CHƯƠNG 11: Thanh y nữ tử

Định Mệnh

CHƯƠNG 11: Thanh y nữ tử

Bạch Y Vũ trở về biệt viện, nhanh chóng về phòng. Mọi người đều lo thu dọn đống lộn xộn do cuộc giao tranh lúc tối nên ai cũng chỉ gật đầu chào cô. Bình thường cô sẽ hăng hái vừa giúp mọi bọn họ vừa bày trò trêu ghẹo đám a hoàn nhưng bây giờ cô không còn tâm trí cũng như sức lực để làm những việc đó. Khắp người nhộn nhạo, khó chịu. Cô đẩy vội cửa phòng bước vào, điểm các yếu huyệt trên người nhưng cũng không mấy tác dụng. Cơn đau càng lúc càng bộc phát, sắc mặt cô đã tái hẳn. Máu không ngừng ứa ra từ khóe miệng. Cả người run lên, mỗi thớ thịt như bị hàng ngàn độc trùng cắn xé. Bạch Y Vũ cố gượng đi về phía giường nhưng chỉ được vài bước cô đã ngã xuống. Một bàn tay mạnh mẽ, ấm áp đỡ lấy cô, kèm theo đó là thanh âm đầy lo lắng:

"Tiểu Vũ."

Bạch Y Vũ nhận ra thanh âm ấy. Là Tiêu Chí Vĩnh. Nghe gia nhân báo lại cô đã về, y nhanh chóng tìm cô vừa đúng lúc cô muốn ngã thì y có mặt. Y ôm lấy cô, cảm nhận được cơ thể cô đang run lên, nóng hừng hực như lửa đốt. Sắc diện của y đại biến, y càng kinh tâm khi vừa xoay người cô lại đã thấy máu ứa ra không ngớt từ khóe miệng cô. Máu ấy lại đen thẫm!

"Tiểu Vũ, là ai hạ độc?"

Y vừa bế Bạch Y Vũ đặt lên giường vừa hỏi cô. Ngón tay đặt lên mạch tượng kinh hãi kêu lên:

"Là Huyết trùng bách biến! Cô ta dám dùng thủ đoạn này với muội!"

"Không sao, muội chịu đựng được."

"Ta thật ngu ngốc mà. Để một mình muội đi tìm hắn."

"Không phải lỗi của huynh. Là muội bất cẩn thôi. Khụ."

"Tiểu Vũ."

Tiêu Chí Vĩnh lo lắng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Y Vũ.

"Đừng cho cha biết chuyện muội trúng độc."

"Đây không phải là chuyện có thể giấu. Nếu ta không thể lấy được thuốc giải, chuyện thúc thúc biết chỉ là sớm muộn thôi."

"Tại sao cha lại có quan hệ mua bán với người giang hồ chứ? Chẳng phải từ trước đến nay đó là điều cha cấm kị sao?"

Tiêu Chí Vĩnh khá bất ngờ trước câu hỏi của Bạch Y Vũ, xem ra không phải cô không quan tâm đến chuyện mua bán của Bạch gia, chỉ là cô không muốn tham dự vào. Y trầm ngâm một lúc, phân vân không biết có nên nói với cô hay không. Không nghe thấy Tiêu Chí Vĩnh trả lời, mi tâm Bạch Y Vũ khẽ động, hỏi lại y:

"Sao huynh không trả lời muội? Hai người có chuyện gì dấu muội sao?"

"Thật ra chuyện này…" Tiêu Chí Vĩnh ngập ngừng.

"Huynh mau nói đi." Thanh âm của Bạch Y Vũ có phần gay gắt.

"Thúc thúc muốn tìm một người."

Bạch Y Vũ lộ rõ ngạc nhiên, hỏi:

"Tìm người? Cha tìm ai? Người đó liên quan đến giới giang hồ sao?"

"Huynh cũng không rõ, thúc thúc không nói. Huynh chỉ biết thúc ấy đã tìm người đó hai mươi mấy năm nay. Gần đây mới có chút tin tức."

"Hai mươi mấy năm? Rốt cuộc người cha tìm là ai?"

Bạch Y Vũ lại ho khan mấy tiếng. Tiêu Chí Vĩnh kéo chăn đắp cho cô dịu giọng:

"Muội nghỉ ngơi đi. Huynh sẽ ra ngoài một chuyến."

"Không cần lo cho muội."

"Độc trong người muội dù thế nào cũng phải có thuốc giải. Muội phải bảo vệ mình cho thật tốt, hắn chính vì không muốn muội thụ thương nên mới làm việc đó. Đừng để vết thương trên người hắn trở nên vô nghĩa."

"Tiêu đại ca."

"Muội nghỉ đi, huynh ra ngoài."

Tiêu Chí Vĩnh vừa đóng cửa Bạch Y Vũ lại ứa ra máu. Cơn đau đã có phần lắng dịu nhưng cô biết, đây chỉ mới là khởi đầu.

***

Ánh nắng ấm áp của những ngày giữa thu khiến lòng người xao xuyến. Từng tia nắng đậu khẽ trên những chiếc lá xanh mởn. Khu rừng yên ả chỉ ngân nga tiếng chim hót chuyền cành. Những thân trúc thẳng tắp, trải dài và dày đặc hệt như một mê cung. Lá khô làm thành một lớp đệm êm ái dưới gót chân người. Đây là một đáy vực, ánh sáng lọt xuống như có như không, trong tranh tối tranh sáng mơ hồ có một gian nhà nhỏ. Đến gần chút nữa, một nữ tử vận thanh y đang ngồi quạt lửa. Ánh lửa phập phồng, chiếc niêu đất nhỏ đang bốc khói, có lẽ nước trong ấy đang sôi. Nữ tử kia gương mặt lấm tấm những giọt mồ hôi. Cô rút chiếc khăn lụa bên người khẽ chấm nhẹ, tư dung lộ ra ngoài ánh sáng.

Nếu Thẩm Nguyệt Như là nữ tử khiến nam nhân thèm muốn thì nữ tử thanh y này tư dung lại thoát tục vô cùng. Nước da trắng hồng, đôi mắt lấp lánh, phẳng lặng trong như suối ngọc. Ánh mắt nhu thuần, đôi môi hàm tiếu tô một lớp son hồng như có như không. Mái tóc dài bay bay trong gió, dạt dào tựa mây trôi. Thân ảnh nữ tử khẽ động, lớp thanh y lất phất trong làn gió sớm đẹp tựa tiên nữ.

Tay bưng bát thuốc, nữ tử đi vào gian nhà nhỏ. Bên trong bày biện đơn giản nhìn rất thanh nhã. Những mảng rèm bằng lụa màu xanh ngọc phất phơ bên khung cửa sổ. Một chiếc bàn nhỏ làm bằng trúc cùng mấy chiếc ghế nhỏ xinh. Trên vách treo hai bức tranh hoa mai rực rỡ khoe sắc dưới ánh mặt trời.

"Khụ, khụ."

Có tiếng ho phát ra từ phía chiếc giường trúc ở góc cuối căn phòng. Ngô Phàm sắc diện nhợt nhạt đang cố kìm nén cơn ho dai dẳng. Đôi mắt trũng sâu, mệt mỏi hòa lẫn với nỗi u uất biểu thị trên nét mặt. Nhìn y chỉ cảm thấy nếu bất cẩn y sẽ như chiếc lá lìa cành. Nữ tử thanh y đặt bát thuốc nghi ngút khói lên bàn, bước vội về phía y, đỡ y ngồi lên. Cô đặt một chiếc đệm nhỏ gọn phía sau lưng y, thanh âm yên ả:

"Huynh thấy đỡ hơn chút nào không?"

"Khụ, khụ. Huynh thấy khá lên nhiều rồi." Khóe môi lộ ý cười, y trả lời.

"Được rồi, huynh mau uống thuốc đi, vẫn còn đang nóng."

Ngô Phàm đón bát thuốc từ tay thanh y nữ tử, mi tâm hơi nhíu lại, đưa bát thuốc lên miệng uống một hơi hết sạch.

"Bảy năm trước cứu huynh, huynh trong lúc hôn mê chỉ gọi tên một người. Bảy năm sau cứu huynh, người huynh gọi lần nữa vẫn là cái tên ấy. Ngần ấy thời gian mà không ai thay thế được cô nương ấy sao?"

Bàn tay y bưng bát thuốc đã uống cạn vô thức dừng lại giữa không trung. Phải, nữ tử trong lòng y từ năm mười lăm tuổi đến bây giờ chỉ có một người. Nữ tử đó không phải là một mỹ nhân như Thẩm Ngạc Hoa, không thần tiên thoát tục như Tịnh Trúc muội tử của y, cô bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn nhưng y yêu cô. Yêu cô bé nhí nhảnh thời thơ ấu, yêu nữ tử hay làm nũng nhưng khi đối diện với hoàn cảnh nguy hiểm lại rất kiên cường.

Y không trả lời, đặt bát thuốc trống không xuống bên cạnh, hai cánh môi vẽ một đường cong nhu hòa. Y hỏi Tịnh Trúc một câu hỏi khác:

"Hôm nay hình như là ngày thứ mười bảy huynh ở lại đây?"

"Phải! Mười bảy ngày rồi."

Tịnh Trúc lấy bát thuốc đặt lên bàn, tiến về phía y ngồi xuống bên cạnh mép giường. Ngô Phàm bình thản để cô nắm lấy tay mình. Tịnh Trúc đặt ngón tay lên mạch tượng ở cổ tay y, hồi sau mới nói:

"Nội thương của huynh đã khá hơn rất nhiều, vết thương ngoài da cũng gần như khỏi hẳn."

Nói đến đây khóe môi Tịnh Trúc nở một nụ cười. Nét thanh tú càng sáng rõ. Ánh mặt trời đang lên cao lọt qua khe cửa rọi vào tư dung cô, như hoa xuân đua nở, mai vàng khoe sắc, nồng ấm mà dịu dàng đến lạ kì. Ngô Phàm nhìn thấy thần thái đó, bất giác cảm khái, nói khẽ:

"Tịnh Trúc, tốt nhất ở bên ngoài muội đừng mang cái thần thái này ra. Nếu không nam nhân thiên hạ sẽ loạn đấy."

"Muội thấy có một nam nhân trước mặt nhưng thần thái của y nào có chút gì gọi là loạn đâu."

Ngô Phàm khẽ cười, sắc diện khá nhợt nhạt khiến nụ cười của y nhuốm màu u uẩn. Như vầng trăng khuyết ngiêng bóng cuối chân trời, ánh sáng bạc hiu hắt. Đáy mắt ẩn hiện sự chua xót lẫn thống khổ, một nỗi bi thương lan tỏa như hơi thở của y. Tịnh Trúc thu hết những biểu thị ấy của y vào trong mắt. Bàn tay nhỏ nhắn của cô siết nhẹ lấy tay y, khe khẽ nói:

"Đã không có lối thoát, sao huynh vẫn cứ tự làm khổ mình, biểu ca."

"Huynh đã thử bảy năm, gặp lại vẫn nguyên vẹn như ngày nào."

"Huynh vì nữ tử ấy, bảy năm trước chỉ còn hơi tàn. Vì nữ tử ấy, bảy năm sau chỉ còn nửa mạng, thương thế của huynh làm sao đây?"

"Vốn chẳng thể chữa lành, hà tất phải cưỡng cầu làm gì. Tịnh Trúc, nếu sau này muội yêu ai, đừng bao giờ như huynh. Kết thúc có lẽ là đau đến trọn đời."

"Biểu ca."

"Huynh đã gửi thư bồ câu cho Thẩm Nguyệt Như, ngày mai huynh phải đi."

"Nếu... nếu có một ngày phải xuống tay, huynh nỡ sao?"

Bàn tay Tịnh Trúc siết mạnh hơn một chút khi cô nói. Ánh mắt bất lực nhìn Ngô Phàm, dường như cô đã đoán được câu trả lời của y.

"Giữa hai người huynh chỉ có thể chọn một. Nỡ hay không nỡ thì có gì khác nhau? Nếu đã không thể làm khác vậy chi bằng đau một lần."

"Biểu ca."

"Muội giúp huynh pha ấm trà mới, được không?"

Tịnh Trúc nhận ra hàm ý của y, cô gượng cười buông bàn tay y rồi đứng lên. Cô dọn dẹp bát thuốc, ngoái đầu nhìn y bất giác thở dài:

"Nếu thật sự có ngày đó, e rằng trái tim huynh cũng theo cùng nữ tử ấy. Đã không có trái tim, vậy có khác gì xác không hồn!"

Khi bước chân Tịnh Trúc đã mất hẳn, Ngô Phàm mới để cơn ho cố kìm nén bùng phát. Cả người y run lên, vết thương của y khá nghiêm trọng. Nhưng điều đó chẳng là gì với y lúc này, trái tim y đã chết. Một trái tim đã chết liệu còn đau hay không? Y không trả lời được.

Bên ngoài nắng đang lên vậy mà lòng y chỉ thấy từng cơn gió lạnh lẽo. Số phận đôi khi thật trêu ngươi, bắt ta lựa chọn những thứ mà ta không thể lựa chọn. Dù từ bỏ bên nào đều đẩy bản thân xuống vực thẳm, đều khiến bản thân sống không bằng chết. Nhưng chết đâu có đơn giản như thế! Đã chết lại không thể chết, đó mới là cuộc sống còn tồi tệ gấp vạn lần bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Sống cuộc sống ấy, mấy ai chịu đựng được? Mấy ai bình thản mà sống?

Cơn ho tạm thời đã dịu lại, Ngô Phàm đưa tay lau vết máu vừa lan ra trên khóe miệng. Hai cánh môi vẽ một đường cong mệt mỏi:

"Quả nhiên duyên phận của chúng ta đã hết thật rồi."

Y lấy trong người ra một chiếc khăn tay loang lổ vài vệt máu đã khô sạm. Những ngón tay chạm khẽ lên chữ "Phong" ở chéo khăn.

"Duyên phận của ngươi cũng kết thúc rồi, Lôi Phong!"

***

Tại một tiểu đình của biệt viện nằm sâu trong lòng núi thuộc tổng giáo của Thiên Long giáo, Thẩm Ngạc Hoa ngồi đối diện với một thiếu phụ trạc tuổi mình. Thiếu phụ ấy tư dung bình thường, nếu so với Thẩm Ngạc Hoa quả thật thập phần thua kém. Người thiếu phụ ấy trầm mặc, đáy mắt một cõi bi ai, như oán như hận, như trách như hờn, như chờ như đợi, lại có phần như cam tâm. Thẩm Ngạc Hoa khẽ kéo lại chiếc áo choàng trên người, thời tiết đã bắt đầu lạnh. Những cơn mưa ngày một nhiều và dai dẳng hơn.

Trời hôm nay cũng mưa tầm tã, cơn mưa xối xả càng làm lòng người thêm trĩu nặng, thêm bi ai. Người thiếu phụ đưa đôi bàn tay hơi run bưng chén trà còn đang nghi ngút khói, thanh âm như hư ảo:

"Vẫn không có tin tức gì sao?"

"Không có."

"Gần một tháng rồi, từ ngày ngươi cho ta biết hung tin."

"Ta đã điều động thêm người, sẽ nhanh chóng có tin thôi."

"Bảy năm trước ngươi cũng từng nói như thế, rốt cuộc nó trở về khi chỉ còn lại chút hơi tàn. Ta không bao giờ muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa. Nó bây giờ không phải là nó của bảy năm về trước, nếu xảy ra chuyện xúc động quá độ, ta rất lo sợ."

"Hắn bao năm qua không hề quan tâm đến ngươi và nó, ngươi vẫn vì hắn mà lo lắng đến thế sao?"

"Nó là con ta, ngươi mãi mãi không thể hiểu được."

"Nhưng hắn lại không biết điều đó."

"Nó là con ta, vậy là đủ."

Thẩm Ngạc Hoa không nhìn người thiếu phụ, phất vạt áo bước ra khỏi tiểu đình không quay mặt lại, nói:

"Tốt nhất đừng để ta tìm thấy hắn. Nhược bằng không ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết."

Người thiếu phụ vẫn bình thản nhấp ngụm trà nóng, biểu thị như không có chuyện gì. Gần ba mươi năm qua, bà đã quen với những lời đe dọa từ Thẩm Ngạc Hoa. Những lời ấy hơn một nửa đều trở thành sự thật, còn lại bà ta chỉ nói mà không làm, đúng hơn chưa đến lúc bà ta thực hiện những điều đó.

Siết cốc trà trong tay, thiếu phụ cắn môi, thanh âm chỉ đủ để bà nghe thấy:

"Hài tử, con nhất định phải bình an trở về.