Chương 9: Buông tay

Định Mệnh

Chương 9: Buông tay

Màn đêm từ từ buông xuống thị trấn nhỏ hệt như người ta buông tấm the lụa thật nhẹ nhàng và cẩn thận. Màu đen huyền càng tô thêm sức hấp dẫn kì lạ của ánh trăng. Thứ ánh sáng bạc như mơ như thật, chảy tràn qua từng kẻ lá tưởng chừng như nắm bắt được thật ra chỉ là hư vô. Một thứ vọng ảo không có thật, ta lấy trăng cho nàng xem ư? Thật ra cũng chỉ là gạt người, gạt mình.

Hôm nay là sinh nhật của Bạch Y Vũ.

Mọi người đều đã chuyển đến sơn trang từ chiều hôm trước. Bạch Y Vũ gặp được Từ má má thì vui mừng khôn tả, suốt ngày cứ như chú chim non ríu rít bên cạnh bà. Buổi tiệc nhỏ ấm cúng tình thân được tổ chức mừng sinh nhật lần thứ hai mươi ba của cô. Suốt hôm nay, nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ trên môi cô.

Đêm đã điểm canh ba. Không gian tĩnh mịch, tiếng côn trùng về đêm kêu ra rả, mọi thứ chìm sâu trong giấc ngủ. Im lặng đến nỗi tiếng giọt sương rơi cũng nghe thấy được. Vầng trăng đã chênh chếch, nhuốm bạc cả một vùng rộng lớn, lấp lánh, mờ ảo cũng có đôi chút kì dị.

"Sao giờ này huynh ấy vẫn chưa đến? Hay là huynh ấy tìm không thấy phòng mình?"

"Không đâu! Mình đã treo chiếc hồ lô ngay trước cửa phòng, huynh ấy nhất định nhận ra mà."

Bát canh an thần mà Từ má má chuẩn bị, Bạch Y Vũ đã không uống! Cô không còn là cô bé ngày nào mà là một nữ tử thân thủ không hề thua kém ai. Nhận ra trong canh có điều bất thường là chuyện không mấy gì khó khăn. Khi Từ má má vào kiểm tra cô chỉ giả vờ ngất đi. Cô dự cảm có chuyện không hay nhưng không tìm thấy câu trả lời. Một nỗi lo sợ mơ hồ dâng lên trong lòng cô khi nhìn thấy mọi thứ đều bình thường nhưng lại không có cảm giác an toàn.

Bạch Y Vũ vừa trông ngóng bóng dáng Ngô Phàm vừa thấp thỏm không yên. Rõ ràng đã có chuyện hệ trọng xảy ra!

Ở địa điểm cách phòng cô khá xa, Tiêu Chí Vĩnh và Bạch Gia Hào cùng một vài thân tín đang kiểm kê lại số binh khí.

"Ở đây tạm thời chỉ có hơn phân nửa số binh khí các ngươi cần. Số còn lại chúng tôi sẽ giao sau."

"Tại sao lại chỉ hơn phân nửa?"

"Các ngươi muốn lượng binh khí lớn như thế trong thời gian ngắn, chúng tôi có muốn gom đủ cũng không được."

"Các ngươi muốn giở trò sao?"

"Hừ, bọn ta chỉ muốn làm xong cuộc mua bán này nhanh chóng kết thúc mọi chuyện. Bọn ta không có thời gian để làm chuyện không đâu."

"Tốt nhất là như ngươi nói, Tiêu Chí Vĩnh. Các ngươi, kiểm tra lại đi."

"Đã đủ, thưa đàn chủ."

"Được rồi chúng ta đi thôi.":

"Xin lỗi, nhưng ta nghĩ các ngươi chưa đi được."

Tiếng nói của kẻ lạ mặt cắt ngang cuộc trò chuyện của hai bên. Tiêu Chí Vĩnh, gã đàn chủ giật mình. Tiêu Chí Vĩnh vội đẩy Bạch Gia Hào lui về phía sau khi y cảm nhận được sát khí bức người trong thanh âm ấy.

Ngô Phàm và Thẩm Nguyệt Như cùng hai mươi thuộc hạ xuất hiện trước sự ngỡ ngàng của cả hai bên. Ngô Phàm vận bộ y phục trắng thật điềm đạm nhưng thứ y đang đeo trên mặt lại khiến người khác mới nhìn phải rùng mình: mặt nạ hình mặt quỷ! Y đứng trên mái nhà đối diện, ánh trăng như hòa làm một với y.

"Các ngươi là ai?"

Tên đàn chủ của Tử Hành Cung lên tiếng. Thẩm Nguyệt Như cất giọng êm êm nhưng không kém phần sắc lạnh:

"Đường đường là một trong ngũ đại đường chủ của Tử Hành Cung vậy mà lại hỏi một câu hỏi thật ngớ ngẩn. Cung chủ các ngươi quả là biết dùng người."

"Ngươi…"

"Người của Thiên Long Giáo các ngươi nhanh chân thật."

"Ngươi tinh hơn gã ngốc kia đấy, Tiêu Chí Vĩnh."

Ngô Phàm vừa nói, vừa lướt mục quang lạnh như lưỡi băng về phía Tiêu Chí Vĩnh. Đôi nhãn quang giao nhau, cả hai đều nhận ra được sát khí của đối phương. Vẫn không rời mắt khỏi Tiêu Chí Vĩnh, Ngô Phàm tiếp lời:

"Bạch Gia Hào, hẳn bọn ta đến làm gì ông từ lâu đã rõ?"

"Ha… ha… Cuộc mua bán này đã định. Tử Hành Cung bọn ta không dễ bị ăn hiếp đâu."

Roẹt.

Tia kiếm quang vừa lướt qua, thủ cấp gã thân tín bên cạnh tên đàn chủ Tử Hành Cung rơi xuống. Ngô Phàm buông giọng lạnh lùng:

"Thật lắm lời."

"Đoạt Hồn Kiếm! Ngươi là Bạch Long sứ, kẻ đứng đầu Tứ Long của Thiên Long Giáo!"

Câu nói của Tiêu Chí Vĩnh khiến tên đàn chủ Tử Hành Cung phải kinh tâm. Chưa một lần giao thủ, nhưng những gì về Bạch Long sứ trên giang hồ gã không thể không đôi phần sợ hãi, nhất là đường kiếm quang vừa rồi, gã không hề nhận ra được điều gì.

"Bạch Gia Hào, Bạch Long sứ đang chờ câu trả lời của ông." Thẩm Nguyệt Như lên tiếng.

"Các ngươi hiểu rõ đây là chuyện không phải muốn dừng là dừng được."

"Vậy chúng ta không còn gì để nói cả. Các ngươi hủy chúng đi cho ta."

Ngô Phàm vừa dứt lời, hai mươi thuộc hạ của y rút binh khí xuất thủ. Cuộc hỗn chiến diễn ra giữa cả ba bên. Xác người đổ xuống ngày một nhiều. Những kiện hàng lần lượt bị người của Thiên Long Giáo dùng thuốc nổ phá hủy.

Tiếng nổ, tiếng đao kiếm làm náo động cả sơn trang. Mùi máu tanh nồng lan tỏa. Mọi người ai cũng hoảng hốt. Bạch Y Vũ cũng không ngoại lệ, cô mở cửa phòng chạy ra ngoài.

"Chuyện gì vậy? Sao mọi người lại chạy loạn lên thế kia?"

"Tiểu thư, sao người vẫn chưa ngủ chứ?" Từ má má đang đứng trước cửa phòng vừa ngạc nhiên vừa lo sợ hỏi Bạch Y Vũ.

"Từ má má, có chuyện gì ở bên ngoài vậy?"

"Không có chuyện gì đâu, tiểu thư mau vào trong đi."

"Tiểu thư." Tiểu Nguyệt cũng từ phòng mình chạy đến, từ xa đã gọi Bạch Y Vũ.

"Tiểu Nguyệt, xảy ra chuyện gì?"

"Muội không rõ, nghe bọn gia nhân nói là có cháy nổ ở kho hàng cũ, rồi bọn họ đánh nhau kéo cả ra ngoài kia."

"Vậy cha ta và Tiêu đại ca đâu?"

"Có lẽ lão gia đã đến hoa viên."

"Cha? Cha!"

"Tiểu thư, tiểu thư người không được đến đó." Từ má má vội ngăn Bạch Y Vũ nhưng không thành.

Bạch Y Vũ đẩy Tiểu Nguyệt và Từ má má qua một bên chạy về phía hoa viên.

Trong khi đó, cuộc giao chiến đang đến hồi đỉnh điểm. Người của Tử Hành Cung thương vong khá nhiều đã rút lui chỉ cò lại một số ít người của Bạch gia cùng Tiêu Chí Vĩnh chống trả.

Cả Ngô Phàm và Tiêu Chí Vĩnh đều là những tay kiếm kiệt xuất nên cuộc chiến của họ chẳng khác nào trời long đất lở.

"Không hổ danh là Bạch Long sứ của Thiên Long Giáo!"

"Ngươi quả nhiên là đối thủ không tầm thường. Có ngươi bên cạnh Y Y, ta không mong gì hơn." Thẩm muội, giao hắn cho muội."

"Được! Hây a."

Ngô Phàm chủ động rút chiêu về giao Tiêu Chí Vĩnh lại cho Thẩm Nguyệt Như.

"Thúc thúc!"

"Đối thủ của ngươi là ta chứ không phải huynh ấy đâu. Di Hoa Tiếp Ngọc."

Dải lụa mềm trong tay Thẩm Nguyệt Như như một binh khí thật sự không thua gì đao kiếm. Tiêu Chí Vĩnh bị những lưỡi dao mỏng như lá tre trên dải lụa cắt một đường dài ở bả vai. Võ công đôi bên ngang ngửa lại thêm mấy tên thuộc hạ của Thiên Long Giáo bủa vây nên Chí Vĩnh xem chừng khá vất vả.

"Mau đưa lão gia rời khỏi đây đi."

Mấy tên gia nhân vội dìu lấy Bạch Gia Hào chạy về phía hành lang.

"Ta còn chưa cho phép thì không ai được rời khỏi đây."

Thanh kiếm trên tay Ngô Phàm bỗng hóa ra hàng trăm lưỡi kiếm mờ ảo. Y thoái bộ thu chân khí về dồn vào thanh kiếm, xoay một vòng rồi vươn người đẩy thanh kiếm đi. Y không muốn giết Bachj Gia Hào, chỉ chủ tâm muốn hạ những người bên cạnh ông ta. Tuy thế, nhìn bên ngoài khó phân biệt. Có những thứ "tai nghe mắt thấy" nhưng không có nghĩa chúng là thật.

Phía bên kia, Tiêu Chí Vĩnh thấy tình hình nguy ngập, chỉ lo Bạch Gia Hào xảy ra chuyện. Y chấp nhận một chiêu của Thẩm Nguyệt Như để xuất chiêu ngăn cản Ngô Phàm.

"Liệt Hỏa Kiếm!"

Khi diễn biến trận chiến đang đến hồi kết. Thanh kiếm trên tay Ngô Phàm vừa rời khỏi tay y, một bóng người từ góc khuất phía sau góc hành lang lao ra, hét lớn:

"Cha!"

Tiếng thét và cả gương mặt nữ tử vừa xuất hiện khiến Ngô Phàm giật bắn người. Tiêu Chí Vĩnh cũng kinh hồn hét lên:

"Tiểu Vũ!"

Đáng lẽ Ngô Phàm đã thoái bộ về phía sau để tiếp chiêu của Tiêu Chí Vĩnh, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Bạch Y Vũ đã làm đảo lộn tất cả mọi dự tính của y. Y lao người về phía trước theo bản năng, đưa tay chộp lại thanh kiếm. Chiêu thức đã đi được một nửa đoạn đường, y thu lại đồng nghĩa y tự sát thương mình. Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử ấy, y hoàn toàn chỉ nghĩ đến việc bảo vệ nữ tử trước mắt y.

Ngô Phàm vừa hoàn tất động tác đảo ngược chiêu thức cũng là lúc Liệt Hỏa Kiếm của Tiêu Chí Vĩnh ập đến. Y không còn thời gian để tránh, lãnh trọn tất cả.

Bộp!

Lại thêm một chưởng ngay ngực, lực không hề nhỏ, Ngô Phàm trúng đòn bị hất tung ra xa, thanh kiếm vuột khỏi tay cấm phập xuống bên cạnh y.

"Bạch Long sứ!"

Thẩm Nguyệt Như kinh tâm! Cô lao đến đỡ lấy y.

"Bạch Long sứ, huynh sao rồi? Bạch Long sứ!"

"Khụ… khụ… phụt!"

Ngô Phàm rùng mình, phun ra một đống máu tươi, Thẩm Nguyệt Như thất sắc:

"Bạch Long sứ!"

"Phụt!" Ngô Phàm lại nôn thêm một lần nữa.

"Bạch Long sứ, huynh đừng làm muội sợ."

Phía bên kia, Tiêu Chí Vĩnh cũng nhanh chóng đỡ lấy Bạch Gia Hào và y nhìn Bạch Y Vũ sững sờ. Một chưởng cô vừa xuất ra, thủ pháp vô cùng nhanh gọn. Nội lực thập phần mạnh mẽ.

"Cha! Cha không sao chứ?"

"Cha không sao. Vừa rồi con…"

"Con sẽ nói sau."

Bạch Y Vũ buông Bạch Gia Hào ra quay lại nhìn những kẻ muốn lấy mạng ông.

Ngô Phàm tiếp tục ho.

"Khụ, khụ…"

"Các người là ai, lại đến đây gây sự?" Bạch Y Vũ gằng giọng.

"Bạch Long sứ, nhìn muội đi. Huynh cảm thấy sao rồi? Khốn kiếp!"

Thẩm Nguyệt Như toan đứng lên động thủ nhưng Ngô Phảm đã ngăn cô lại. Y gượng đứng lên, khoé môi dường như hơi cong, y nói:

"Lấy mạng? Y Y, nếu ta muốn, muội ngăn được ta sao?"

Y nắm lấy chuôi kiếm, rút nó lên. Tay kia nhẹ nhàng gỡ bỏ chiếc mặt nạ, giọng y chùng xuống:

"Đã từng hứa với hắn sao lại không giữ lời?"

Là ngạc nhiên? Là bất ngờ? Là gì? Tâm trạng rối bời ấy, gương mặt cô mong ngóng đang ở đây, ngay trước mắt cô. Nhưng sao thế? Cô trong khoảnh khắc kẻ đó gỡ bỏ chiếc mặt nạ kia cảm thấy mình vừa đánh mất một thứ. Tim cô như ngừng đập, khóe môi mấp máy. Cô còn chưa kịp ổn định tâm thần khi nam tử kia gỡ bỏ mặt nạ đã mơ hồ nhận ra ẩn ý trong câu nói của y. Cô nghi hoặc nhìn Ngô Phàm, ngữ khí có phần run rẩy:

"Huynh… Huynh tại sao lại biết?"

"Cái ta biết muội không tưởng tượng được đâu. Khụ, khụ. Ta chỉ thay hắn hỏi muội mà thôi."

"Huynh ấy đang ở đâu, huynh nói mau đi. Huynh ấy đang ở đâu?" Bạch Y Vũ đã bắt đầu không kìm chế được, ngữ khí trở nên hỗn loạn.

"Bạch Long sứ, huynh quen cô ta?"

"Quen? Muội không nhận ra cô ta sao? Nữ tử duy nhất trong lòng y…"

Ngô Phàm bỏ lửng câu nói. Trường kiếm trên tay khẽ động. Bạch Y Vũ giật mình, cô không nghĩ y sẽ động thủ với cô. Nhưng Bạch Y Vũ phản ứng khá nhanh, cô hất một thanh kiếm dưới đất lên tiếp chiêu với y.

Đã yêu như thế.

Đã tin như thế.

Tại sao bây giờ chỉ là hư không?

Hóa ra tất cả chỉ là ảo ảnh?

Chỉ là gió thoảng mây trôi?

Hai người đã giao thủ hơn năm mươi chiêu. Tiêu Chí Vĩnh và Bạch Gia Hào đều sững sờ. Bạch Y Vũ tinh thần càng không thể tập trung khi mỗi chiêu, mỗi thức của Ngô Phàm đều nhắc cô nhớ tới y: Lôi Phong!

Kịch.

Cùng một thao tác, cùng một tư thế, hai mũi kiếm chạm vào nhau tạo nên thanh âm khô khốc.

"Chiêu thức của huynh… Ngô Phàm, huynh cho muội biết, huynh ấy hiện giờ ra sao? Huynh ấy sống có tốt hay không? Muội cầu xin huynh đó!"

"Hắn quan trọng với muội đến thế sao? Chỉ cần biết hắn sống tốt hay không thôi à?"

"Huynh ấy không muốn gặp muội, muội không làm trái ý huynh ấy. Muội chỉ xin huynh nói cho muội biết thật ra huynh ấy như thế nào rồi?"

"Hắn chết rồi!"

Bạch Y Vũ toàn thân chấn động.

Ngô Phàm thu kiếm về, lời nói nhẹ thoảng như hư không:

"Bảy năm trước, hắn chết rồi!"

Keng.

Thanh kiếm trên tay Bạch Y Vũ lặng lẽ rơi xuống. Cô lảo đảo thối lùi mấy bước, toàn thân run rẩy.

"Huynh gạt muội?"

"Gạt? Thì ra muội không tin ta.Thẩm muội, muội nói cho cô ta rõ đi."

Thẩm Nguyệt Như bây giờ mới nhận ra nữ tử trước mặt. Cô bước đến bên cạnh Ngô Phàm, đưa tay đỡ lấy y, nhìn Bạch Y Vũ một lúc rồi cười đau khổ:

"Giá như huynh ấy có thể nhìn thấy cô bây giờ, huynh ấy nhất định sẽ rất mãn ý."

Một câu nói nhẹ bẫng của Thẩm Nguyệt Như lại khiến Bạch Y Vũ thấy như đất trời sụp đổ. Một khắc mọi thứ đều chìm trong im lặng. Ánh mắt Bạch Y Vũ mông lung, phủ một tầng sương mờ.

Ngô Phàm siết hai bàn tay, nhìn Bạch Y Vũ. Một tiếng sét đinh tai cùng trận mưa rào bất chợt phá tan mọi kìm nén trong lòng y.

"Lý do muội phản lại lời hứa đó chính là vì ông ta. Là vì cha muội! Ta đã cố gạt người, gạt cả bản thân. Tin tưởng tất cả lời nói của muội, ta thật ngốc mà, sự thật vốn như thế làm sao có thể thay đổi chứ. Sớm biết muội không phải là a hoàn nhưng ta vẫn tự lừa dối mình. Y Y, xem ra duyên phận của chúng ta đã hết thật rồi!" "Thẩm muội, chúng ta đi."

"Nhưng còn bọn chúng?"

"Tử Hành Cung sau đêm nay sẽ tìm đến chúng thôi. Chúng ta không cần ra tay."

"Đến dịch quán, muội sẽ trị thương cho huynh."

Thẩm Nguyệt Như đỡ Ngô Phàm rời khỏi biệt viện. Bạch Y Vũ vẫn không động đậy, cắn chặt môi đến bật máu. Đôi vai thanh mảnh run rẩy, Tiêu Chí Vĩnh nhìn thấy dáng điệu của cô tim y thắt lại. Y toan dùng tay giữ lấy vai Bạch Y Vũ, hy vọng có thể an ủi cô phần nào nhưng cô đã lên tiếng:

"Không cần đâu! Huynh đưa cha vào nhà trước đi."

Thanh âm không lớn nhưng đủ dứt khoát để Tiêu Chí Vĩnh dừng lại động tác. Y nhìn cô, mục quang bất lực. Đôi tay vô thức buông xuống. Y không nói thêm gì dìu Bạch Gia Hào về phòng. Khi tiếng bước chân của hai người mất hẳn, Bạch Y Vũ mới run giọng:

"Tám năm không một chút tin tức. Tám năm muội chờ đợi. Tám năm mong ngóng huynh sẽ trở về như lời huynh đã hứa. Nhưng tại sao? Tại sao chỉ nhận được tin này? Huynh đã hứa sẽ trở về mà. Là huynh nói muội đợi huynh mà. Phong ca!"

Y Vũ không biết mình có khóc hay không. Bởi có lẽ nước mưa đã hoà cùng nước mắt khiến bản thân cô cũng không nhận ra. Đến bây giờ cô mới hiểu được cảm giác mất người thân là đau đớn đến nhường nào. Là lá lìa cành, hoa rơi tan tác. Nỗi đau chồng thêm nỗi đau. Một đêm mưa gió, ngay hôm sinh nhật, hai nam tử cô yêu thương đều rời bỏ cô. Chút sức lực cuối cùng của cô bị tiếng sấm rút sạch. Bạch Y Vũ ôm lấy vai, ngồi bệt xuống nền đất lạnh

Thẩm Nguyệt Như vừa đưa Ngô Phàm đi khoảng một dặm đường thì bất ngờ Ngô Phàm thổ huyết liên tục. Cô hoảng hốt:

"Bạch Long sứ, huynh không sao chứ. Muội vận công giúp huynh."

Bộp.

Ngô Phàm điểm huyệt Thẩm Nguyệt Như, nói một cách khó khăn:

"Huyệt đạo sẽ giải sau nửa canh giờ. Cả Liệt Hoả Kiếm và chưởng lực của Bạch Y Vũ đều là dốc toàn lực. Huynh phải tranh thủ thời gian đến một nơi."

"Huynh muốn đi đâu? Muội sẽ đưa huynh đi mà. Huynh mau giải huyệt cho muội đi."

"Nơi đó muội không nên đến."

Nói xong Ngô Phàm gượng bước nhanh. Y dụng công với Bạch Gia Hào chỉ dùng một thành công lực nhưng Bạch Y Vũ và Tiêu Chí Vĩnh thì dốc toàn lực. Nội thương nghiêm trọng, y phải vận công mới không ngã xuống. Hơi thở đã có phần hỗn loạn. Y tựa lưng vào một thân cây, tự nói cho bản thân mình nghe:

"Không uổng công ta, muội làm rất tốt. Y Y, rất tốt."

Y lại phun ra thêm một ngụm máu rồi gục xuống, khoé miệng vẽ một đường cong nhàn nhạt.

Lúc y quyết định tháo mặt nạ, y đã lựa chọn từ bỏ. Y từ bỏ nữ tử y yêu thương nhưng không từ bỏ được tình yêu y dành cho nữ tử đó. Tình yêu y cất giữ mười năm đằng đẵng. Rốt cuộc, lúc y muốn nắm tay cô cũng là lúc y nhận ra đó chỉ là điều y mơ ước, chỉ là tâm nguyện đến cuối cùng cũng không thể hoàn thành.

Đã duyên không phận sao còn gặp?

Tái ngộ?

Hạnh phúc hay khổ đau?

Mười năm tưởng chừng đã yên giấc,

Giật mình chỉ là gạt mình thôi.