. Đôi mắt như có dao lướt về phái gã thủ hạ, ngón tay thon chậm rãi vuốt những sợi tóc lất phất trước mặt. Ả cắt ngang tràng tiếu ngạo, thanh âm lạnh lùng:

"Các ngươi ra ngoài cả đi. Nhưng ngươi thì ở lại."

Lời ả vừa dứt, bọn người hầu cùng lũ thuộc hạ nhất loạt lui ra ngoài chỉ còn ả và gã thủ hạ ở lại. Gió lướt nhẹ qua rèm cửa, phả vào người gã thủ hạ, chiếc trâm cài của ả rơi xuống, một tiếng va chạm trong veo làm gã giật bắn mình, cả người mồ hôi túa ra như tắm. Gã tưởng chừng như bị ai đó bóp chặt yết hầu, khó nhọc hít từng chút không khí.

Ả khẽ phất tay áo, những cánh cửa đóng sập lại.

Gã thủ hạ không thể chịu đựng thêm một chút nào nữa, hắn sụp người kêu lên:

"Cung chủ!"

Ả nhìn gã, chẳng để tâm đến biểu hiện của gã, giọng ôn nhu như nước:

"Hôm nay, bổn cung rất vui. Ngươi hãy ở lại cùng ta, có được không?"

"Thuộc hạ… thuộc hạ không dám. Cung chủ!" Tim gã chỉ muốn nhảy ra ngoài khi nghe được những lời kia, những ngón tay đặt trên nền nhà run rẩy.

"Làm gì mà ngươi phải run đến thế chứ? Nào, đứng lên đi."

Ả nói, đuôi mắt hơi cong lên, ý cười thấp thoáng. Gã thủ hạ nuốt khan, rõ ràng không muốn nghe theo lệnh nhưng chân tay lại mất tự chủ mà làm theo lời ả. Chân trái va chân phải, cả người gã nghiêng ngã chỉ chực ngã nhào. Trông thấy điệu bộ ấy, ả không nén được tiếng cười khúc khích. Tiếng cười của ả khiến tim gã thuộc hạ chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Gã không dám nhìn lên, dù là trong ý nghĩ. Ả vén nhẹ rèm, đưa tay vẫy gọi:

"Lại đây, đừng sợ. Ta hứa không làm gì ngươi đâu."

Ả đứng lên, bước qua khỏi tấm rèm tiến về phía gã thuộc hạ, lập lại câu nói ban nãy, giọng êm như ru đầy mời gọi. Gã thuộc hạ đang run rẩy nhưng không dám trái lệnh, gã bước về phía trước vài bước. Ả đã tiến sát bên cạnh gã thuộc hạ, buông giọng thỏ thẻ:

"Có thế chứ! Ta chỉ muốn cùng ngươi có một đêm thật ngọt ngào, đâu cần phải sợ như thế? Nào, hãy ngẩng mặt lên đi."

"Cung chủ khai ân, thuộc hạ không dám, thuộc hạ…"

"Ấy, ta cho phép. Ngươi không cần phải câu nệ đâu."

Ả vừ nói, vừa đưa đôi bàn tay mịn màng vuốt nhẹ lên má gã thuộc hạ.

"Sao? Không lẽ ngươi không muốn thấy diện mạo thật của ta? Đây là cơ hội cho ngươi đó."

Gã thuộc hạ run sợ, nhưng thứ mùi hương ngây ngất tỏa ra từ da thịt ả cung chủ khiến tay chân gã không muốn yên. Và cả thanh âm như mật kia khiến gã tò mò muốn một lần được nhìn thấy ả.

Gã cố kìm nén.

Tiếc thay, bản năng đàn ông, sự tò mò và dục vọng chiếm hữu đã chiến thắng sự sợ hãi của gã.

Đôi bàn tay thô ráp của gã vòng lấy tiết yêu của ả cung chủ, gã từ từ ngẩng mặt nhìn lên. Dung diện của ả đập vào mắt gã khiến gã ngây người ra như bị thôi miên, cơ thể hoàn toàn bất động.

"Đã hết sợ chưa? Đây là phần thưởng dành cho ngươi, lẽ nào ngươi không muốn sao? Hả?"

Ả cung chủ dứt lời, đôi tay lần nhẹ bá lấy cổ tên thuộc hạ, đôi mắt khép hờ rồi áp môi mình lên môi gã. Đang ngây ngất trước dung diện của chủ nhân lại thêm sự khiêu khích từ cái ghì người của ả khiến gã thuộc hạ quên đi nỗi sợ hãi lại vừa thoáng xuất hiện. Gã đáp trả lại cuồng nhiệt. Sự cuồng nhiệt nóng lên theo đôi bàn tay gã, chỉ một thoáng sau y phục của gã và ả cung chủ đều nằm dưới đất. Gã ngầu nghiến hôn đôi gò bồng đảo đang phập phồng của ả cung chủ, tiếng rên khe khẽ càng kích thích ham muốn trong con người gã. Gã xô ả cung chủ nằm xuống sàn nhà, từng thớ thịt mềm mại trên người ả được gã nuốt trọn. Gã đam mê, cuồng nhiệt quên tất cả mà không hay biết, nét mặt của ả cung chủ đã không còn sự mê đắm, hưng phấn mà trở nên đanh lại, ánh mắt tối sầm, lạnh còn hơn băng tuyết.

Một tay ả vẫn ghì lấy gã thuộc hạ nhưng tay kia thì nhẹ nhàng đặt lên đầu gã. Ả nói thật khẽ:

"Ta rất cần đàn ông, nhưng ngươi không phải người ta muốn giữ bên cạnh."

Gã thuộc hạ chỉ kịp kêu lên một tiếng để rồi chỉ còn là cái xác không hồn.

Ả đẩy gã thuộc hạ sang một bên.

Khoác lại y phục.

Gương mặt không một nét biểu cảm, vén tấm rèm thưa bước đi.

"Nhìn thấy dung diện của ta thì chỉ có một con đường mà thôi."