Chương 13: Giá như huynh ở đây

Định Mệnh

Chương 13: Giá như huynh ở đây

Mang trong người nửa viên giải dược, khí sắc của Tiêu Chí Vĩnh tươi tỉnh hơn. Tuy nó không thể giải hết độc trong người Bạch Y Vũ nhưng như thế có nghĩa y có thêm thời gian. Y về đến Bạch gia thì trời cũng đã sáng hẳn. Để ngựa cho gia nhân dẫn về chuồng, y nhanh chóng tìm đến gặp Bạch Y Vũ.

Ygõ cửa phòng dồn dập. Đáp lại chỉ là sự im lặng. Tâm thần y có chút bất an, y lại gõ cửa lần nữa, vẫn là sự im lặng. Y lúc này chỉ lo Bạch Y Vũ xảy ra chuyện, không cần giữ ý đẩy hẳn cửa bước vào.

"Tiểu Vũ."

Bên trong sương phòng lặng ngắt. Y nhìn về phía giường, gối chăn vẫn xếp gọn gàng, vật dụng trong phòng vẫn nguyên vị nhưng y lại không nhìn thấy Bạch Y Vũ. Khóe môi y hơi cong nhưng ánh mắt y lại đong đầy u buồn. Dù thế nào người ấy vẫn quan trọng hơn tất cả. Thời gian qua cô đã bao lần phát độc nhưng chưa từng bỏ cuộc. Cô đi tìm người đó, tìm người trong lòng cô. Y đã sớm nhận thức rõ điều đó chỉ là không đủ can đảm để chấp nhận dù y đã thật tâm chúc phúc cho cô.

Tiêu Chí Vĩnh đi ra khỏi phòng, y vừa khép cửa thì có tiếng gọi từ phía sau lưng:

"Ca ca."

Kim Thiền nhoẻn miệng cười với y rồi lăng xăng chạy lại gần. Y cũng cười đáp trả, cố giấu đi cảm xúc vừa bộc phát. Y biết Kim Thiền luôn hy vọng y và Y Vũ thành một đôi. Nếu để cô biết cảm xúc của y lúc này chỉ sợ cô lại làm điều gì thất thố.

"Huynh tìm tỉ tỉ sao?" Vừa nói Kim Thiền vừa đưa tay che miệng, ngáp dài, hẳn là cô vừa mới ngủ dậy.

Tiêu Chí Vĩnh không trả lời hỏi cô bằng một câu hỏi khác:

"Tiểu Thiền, muội vẫn chưa…?"

"Vẫn chưa gì cơ?"

Kim Thiền mang vẻ mặt ngây ngốc hỏi lại nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra người đứng trước mặt muốn hỏi gì. Cô "á" một tiếng rồi lấy tay che miệng, bỏ chạy như ma đuổi. Ôi trời, nếu để người khác biết được cô thật không biết giấu mặt đi đâu! Nhìn cô lúc này Tiêu Chí Vĩnh quả thật không biết nên nói như thế nào nữa. Cái tật không chịu súc miệng trước khi rời phòng của cô đến bây giờ vẫn chưa bỏ được. Y thầm ca thán, mười tám tuổi, biểu muội của y vẫn như một đứa trẻ, vẫn vô tư "quên" cái việc không nên quên.

Y chậm chạp bước từng bước trở về phòng mình. Cất nửa viên giải dược vào nơi an toàn rồi ngồi thừ người suy nghĩ lại chuyện xảy ra đêm hôm qua. Nữ tử huyết y ấy rốt cuộc là ai? Cô ta có ý gì khi muốn lấy giải dược? Mẩu đối thoại giữa Thẩm Nguyệt Như và nữ tử ấy thật khiến y đau đầu. Thật ra là hai người họ nói cái gì chứ? Y mơ hồ như hiểu nhưng lại dường như không hiểu.

Lại nhớ đến tình cảnh cùng Thẩm Nguyệt Như tối qua, y không khỏi có đôi chút ngượng ngùng. Y đã bên cạnh Y Vũ lâu như vậy, đã từng có bao cơ hội để gần gũi cô nhưng y chưa bao giờ dám làm điều đó. Vậy mà tối hôm qua y đã dịu dàng ôm một nữ tử vào lòng bằng tất cả sự chân thành mà người đó lại không phải là Bạch Y Vũ y yêu. Có lẽ tình cảnh lúc đó, khi nhìn thấy nỗi thương tâm, cô độc của nữ tử như hoa lệ ấy y có chút đồng cảm, có chút xót xa. Vì sao ư? Phải chăng vì y cũng đã từng gọi mẹ trong mơ? Hay vì một nữ tử như thế đã sớm từng trải giang hồ, tay nhuốm máu tanh? Trong khi đáng lý ra cô phải được hưởng ngày tháng an vui?

Y gõ mạnh vào đầu mình một cái. Tự trách bản thân suy nghĩ lung tung. Đáng lý ra khi Thẩm Nguyệt Như ngất, y phải tìm thử xem cô ta có mang giải dược trong người hay không chứ. Nếu thế bây giờ thứ y có không chỉ là nửa viên giải dược kia. Thật là, y không biết lúc đó đang nghĩ gì mà lại không nghĩ đến chuyện đó. Chỉ có nửa viên, có nghĩa là y phải gặp lại cô ta một lần nữa. Nhớ lại câu nói cuối cùng và nụ cười quỷ dị của cô lúc ấy, mặt y lại lần nữa nóng ran. Y thầm than:

"Tiêu Chí Vĩnh, đầu óc ngươi đúng là có vấn đề mà."

"Á"

Y giật mình bởi tiếng la thất thanh bên ngoài. Những suy nghĩ trong đầu phút chốc biến mất. Y bật dậy mở toang cửa phòng. Bên ngoài thanh đoản đao của Kim Thiền đang kề lên cổ cô. Người cầm đao là Bạch Y Vũ. Y nhìn thấy cảnh ấy thì hiểu ra vấn đề, gắt:

"Tiểu Thiền, nếu muội còn bày trò nữa, người bị thương sẽ là muội đó."

Lúc này Bạch Y Vũ cũng đã hạ đao, vẻ mặt đầy mệt mỏi, thanh âm dường như vô lực:

"Xin lỗi muội, là tỉ phản ứng hơi quá."

"Tỉ… Tỉ…"

Giọng Kim Thiền ngắc ngứ. Nỗi kinh hoàng còn hiện rõ trên gương mặt. Tiêu Chí Vĩnh đi về phía hai người, nhìn Kim Thiền rồi nói:

"Muội vừa làm gì vậy?"

"Muội… Muội chỉ…"

"Đừng trách muội ấy. Tại muội phân tâm không nhìn rõ đối phương nên ra ta có phần hơi nặng làm muội ấy giật mình."

Thấy Kim Thiền còn đang ngây ngốc nhìn Bạch Y Vũ, Tiêu Chí Vĩnh lại cốc vào đầu cô một cái rõ đau. Lần này cô không la lên chỉ đưa tay ôm lấy trán, hết nhìn ca ca lại nhìn vị tỉ tỉ trước mặt. Thiếu chút nữa là cô bị chính thanh đao vẫn mang bên mình lấy mạng. Tỷ tỷ chân yếu tay mềm của cô trở thành cao thủ từ khi nào vậy? Nội lực lại không phải thượng đẳng nhưng so với cô thì còn cao hơn mấy bậc. Rốt cuộc bọn họ làm sao vậy, rõ ràng biết cô muốn hỏi gì nhưng tuyệt nhiên không một ai lên tiếng.

Bạch Y Vũ thấy không khí có phần căng thẳng thì mỉm cười, khoát tay Kim Thiền ra chiều ân hận.

"Kim Thiền, cho tỷ xin lỗi nha. Tỉ không cố ý làm muội giật mình đâu. Lúc nãy là tỷ mải suy nghĩ không phát hiện ra muội. Muội đừng giận tỷ."

Kim Thiền gỡ tay vị tỷ tỷ trước mặt mình ra. Tuy cô tính tình có hơi trẻ con nhưng đâu phải là con ngốc để người ta gạt. Cô nhìn ra được chiêu thức mà Bạch Y Vũ vừa sử dụng bởi có một lần cô đã vô tình nhìn thấy nó. Mục quang từ ngạc nhiên chuyển sang nghi hoặc, cô hỏi nhưng dường như là câu trả lời:

"Tỉ còn bao nhiêu điều giấu muội. Lẽ nào người đó là hắn? Là Bạch Long sứ của Thiên Long Giáo?"

Bạch Y Vũ và Tiêu Chí Vĩnh đều biểu thị kinh ngạc. Bạch Y Vũ nhận ra ẩn ý trong câu hỏi của Kim Thiền, ngập ngừng:

"Muội… làm sao…"

"Muội đã từng nhìn thấy. Y giết một người! Cũng là thủ pháp vừa rồi tỉ sử dụng với muội. Nhanh, gọn, chuẩn và đủ độc để đối phương không kịp trở tay."

Bạch Y Vũ lặng người đi. Cô biết đã là người trong giang hồ, giết người là điều bình thường nhưng sao khi nghe Kim Thiền nói lòng vẫn đau khôn cùng. Vì y hay vì cả một người nào khác. Cô đau đớn vì y nhưng cũng quặn lòng vì một người đã rời bỏ cô từ tám năm về trước. Cô mỉm cười. Người Thiên Long Giáo thì đã sao, y vẫn là người cô yêu. Và cô chưa từng chối bỏ điều đó. Giọng cô bình thản nhưng âm vực kiên định, trả lời câu hỏi của Kim Thiền:

"Phải! Là huynh ấy. Nhưng những gì tỉ vừa thi triển với muội là của người khác."

Bạch Y Vũ giao thanh đoản đao lại cho Tiêu Chí Vĩnh rồi quay lưng bước về phòng. Kim Thiền vẫn chưa chịu buông, toan gọi cô lại nhưng cánh tay đã bị Tiêu Chí Vĩnh nắm chặt, ra chiều muốn cô dừng lại. Y không nói gì, đưa trả thanh đoản đao lại cho Kim Thiền rồi cũng quay lưng bỏ đi. Kim Thiền chưng hửng nhìn hai người: kẻ khuất hướng đông, người mất hút ở hướng tây. Chỉ muốn la lên cho bỏ tức. Bọn họ đang làm cái gì vậy? Rõ ràng là xem thường cô mà. Nếu đã thế cô sẽ làm cho hai người bỏ cái ý nghĩ ấy đi. Việc đầu tiên là cô phải cho tỉ tỉ yêu quý của cô hiểu rõ về gã Bạch Long sứ kia.

Nghĩ là làm, Kim Thiền nối gót theo sau Bạch Y Vũ. Bạch Y Vũ vừa định ngồi xuống giường thì Kim Thiền cũng đẩy cửa bước vào. Bạch Y Vũ hơi cau mày:

"Muội nên gõ cửa trước khi vào chứ."

"Nếu muội gõ cửa, liệu tỉ có để muội vào?"

Bạch Y Vũ không lấy làm phật ý vì câu nói của Kim Thiền, cô đứng lên đi về phía chiếc bàn kê trong phòng, kéo hai chiếc ghế ra, rót trà vào chén. Tự mình ngồi xuống một trong hai chiếc ghế, nhẹ nhàng nói:

"Muội ngồi đi."

"Tỉ không mắng muội làm phiền tỉ sao?"

"Là quan tâm mới đúng chứ. Tỉ hiểu mà."

Như chỉ chờ câu nói này của Bạch Y Vũ, Kim Thiền bắt đầu thao thao về những gì cô biết và cả những gì giang hồ đồn đại về Bạch Long sứ của Thiên Long giáo. Y Vũ không nói, không hỏi, chỉ im lặng lắng nghe. Kim Thiền nhìn thấy biểu hiện đó thì càng tức giận, nói càng nhiều. Đến lúc không thể nói thêm được nữa mới ngưng giọng, uống vội chén trà, chốt hạ một câu:

"Muội nói như thế, tỉ hiểu rồi chứ? Hắn là kẻ máu lạnh, tuyệt đối không phải là người tốt. Tỉ không nên yêu một kẻ như hắn."

"Xin lỗi, điều ấy tỉ không làm được."

"Tỉ tỉ!"

Kim Thiền thiếu chút nữa nhảy dựng. Công cô nãy giờ hao tốn bao nhiêu tinh lực chỉ đổi lại một câu "xin lỗi" của Bạch Y Vũ.

"Nếu ca ca nghe được điều này, huynh ấy sẽ đau lòng đến nhường nào tỉ không biết sao?"

"Vậy cũng tốt, dứt khoát một lần thôi. Dù sao tỉ cũng đã nói rõ với huynh ấy."

"Một người tốt như ca ca tỉ không chọn, lại đi chọn gã nam nhân máu lạnh ấy. Đầu óc tỉ có vấn đề thật rồi."

Bạch Y Vũ đặt chén trà trên tay xuống bàn. Cô không muốn người khác quyết định giúp cô. Tình cảm này là của cô, trái tim này là của cô. Cô mới là người quyết định. Y Vũ nhìn Kim Thiền bằng ánh mắt kiên định, từng lời từng lời đều khiến Kim Thiền á khẩu:

"Muội nghe đây, Kim Thiền! Người tỷ yêu là Ngô Phàm không phải Tiêu đại ca. Người tỉ muốn kết tóc trăm năm cũng là Ngô Phàm không phải Tiêu đại ca. Dù được chọn lại, tỷ cũng tuyệt đối không bao giờ thay đổi quyết định của mình. Vả lại muội đừng đem Tiêu đại ca so sánh với bất kì ai, huynh ấy là huynh ấy, Ngô Phàm là Ngô Phàm. Tình cảm càng không phải cứ cân đo lựa chọn xem ai tốt hơn ai mà là xem bản thân đối với ai chân thật. Muội không thể sống cả đời với một người nhưng tâm tư lại luôn nghĩ về một người khác. Đó chẳng khác nào sự phản bội. Không những phản bội một người mà là đối với cả hai. Nếu quả thật tỉ và Ngô Phàm có duyên không phận. Tỷ chấp nhận sống cô độc chứ không bao giờ phản bội tình cảm của mình."

Bạch Y Vũ nói xong, cả hai cùng rơi vào trầm mặc. Phía bên ngoài cánh cửa Tiêu Chí Vĩnh cũng đứng bất động. Từng lời, từng chữ của Bạch Y Vũ đã hoàn toàn xé nát hy vọng mong manh còn sót lại trong y. Y cười, nụ cười mang vài phần chua xót, vài phần tuyệt vọng và cả buông xuôi. Khúc mắc trong lòng y cuối cùng cũng được gỡ bỏ, chỉ là nó đến quá nhanh khiến y chới với, hụt hẫng. Ngay từ đầu cô đã không chọn y, thì ra từ trước đến nay chỉ mình y đơn phương. Y chua xót nhận ra điều đó, sau ngần ấy năm mà phải đến lúc cô nói ra y mới thật sự chấp nhận. Y cố nén tiếng thở dài đưa tay gõ cửa. Bạch Y Vũ và Kim Thiền ở bên trong giật mình. Y Vũ lên tiếng hỏi:

"Ai đó?"

"Tiểu Vũ, là huynh."

Kim Thiền và Bạch Y Vũ đưa mắt nhìn nhau, rồi Y Vũ cũng đứng lên, mở cửa. Cô đón y với nụ cười tươi tắn trên môi.

"Huynh tìm muội có việc gì sao? Huynh vào đi."

Tiêu Chí Vĩnh nhìn cô, khóe môi cũng vẽ một đường cong bất đắc dĩ. Y không bước vào như lời mời của Bạch Y Vũ, chỉ lấy trong người ra nửa viên hoàn đan đưa cho cô. Ánh mắt cô nghi hoặc, hỏi:

"Đây là…"

"Lúc nãy huynh không mang theo bên mình nên không đưa ngay cho muội được. Muội mau uống đi, đây là nửa viên giải dược Huyết Trùng Bách Biến."

"Sao huynh có được?" Bạch Y Vũ kinh ngạc lại hỏi y.

Còn chưa kịp nghe được câu trả lời, Bạch Y Vũ đã bị cánh tay Kim Thiền mạnh mẽ kéo ngược trở vào trong. Giọng Kim Thiền đầy kích động:

"Sao cơ? Tỉ bị trúng độc ư? Tại sao lại như vậy? Là ai đã hạ độc? Tỉ mau nói đi, muội sẽ giết kẻ đó."

"Muội bình tĩnh chút đi, không có gì đáng ngại đâu." Y Vũ lên tiếng trấn an.

"Nếu không đáng ngại sao ca ca không giúp tỉ vận công ép chất độc ra ngoài mà lại cần tới giải dược chứ? Vả lại, huynh ấy chỉ mang về nửa viên. Nửa viên còn lại thì làm sao?"

"Chuyện này…"

"Kim Thiền!" Tiêu Chí Vĩnh lúc này đã vào hẳn trong phòng, thanh âm vừa phát ra có phần gay gắt.

"Ca ca."

"Muội đừng có hỏi Tiểu Vũ như hỏi cung có được không? Còn không mau lấy nước lại đây."

Kim Thiền ngây người một lúc rồi bước nhanh về phía bàn lấy một chén trà đưa đến cho Bạch Y Vũ.

"Y Vũ tỉ, nước đây."

"Tiểu Vũ, cầm lấy. Mau uống đi. Nửa viên còn lại huynh sẽ nghĩ cách."

Bạch Y Vũ nhìn y có chút lo ngại. Ánh mắt y có cái gì đó không bình thường khi nói với cô điều đó. Hình như cũng phát hiện sự khác lạ của Bạch Y Vũ, Tiêu Chí Vĩnh đặt vội nửa viên giải dược vào tay Bạch Y Vũ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Chỉ dặn dò cô:

"Muội nghỉ đi, huynh sẽ cho người dò la tin tức, sức khỏe muội đang không tốt. Đừng mãi ra ngoài như vậy."

Bạch Y Vũ nhìn theo y không nói gì. Y vẫn thế, luôn quan tâm cô, chăm sóc cô chu đáo. Có lẽ ngoài cha ra, y là người đối với cô tốt nhất trên đời này, chỉ có điều cô lại không yêu y. Vẫn tưởng tình cảm thân thiết bao nhiêu năm có thể tiến tới nhưng khi gặp con người đó cô biết, điều đó là không thể. Đôi lúc ông trời cũng thật khéo sắp đặt, bên cạnh là một nam nhân tốt như thế lại không thể yêu thương. Người ta yêu thương lại đứng phía bên kia con đường ta đi. Bất giác cô buông khẽ một câu:

"Giá như huynh ở đây thì tốt biết mấy, Phong ca."