Chương 10: Trọn đời

Định Mệnh

Chương 10: Trọn đời

Lúc này Bạch Y Vũ đã trở về phòng, Tiểu Nguyệt giúp cô thay y phục. Nhìn mục quang thanh lạnh không giống thường ngày của cô, Tiểu Nguyệt có đôi phần sợ hãi. Mục quang ấy có vài phần đau thương, vài phần miệt thị, vài phần cô tịch, một chút gì đó băng lãnh hờ hững, khiến đôi mắt vốn sâu thẳm nay lại càng sâu hơn. Người đối diện nếu bất cẩn sẽ lọt vào cái hố sâu muôn trượng ấy khó mà thoát ra được. Tiểu Nguyệt chải tóc xong cho Bạch Y Vũ, mím môi lấy hết can đảm để mở lời. Nhưng lời còn kẹt lại trong cổ họng thì Bạch Y Vũ đã lên tiếng trước:

"Muội ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một chút."

Tiểu Nguyệt nuốt khan, trả lời:

"Muội biết rồi, tiểu thư."

Tiểu Nguyệt đặt chiếc lược ngà lên bàn, lặng lẽ rời đi. Cô mở cửa, phát hiện Tiêu Chí Vĩnh đã đứng bên ngoài từ bao giờ, mục quang loé sáng:

"Thiếu gia!"

"Ngươi về phòng đi, Tiểu Vũ cứ để ta."

"Dạ, thiếu gia."

Tiêu Chí Vĩnh bước vào không quên khép cửa. Bạch Y Vũ vẫn không quay người lại, lên tiếng hỏi y, thanh âm có phần lo lắng:

"Thương thế của cha không đáng ngại chứ?"

"Thúc thúc chỉ bị thương ngoài da, huynh đã bôi thuốc và giúp người nghỉ ngơi rồi."

"Thật may."

Thanh âm vô lực của Bạch Y Vũ khiến Tiêu Chí Vĩnh một lần nữa thấy tim mình như ai đó bóp nghẹt. Y không nhìn thấy cô nữa, cô bây giờ cứ như là một con người khác vậy, y muốn chạm vào nhưng không đủ can đảm. Trên người cô mơ hồ có một thứ hàn khí lan tỏa, không phải thứ nắng hạ nồng nàn mà y vẫn cảm nhận được mỗi khi ở bên cô.

Một thoáng yên lặng giữa hai người. Tiêu Chí Vĩnh còn chưa kịp lên tiếng, Bạch Y Vũ đã chậm rãi nói, thanh âm chùng xuống, ánh mắt mông lung như phủ một lớp sương mờ cố tìm về kí ức của mười mười một năm trước. Qủa nhiên cô rất hiểu y và y cũng hiểu cô. Nếu cô đã không muốn nói y có hỏi cũng chỉ là một câu trả lời chiếu lệ nhưng cô đã muốn nói không cần y lên tiếng cô cũng sẽ tự khắc nói cho y nghe tất cả.Tiêu Chí Vĩnh ngồi xuống một chiếc ghế ở trong phòng, im lặng nghe.

Thời gian trôi chầm chậm, một đoạn quá khứ vui tươi của Bạch Y Vũ hiển hiện qua từng lời kể của cô. Một phần quá khứ không có Tiêu Chí Vĩnh, lòng y có một chút gì đó gợn sóng nhưng rồi nhanh chóng biến mất.

Bạch Y Vũ nói rõ đầu đuôi xong thì quay lại nhìn Tiêu Chí Vĩnh, ánh mắt u sầu như tiếc nuối, như không cam lòng. Cô nhẹ giọng:

"Mọi chuyện là như thế."

"Hắn đối tốt với muội như thế, tại sao ngày đó đi lại không nói lời nào?"

"Muội chính là đang đợi lời giải thích của huynh ấy. Đã đợi tám năm, nhưng hôm nay lại chỉ nhận được hung tin."

"Muội tin lời của hắn sao?"

"Hắn?"

Bạch Y Vũ nhắc lại lời Tiêu Chí Vĩnh, thanh âm gọn ghẽ nhưng có phần vương vấn, pha chút sầu muộn.

"Làm sao đây? Muội cũng muốn không tin nhưng muội ngay từ lần đầu gặp hắn đã nguyện tin hắn đến suốt đời!"

Ly trà trên tay Tiêu Chí Vĩnh khựng lại, nước trong ly sóng sánh hệt như lòng y lúc này. Lời Bạch Y Vũ thoảng như gió lướt mà y tưởng như tiếng sấm bên tai. Rõ ràng lúc ấy y đã biết hai người có quan hệ bất thường nhưng khi nghe những lời này từ chính nữ tử y yêu thương y trong một lúc nhất thời chưa thể chấp nhận. Những ngón tay y vô thức hơi siết lại, tiếp tục đưa ly trà lên nhấp lấy một ngụm nhỏ. Thanh âm ngập ngừng:

"Muội có biết hắn là người của Thiên Long Giáo?"

"Không, muội chưa từng hỏi, huynh ấy cũng chưa từng hỏi muội là ai."

"Hai người quen biết hẳn không phải mới đây!"

"Nếu không kể đến lần gặp đầu tiên, bọn muội chỉ mới biết nhau ba ngày!"

Một thoáng yên lặng. Ba ngày! Y đã bên cạnh cô hai mươi ba năm. Khóe môi y hơi cong, dường như y đang gồng mình để đón nhận tất cả. Bạch Y Vũ khẽ hỏi:

"Huynh có tin không?"

"Lời của muội ta đương nhiên tin tưởng."

"Ba ngày, có khôi hài quá không?"

Bạch Y Vũ hỏi nhưng không đợi câu trả lời từ Tiêu Chí Vĩnh, cô đứng lên mở cửa, Tiêu Chí Vĩnh hỏi:

"Muội muốn tìm hắn sao?"

"Vết thương huynh ấy không nhẹ. Suýt chút nữa bọn muội trở thành kẻ thù và có lẽ huynh ấy vẫn không từ bỏ việc gây bất lợi cho cha. Nhưng mà muội không thể xem như không thấy, xem như không biết. Huynh ấy là người muội không thể từ bỏ. Xin lỗi huynh."

Cạch.

Tiêu Chí Vĩnh không nói được lời nào. Thanh âm mắc lại trong cổ họng. Nhìn theo bóng cô, y mỉm cười, mục quang như có lớp sương mù giăng kín, đáy mắt đong đầy tuyệt vọng. Ai bảo y có hai mươi ba năm cơ hội nhưng rốt cuộc chính y đã bỏ lỡ tất cả. Y có lẽ là một người đủ mạnh mẽ nhưng y lại không đủ can đảm để nói rõ lòng mình với nữ tử họ Bạch kia.

"Tiểu Vũ, dù người muội chọn là ai, chỉ cần muội hạnh phúc huynh nhất định cũng sẽ hạnh phúc."

Bạch Y Vũ dù tỏ ta bình thản nhưng cước bộ lại phản bác điều đó. Cô lấy một con ngựa nhanh chóng thúc nó đi. Đi đâu? Hướng nào? Cô không biết! Thật sự không thể xác định, cô chỉ biết tìm kiếm khắp nơi. Bọn họ đã đi được gần nửa canh giờ, trời cũng đã gần sáng. Có phải yêu nên mù quáng? Rõ ràng biết không thể tìm thấy nhưng vẫn nuôi một tia hy vọng.

"Ngô Phàm, huynh ở đâu? Muội xin lỗi, muội không cố ý. Nếu không vì muội huynh đã không bị thương nặng như thế. Là vì muội, vì không muốn đả thương muội. Là muội sai, muội sai rồi. Xin huynh, huynh đừng xảy ra chuyện gì."

Bạch Y Vũ chỉ muốn gào lên điều ấy, nhưng cô không dám. Nếu vô tình Ngô Phàm nghe thấy y nhất định sẽ tránh mặt cô. Cô và y chỉ gặp nhau ba ngày nhưng từ sâu thẳm trái tim cô mách bảo không phải thế. Đôi lúc bản thân cô không lý giải được tại sao lại có thứ cảm giác đó. Thứ cảm giác thân thương như người xưa gặp lại, như đã từng là của nhau. Bản thân cô cũng rõ, khoảnh khắc y tháo mặt nạ, y đã lựa chọn từ bỏ. Nhưng cô thì không, cô chỉ từ bỏ khi đã không còn gì để cứu vãn. Nhìn vào mắt y, cô cảm nhận được tình yêu y dành cho cô nhưng vì lý do gì mà y lại lựa chọn từ bỏ? Cô không cam tâm, cô phải hỏi, cô muốn y cho cô một lý do chính đáng nhất. Lý do đủ để cô buông tay y!

Bạch Y Vũ cưỡi ngựa theo con đường nhỏ vào khu rừng gần biệt viện. Từ xa cô thấp thoáng thấy có bóng người. Giọng cô có chút mừng:

"Là cô ấy!"

Bạch Y Vũ "da" một tiếng, quất roi vào mông ngựa. Con ngựa phi nhanh, đi hơi quá đà, Bạch Y Vũ ghìm dây cương, nhảy khỏi lưng ngựa, đến trước mặt nữ tử đang đứng bất động kia.

"Thẩm cô nương."

Bạch Y Vũ biến sắc, cô hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Bộp.

Bạch Y Vũ nhanh chóng giải huyệt đạo cho Thẩm Nguyệt Như. Gấp gáp hỏi:

"Thẩm cô nương, Ngô Phàm đâu? Vết thương huynh ấy thế nào rồi?"

Xoẹt.

Thẩm Nguyệt Như bất ngờ phóng mấy mũi ngân châm vào người Bạch Y Vũ. Bạch Y Vũ giật mình thối lùi tránh nhưng vẫn bị một mũi cắm vào vai.

"Ngân châm có độc, cô…"

"Ngươi im ngay cho ta!"

Thẩm Nguyệt Như lớn tiếng quát. Mục quang đầy căm phẫn, có cả hận thù, tròng mắt vằn lên vài tia máu.

"Ngươi là ai kia chứ? Bảy năm trước Lôi Phong vì ngươi mà chết, bảy năm sau Ngô đại ca vì ngươi mà tính mạng chỉ còn một nửa. Hai nam tử mà ta yêu thương đều dùng tính mạng để bảo vệ ngươi. Ngươi là gì?"

"Phong ca vì ta mà chết? Cô nói vậy là ý gì?" Bạch Y Vũ sắc diện đại biến, thanh âm có phần run rẩy.

Thẩm Nguyệt Như không trả lời câu hỏi của cô, mục quang như có lửa gằn từng tiếng:

"Giữa ta và Ngô đại ca tuyệt đối không để kẻ thứ ba như ngươi xen vào. Ngày đó nếu không vì Lôi Phong thì ta đã sớm giết ngươi rồi. Hôm nay ngươi còn dám gọi Ngô Phàm? Ngươi lấy tư cách gì mà gọi huynh ấy như thế?"

"Ta yêu huynh ấy! Lý do đó đã đủ cho cô chưa?"

"Ngươi…"

"Ta không cần biết giữa cô và huynh ấy là quan hệ gì nhưng ta dám chắc một điều, người huynh ấy yêu là ta không phải cô."

Thẩm Nguyệt Như giận run người. Nữ tử trước mặt không còn là cô bé ngày xưa Lôi Phong vẫn bảo vệ mà đã là một nữ tử trưởng thành, dám dối diện với mọi thứ. Khóe môi Thẩm Nguyệt Như hơi cong:

"Nếu Lôi Phong vẫn còn sống ngươi sẽ yêu ai?"

"Ta yêu quý Phong ca nhưng Ngô Phàm mới là người ta muốn chung sống trọn đời!"

"Hừ! Trọn đời? Để xem ngươi có sống qua con trăng tiếp theo không đã."

"Độc cô dùng quả nhiên không ngoài dự liệu của ta."

"Huyết trùng bách biến là do ta chế, giải dược chỉ mình ta có. Ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ đi. Còn nữa, tốt nhất Ngô đại ca bình an, nếu không ta sẽ khiến Bạch gia máu chảy thành sông."

Nói xong Thẩm Nguyệt Như quay người bỏ đi. Lúc này khóe miệng Bạch Y Vũ mới rỉ ra một ít máu màu đen. Cô đưa tay gạt đi vết máu, khẽ nói:

"Huynh ấy là người ta muốn ở bên cạnh trọn đời."

Cô không muốn lên ngựa, bước từng bước nặng nề về phía trước. Trời đã sáng rõ. Lũ chim non đã bắt đầu nhảy nhót, những tia nắng vàng nhạt lọt qua kẽ lá, phản chiếu trong hạt sương long lanh một nhân ảnh nữ tử u sầu.

Yêu là bi,

Yêu là lụy

Yêu là gì?

Khiến con người thay đổi.

Chỉ một chữ tình mà vạn kiếp bất sinh.

Bất di, bất dịch,

Là đời đời kiếp kiếp chẳng đổi lòng