Chương 8: Xin lỗi muội, Y Y

Định Mệnh

Chương 8: Xin lỗi muội, Y Y

Thẩm Nguyệt Như từ bên ngoài miếu hoang bước vào. Ngô Phàm đang ngồi chỉ ngước lên nhìn cô không nói gì. Thẩm Nguyệt Như đến gần y, ngồi xuống bên cạnh, nói:

"Ngô đại ca, đã có tin rồi."

"Nguồn hàng đó là từ đâu?"

"Chính là thương nhân lớn nhất ở đây."

"Bạch Gia Hào?"

"Đúng vậy."

"Nhưng theo huynh biết, ông ta là người làm ăn minh bạch, xưa nay chưa từng qua lại với người giang hồ. Tại sao lần này ông ta lại cung cấp binh khí cho Tử Hành Cung."

"Chuyện này muội vẫn chưa điều tra được."

"Có bí mật gì sao?"

"Bí mật?"

"Hãy ghé thăm ông ta một chuyến đi."

"Vậy, muội cho người do thám địa điểm chúng gặp mặt."

"Muội đi đi. Phải rồi, hôm nay huynh có chút việc phải ra ngoài, muội đừng tìm huynh."

"Huynh đi đâu?"

"Huynh còn một số việc phải làm, muội đừng hỏi. Xong việc huynh sẽ nói với muội."

"Được rồi, huynh cẩn thận."

Mỗi người chia nhau một hướng. Ngô Phàm thúc con Bạch Long đi đến chỗ hẹn.

Trong khi đó ở Bạch gia, Bạch Y Vũ đang hồ hởi, phấn khởi bởi Tiêu Chí Vĩnh đã về phủ. Từ sáng sớm, Bạch Y Vũ đã đi theo Tiêu Chí Vĩnh, ríu rít như một chú chim nhỏ. Tiêu Chí Vĩnh chẳng thấy phiền, ngược lại y còn cảm thấy vui. Bởi, mỗi khi đi xa về y chỉ mong sớm gặp nữ tử này, nghe cô ríu rít nói, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của cô, bao nhiêu lo toan đều tan biến.

"Tiêu đại ca, mấy hôm nay huynh có gặp cha không? Cha có khỏe không?"

"Thúc thúc vẫn khỏe, người có vài chuyện đang lỡ dở nên chưa về được. Nhưng thúc thúc hứa thế nào cũng về mừng sinh nhật muội."

"Cha lúc nào cũng chỉ mãi buôn bán. Muội có muốn cùng cha thường xuyên dùng cơm cũng không được."

"Kìa, Tiểu Vũ, đừng như thế. Bây giờ, đi với huynh chuẩn bị ngày mốt mình sẽ đến biệt viện. Muội có muốn mang thứ gì cho Từ má má không?"

"Có! Tất nhiên là có. Muội muốn mang thật nhiều trà và mứt hạt sen cho má má."

"Được, cùng huynh đi chuẩn bị nào."

Bạch Y Vũ gật đầu, cười thật tươi khoát lấy tay Tiêu Chí Vĩnh. Cái hẹn hôm nay, dường như đã bay mất khỏi tâm trí cô.

***

"Đã chiều rồi! Bạch Long, ngươi cũng đang nóng lòng phải không? Đừng lo, cô ấy nhất định đến. Ta tin vào trực giác của mình và ngươi cũng tin ta, đúng không?"

Ngô Phàm lại tựa lưng vào gốc cây chờ đợi. Một cơn gió mạnh thổi qua làm lá khô rơi xào xạc, bầu trời bỗng chuyển màu xám xịt. Nắng bắt đầu tắt, thay vào đó là những cơn gió ngày một nhiều và mạnh, chúng thổi tung đám lá khô rơi rụng cùng với bụi mù, cuốn theo những đám mây đen khổng lồ.

"Sắp có mưa."

***

"Lạ thật, trời lúc nãy còn quang đãng. Sao bây giờ lại xám xịt thế kia?"

"Tiểu Vũ à, ngoài này gió lớn lắm, muội về phòng trước đi. Trời sắp chuyển mưa rồi đó."

"Còn huynh?"

"Huynh tìm quản gia có chút chuyện."

"Vậy, xong việc nhớ tìm muội nha. Muội có thứ này cho huynh đó."

"Vậy sao? Được rồi, lát nữa xong việc, huynh sẽ tìm muội."

Bạch Y Vũ vừa về đến cửa phòng thì trời đổ mưa. Cơn mưa như trút nước, không gian, vạn vật tối sầm trong màn mưa dày đặc.

Bạch Y Vũ bước vào phòng, cô khẽ rùng mình. Đang suy nghĩ bâng quơ không biết nên làm gì, cô sực nhớ đến cái hẹn:

"Thôi chết! Mình quên mất."

Bạch Y Vũ toan mở cửa nhưng ngay lập tức lại thôi:

"Tại sao mình phải đến chứ? Hắn ta là ai đây? Mà có đến đi nữa thì giờ này cũng đâu còn sớm, hắn ta đâu ngu ngốc tới nỗi đợi mình từ sáng đến giờ."

Cô quay trở vào ngồi xuống giường suy tư:

"Nhưng, nếu hắn chờ mình thật thì sao?"

Rồi cô lại tự trả lời:

"Không lý nào đâu."

"Ta không cần biết. Tóm lại, ta nhất định sẽ đợi cô."

"Làm sao? Ây da… mình…"

Bạch Y Vũ đứng lên bước đến mở cửa, toan bước ra ngoài nhưng rồi khựng lại:

"Nếu mình đi như thế này, nhất định Tiêu đại ca sẽ ngăn cản. Làm sao đây? A, phải rồi. Tiểu Nguyệt để ở chỗ mình một bộ y phục a hoàn. Có cách rồi."

Bạch Y Vũ quay trở vào thay đổi y phục, chải lại mái tóc thật đơn giản, với lấy chiếc ô đi về lối cổng sau. Trời mưa lớn, Bạch Y Vũ lại lấy ô che khuất mặt nên hai tên gia đinh cứ nghĩ là a hoàn trong phủ ra ngoài, chẳng hỏi han gì. Đi được một quãng khá xa cô mới tự nói:

"Không ngờ mình ăn mặc như vậy chẳng ai nhận ra."

Mưa lớn, đường trơn nhưng bước chân của Bạch Y Vũ thì cứ băng băng, chẳng mấy chốc mà đã đến chân cầu nơi Ngô Phàm đã hẹn cô. Mưa phất vào mặt khiến mái tóc cô ươn ướt, cô đưa tay lau vội những giọt nước mưa trên má, đưa mắt nhìn quanh:

"Hắn ta đâu rồi nhỉ?"

Cô kiễng chân tiến về phía trước dáo dác tìm kiếm, vẫn không thấy ai, nét mặt đổi sắc:

"Mình thật là ngốc mà. Bây giờ trời gần tối, lại mưa lớn thế này, hắn ta làm gì còn ở đây!"

Cô toan quay bước thì nhận thấy có bóng người bước ra từ một góc khuất.

"Huynh đã nói: nhất định muội sẽ đến mà."

"Ngươi…"

"Đã đến rồi, sao lại muốn quay về?"

"Ngươi… ngươi… ngươi đợi ta từ sáng đến giờ sao?"

"Có gì lạ đâu mà muội lại ngạc nhiên như thế?"

"Ngươi không thấy trời đang mưa rất lớn sao? Lại không tìm nơi tránh mưa? Ngươi… sao ngươi ngốc thế hả?"

"Muội có thể không ngại mưa lớn đến gặp huynh. Sao huynh lại phải nề hà chuyện nhỏ này chứ? Chẳng phải muội cũng ngốc lắm đó sao? Nếu huynh không ở đây đợi muội thì muội sẽ thế nào?"

"Ta…"

"Thật ra, hai chúng ta không ai ngốc cả. Đơn giản là vì chúng ta tin tưởng đối phương, đúng không?"

Ngô Phàm lại đưa ngón trỏ vuốt nhẹ lên gò má Bạch Y Vũ, thanh âm thật trầm ấm. Khoé môi vẽ thành một đường cong, đáy mắt lộ ý cười:

" Quả nhiên!"

Cô chỉ nhìn y, im lặng:

" Tin tưởng? Mình tin tưởng con người này sao?"

"Nào, muội ướt cả rồi, mau đến tiểu đình bên kia ngồi đi. Để huynh."

Nói rồi, Ngô Phàm lấy chiếc ô ra khỏi tay Bạch Y Vũ, nắm lấy tay cô. Cô không phản đối, lầm lũi bước theo y. Như có một ma lực vô hình, cô hỏi:

"Huynh không muốn biết vì sao muội đến trễ sao?"

"Muội đến, như thế là đủ rồi." - "Ta còn không biết tính muội sao! Nha đầu ngốc."

Ngô Phàm dìu cô ngồi xuống ghế bên trong tiểu đình, y đưa tay vuốt mấy sợi tóc vươn trên mặt cô dịu giọng:

"Muội hôm nay trông rất lạ. Rất đáng yêu."

"Muội ăn mặc tầm thường như thế này huynh không chê muội sao?"

"Ngốc, huynh thích muội. Không phải những thứ muội mặc trên người."

"Hôm qua, muội bảo huynh đi chết đi. Huynh không giận muội chứ?"

"Lại ngốc nữa. Nếu giận muội, huynh đâu có chờ muội."

"Thật không?"

"Thật." - "Nha đầu này vẫn chẳng sửa đổi gì cả, hỏi điều gì là hỏi tới tận cùng mới chịu buông."

"Huynh còn không biết tên muội là gì."

"Muội có thể nói bất cứ khi nào muội muốn."

Ánh mắt y lộ ý cười đầy ma mị khi nói câu nói này. Nhưng rất nhanh biến thành sự sợ hãi. Bạch Y Vũ không nhận ra điều đó.

"Muội… họ Bạch, Y Vũ là tên của muội."

"Muội và Bạch gia có quan hệ gì?"

"Muội… là… là a hoàn trong Bạch gia."

Nghe câu trả lời của Bạch Y Vũ, Ngô Phàm thở phào nhẹ nhõm. Trước đây y chưa từng quan tâm đến thân thế của cô nhưng hôm nay thì khác. Thấy nét mặt của y, Bạch Y Vũ hỏi:

"Huynh sao vậy? Muội là a hoàn, huynh thất vọng lắm sao?"

"Không! Không phải. Muội là ai cũng được, chỉ cần là muội, đối với huynh đó mới là tất cả."

Ngô Phàm mỉm cười, lại lần nữa đưa ngón trỏ lên vuốt nhẹ gò má Bạch Y Vũ.

Thật lạ, nếu như bình thường chắc rằng Bạch Y Vũ đã giận dỗi, ấy vậy mà lần này cái vuốt nhẹ gò má ấy lại làm cô thích thú. Động tác đó thật quen thuộc với cô. Nụ cười mà chỉ mới hôm qua thôi, cô còn thấy đáng ghét giờ sao lại ấm áp, gần gũi đến kì lạ. Đôi mắt to tròn của cô không rời khỏi gương mặt y, bất giác bàn tay cô chậm rãi đưa lên, chạm vào má y.

Ngô Phàm khẽ đặt tay mình lên nắm nhẹ lấy tay cô. Thời khắc ấy, toàn bộ vạn vật tưởng chừng như ngừng chuyển động. Cũng thời khắc ấy trái tim Bạch Y Vũ nhận ra cô chỉ có thể có y.

"Y Y, chúng ta gặp gỡ là duyên do trời ban, nhưng có tiếp tục hay không đó là do chúng ta lựa chọn. Muội có cùng lựa chọn như huynh không?"

"Lúc nắm lấy tay huynh, muội đã lựa chọn rồi. Muội muốn ở bên cạnh huynh."

Ngô Phàm nở nụ cười thật hạnh phúc kéo cô vào lòng. Giọng y đầy xúc động:

"Hai mươi tám năm qua, hôm nay là ngày Ngô Phàm ta cảm thấy hạnh phúc nhất. Cám ơn muội, Y Y."

Hai cánh môi Bạch Y Vũ vẽ một đường cong nhàn nhạt, vòng tay qua người Ngô Phàm. Thứ huân hương trên người y vừa xa lạ, nhưng lại có chút gì đó thân quen, dường như trước đây cô đã từng ngửi thấy nhưng lại không nhớ ra được. Mi tâm cô hơi nhíu, lòng tự hỏi rồi lại không tìm thấy đáp án. Ngô Phàm khe khẽ nói:

"Mấy ngày sắp tới huynh có một số việc cần giải quyết, e là không thể thường xuyên gặp muội."

"Ngày mốt huynh đến gặp muội được không?"

"Ngày mốt?" Ngô Phàm cười như không, trả lời - "Được, chẳng phải là ngày đặc biệt sao!"

"Huynh biết?"

"Không có, huynh chỉ nghĩ vậy thôi, không biết có đúng không?"

"Ừm, là sinh nhật tiểu thư. Nhưng hôm đó, huynh đừng đến Bạch gia mà hãy đến biệt viện ở ngoại thành mới gặp được muội."

"Trùng hợp vậy sao? Có điều gì đó không ổn thì phải!" Mi tâm Ngô Phàm khẽ động.

"Hứa nhé! Móc ngoéo đi."

Bạch Y Vũ nghiêng đầu cười lém lỉnh, Ngô Phàm cũng mỉm cười móc ngoéo với cô. Đoạn y nhìn trời rồi nói:

"Mưa ngớt rồi, cũng không còn sớm, huynh đưa muội về."

"Ừm."

"Bạch Long, đến đây."

Bạch Long nghe tiếng chủ nhân gọi thì lững thững từ trong tán cây rậm rạp bước ra.

"Tiểu Hồ Lô, xin lỗi nha. Đã để ngươi chịu thiệt rồi. Lần sau nhất định tỷ sẽ mua thật nhiều kẹo hồ lô đền bù."

Bạch Long rùng mình lắc đầu, dứ dứ mõm vào tay Bạch Y Vũ. Ngô Phàm vuốt bờm nó rồi leo lên lưng ngựa:

"Nào, huynh đưa muội về."

Y chìa tay về phía Bạch Y Vũ, cô mỉm cười nắm lấy tay y không chút đắn đo.

Soạt.

Y kéo cô lên ngựa. Lại nhìn cô cười rồi thúc ngựa đi. Bạch Y Vũ bảo Ngô Phàm đưa cô về theo lối cửa sau, cô nói:

"Lúc đi là muội trốn ra ngoài vì thế không thể đi cửa chính được."

"Muội vì huynh mà lén lút ra ngoài sao?" Nụ cười vương trên môi y đầy ẩn ý. Bạch Y Vũ không nhận ra sự khác lạ đó, cô khẽ gật đầu:

"Huynh đưa muội đến góc tường kia là được."

"Muội muốn đi vào bằng lối đó?"

"Chỉ có thế mới không bị phát hiện."

"Muội vẫn có thể đường đường chính chính đi vào mà."

"Làm sao được?" Bạch Y Vũ nhìn y bằng ánh mắt ngây thơ vô số tội.

"Nha đầu giỏi nhỉ!" Ngô Phàm cũng cười, nụ cười đầy tà mị.

Bạch Y Vũ hơi run khi nhìn thấy nụ cười đó. Cô nhanh chóng quay mặt đi nơi khác. Ngô Phàm không nói gì, y cho con Bạch Long rảo bước về phía cổng. Khi khoảng cách không còn quá xa, y xuống ngựa, nhặt lấy hai hòn sỏi nhỏ.

Vút.

Bộp, bộp.

Hai hòn sỏi lao đi như tên bắn về phía hai gia đinh gác cổng.

"Được rồi, muội đi vào đi."

Y đỡ Bạch Y Vũ xuống ngựa, Ngô Phàm lại dùng ngón trỏ vuốt nhẹ gò má cô như một lời tạm biệt. Bạch Y Vũ tiếp:

"Huynh nhớ là chúng ta đã hứa với nhau rồi đấy nhé. Muội đợi huynh đó."

"Nhất định mà. Muội vào đi."

Bạch Y Vũ quay bước về phía cổng. Mỗi bước đi những khoảnh khắc từ lần đầu gặp gỡ Ngô Phàm rõ mồm một trong cô. "Nụ hôn" vô tình ấy đã khiến thế giới của cô thay đổi, cô nở nụ cười tự nói với mình:

"Cái mà mình không có với Tiêu đại ca chính là nó. Là thứ cảm giác này!"

Cô dừng lại, đột ngột quay đầu nói to với Ngô Phàm:

"Ngô Phàm, cảm giác của muội đối với huynh nhất định không thay đổi. Muội tin huynh!"

Nói rồi, cô cười thật tươi đẩy nhanh cửa bước vào. Ngô Phàm đứng lặng hồi lâu. Câu nói của cô vừa khiến y hạnh phúc lại vừa lo sợ:

"Nếu muội biết thân phận của huynh, biết những gì huynh sắp làm liệu muội có như bây giờ: sẽ tin tưởng huynh không? Nếu biết huynh đang gạt muội, muội có tha thứ cho huynh không? Bạch Long, ta không muốn mất cô ấy. Một lần, đã quá đủ rồi!"

Ngô Phàm quay trở về miếu hoang, Thẩm Nguyệt Như đã đốt lửa chờ y, dường như đã lâu lắm.

"Ngô đại ca, huynh đi đâu vậy? Muội đang lo không biết huynh có xảy ra chuyện gì hay không?"

Ngô Phàm xuống ngựa, y bước đến ngồi bên cạnh đống lửa, nói:

"Huynh không hành động thiếu cân nhắc đâu. Chuyện huynh căn dặn, muội đã làm xong chưa?"

"Đã xong, địa điểm cũng đã được xác định. Là biệt viện của Bạch gia ở ngoại thành."

"Phía Tử Hành Cung?"

"Người của Bạch gia không phải là cao thủ. Hôm đó chủ yếu là người của Tử Hành Cung phái tới."

"Ai là người nhận hàng?"

"Là một trong năm phân đà chủ của Tử Hành Cung."

Ném một thanh củi vào đống lửa đang cháy, Ngô Phàm nói:

"Xem ra, không thể tránh khỏi thương vong cho kẻ vô tội. Đêm nay huynh muốn đến đó thám thính một lần nữa."

"Muội đi với huynh."

Ngô Phàm và Thẩm Nguyệt Như đợi trời tối hẳn thì rời khỏi miếu. Con Bạch Long cùng tuấn mã của Thẩm Nguyệt Như phi nước kiệu, chỉ một lúc sau đã đến Bạch gia. Ngô Phàm lên tiếng:

"Để Bạch Long và Thanh Long về trước. Chúng ta tìm nơi kín đáo, đợi trời tối thêm chút nữa hãy vào trong."

Thẩm Nguyệt Như nghe lời Ngô Phàm xuống ngựa cùng y tìm một góc khuất chờ thời cơ.

Thời gian chậm chạp trôi…

"Muội ở lại đây đợi huynh. Nếu có gì huynh sẽ sử dụng ám hiệu, lúc đó muội hãy tiếp ứng."

"Được! Huynh cẩn thận."

Ngô Phàm đợi thêm một lúc, khi vạn vật đã đi vào sự thanh tịnh y mới dùng khinh thuật lẻn vào hậu viên Bạch gia. Không gian tĩnh mịch, y rảo bước nhẹ nhàng như một con mèo đang săn mồi. Y lướt qua những dãy hành lang như bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện. Những căn phòng đã thổi nến, chìm trong bóng tối nhưng rồi ánh mắt y quắt lên khi trông thấy một gian phòng có ánh đèn mập mờ. Y đảo mắt quan sát rồi thoắt cái đã đến trước cửa phòng. Ngay lập tức y bế khí, không để nội lực thoát ra ngoài. Bên trong gian phòng có tiếng người nói khẽ:

"Mọi thứ chuẩn bị ổn cả chứ, Vĩnh nhi?"

"Thúc thúc an tâm, Vĩnh nhi đã sắp xếp cả rồi."

"Nó có biết ta trở về chưa?"

"Thúc thúc về muộn nên cô ấy không biết đâu ạ."

"Vậy, hôm đó cô ta có đến không?"

"Thưa không."

"Cô ta sợ người của Thiên Long Giáo tập kích sao?"

"Vĩnh nhi cũng không rõ. Cũng có thể Thiên Long Giáo đã biết chuyện này, Vĩnh nhi e không tránh khỏi đổ máu."

"Ta đã căn dặn Từ má má rồi. Tối đó sẽ cho nó uống thuốc an thần, nó sẽ không hay biết gì đâu. Vả lại mật thất đó vô cùng an toàn, chỉ khi nào xong việc ta mới để nó trở ra."

"Vĩnh nhi hiểu."

"Được rồi, con trở về phòng đi. Ta cũng cần nghỉ ngơi đôi chút."

"Vậy, Vĩnh nhi xin đi trước."

Vừa nghe thấy Phúc Tông Trạch nhắc nhở Tiêu Chí Vĩnh về nghỉ ngơi, Ngô Phàm đã nhanh chóng phi thân lên mái hành lang. Đợi Tiêu Chí Vĩnh đi một đoạn khá xa, y mới dợm người bước theo.

Tiêu Chí Vĩnh đi về phía hoa viên. Đang bước đi, y bỗng khựng lại, Ngô Phàm cũng lập tức dừng theo nép vào một góc tường.

"Muội, còn không mau ra đây"!

"Hù…"

Bạch Y Vũ từ trong một bụi cây nhảy ra làm động tác ma quỷ khiến Tiêu Chí Vĩnh phải bật cười.

"Tiểu Vũ, muội có biết bây giờ là canh mấy hay không? Còn ra tận đây giở trò trẻ con này nữa."

"Muội không ngủ được. Hôm nay, muội có chuyện rất là vui."

"Chuyện vui? Muốn kể cho huynh nghe sao?"

"Bí mật!"

"Muội làm huynh tò mò rồi giờ lại không chịu cho huynh biết. Huynh không thể không xử tội muội được."

"Tiêu đại ca, đừng. Đừng mà! A ha… dừng lại đi. Muội nhột lắm không chịu nổi đâu."

"Y Y.."

Ngô Phàm đứng lặng trong bóng tối hồi lâu. Mãi đến lúc Tiêu Chí Vĩnh và Bạch Y Vũ đã không còn ở hoa viên mà y vẫn chưa dời bước.

"Y Y, muội có biết không? Khi nhìn thấy hắn và muội huynh nhận ra, huynh không thể mang lại hạnh phúc cho muội.

Huynh mãi mãi chỉ có thể đứng trong bóng tối, tình yêu của huynh cũng chỉ có thể ở trong bóng tối. Bởi nếu nó được đem ra ánh sáng thì muôn vàn nguy hiểm sẽ bủa vây lấy muội. Trong bóng tối, huynh vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn, cảm nhận rõ tình cảm hắn dành cho muội.

Hắn cũng như huynh, chỉ nhìn thấy muội!

Huynh không thể ích kỉ vì tình yêu của mình mà khiến muội phải rơi vào chốn nguy hiểm.

Huynh chỉ là một sát thủ! Huynh không thể để muội ở bên cạnh huynh được. Xin lỗi muội, Y Y."

Ngô Phàm rời Bạch gia. Tâm trạng y rối bời. Gặp Thẩm Nguyệt Như, nếu cô không hỏi y cũng không nói gì.

Những biểu hiện bất thường đó của y không qua được mắt Thẩm Nguyệt Như. Cô muốn hỏi nhưng lại có chút e dè, không dám mở lời. Từ trước đến nay, những gì y không muốn nói thì có chết y cũng không nói lấy nửa lời. Nhìn vẻ mặt dường như không biểu cảm của Ngô Phàm nhưng Thẩm Nguyệt Như đọc được nỗi buồn sau ánh mắt y. Bao nhiêu năm ở bên cạnh y, cô chưa từng thấy ánh ấy: day dứt, bất lực, đau đớn. Ánh mắt ấy khiến cô sợ hãi bởi cô đã từng nhìn thấy nó, hơn mười năm trước cô đã từng thấy! Bao nỗi hoài nghi, bao câu hỏi cứ dồn dập trong cô:

"Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Từ khi trở về, huynh ấy không nói một lời nào. Suốt đêm không ngủ, ánh mắt thì đau đáu, mãi tận nơi đâu. Không! Ta không muốn nhìn thấy ánh mắt đó, ta đã quên rồi, ta không muốn nhìn thấy ánh mắt đó lần nữa!"