Chương 7: Nhớ ngươi

Định Mệnh

Chương 7: Nhớ ngươi

"Sao vậy nè trời? Cứ nghĩ tới gã đó! Ây da, cha buồn ngủ, mẹ buồn ngủ mau đến với con đi."

Bạch Y Vũ hết trùm chăn lẩm bẩm rồi lại tung chăn ra.

"A… tên chết tiệt."

Bạch Y Vũ bật dậy, lấy tay ôm đầu. Hai hôm nay cứ mỗi lần nhắm mắt, gương mặt gã nam nhân hôm nọ lại hiện về trong tâm trí khiến cô không tài nào yên giấc. Tất cả, rõ mồn một, cả cái lúc hắn "hôn" cô, nhìn cô mỉm cười, vuốt nhẹ lấy gò má cô, cô không quên được một tình tiết nào dù nhỏ. Nó khiến cô khó chịu nhưng cũng đôi khi lại thấy thích thú. Như lúc này chẳng hạn, vừa mới cáu giận đó giờ cô lại thừ người ra lẩm bẩm:

"Dù gì, phải công nhận hắn có gương mặt thật ưa nhìn. Không phải là một mỹ nam nhưng lúc hắn cười, nụ cười rất duyên, rất ấm áp làm người khác cảm thấy thật dễ chịu. Sao trên đời lại có người như thế nhỉ? Ây da, Y Vũ à Y Vũ, ngủ đi mà."

Nằm lăn qua lăn lại một lúc, Bạch Y Vũ vùng ngồi dậy, bước về phía bàn rót lấy một chén nước, bất cẩn thế nào lại làm rơi.

Xoảng.

"Chết mất thôi, sao hắn ta cứ như đang ở trước mặt vậy nè. Trời ơi là trời!"

Cộc, cộc, cộc.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập.

"Tiểu thư, có chuyện gì vậy? Mở cửa cho muội đi."

Bạch Y Vũ nghe thấy tiếng Tiểu Nguyệt thì vội bước đến mở cửa.

"Tỷ không sao, chỉ là vô ý làm rơi chén trà."

"Tỷ còn bảo không, muội đi ngang nghe tiếng loảng xoảng, lại còn nghe tỷ kêu 'trời ơi', có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không, không có gì thật mà."

"Hay là trong phòng tỷ có… có…"

"Có? Có gì?"

"Có… có… có ma đó."

"Cái gì?"

Bạch Y Vũ giật bắn người bước nhanh ra khỏi cửa. Tiểu Nguyệt vội giữ cô lại, đưa ngón tay lên môi:

"Suỵt!"

"Ai bảo muội ăn nói lung tung thế hả? Mười sáu tuổi ta đã dọn phòng sang đây, nào có thấy gì đâu. Tự nhiên hôm nay muội nói thế làm ta giật cả mình."

"Không phải muội."

"Vậy sao muội…"

"Là mấy đứa nhỏ trông coi chuồng ngựa bảo thế."

"Đầu đuôi ra sao, muội vào kể cho ta nghe xem nào."

Tiểu Nguyệt toan bước vào nhưng lại rụt lại khiến Bạch Y Vũ cũng một phen ú tim, cáu:

"Muội làm gì vậy? Muốn hù chết ta sao?"

"Hay là mình đứng ngoài này đi."

"Bây giờ là canh mấy? Vào trong thắp nến lên. Bộ muội muốn con ma lơ lửng sau lưng muội lúc muội nói chuyện hả?"

Nghe đến đây, không cần Bạch Y Vũ nói thêm lời nào, Tiểu Nguyệt đã chui tọt vào phòng. Bạch Y Vũ tuy bên ngoài tỏ vẻ cứng cỏi nhưng trong lòng không khỏi kinh hãi, cũng vội bước vào, đóng cửa, thắp nến lên.

Hai người ngồi sát vào nhau, Tiểu Nguyệt nhỏ giọng:

"Tối hôm qua, Tiểu Mã đi mao xí ngang qua hành lang thì nhìn thấy một cái bóng trắng lướt qua rồi sau đó biến mất dạng."

"Trời! Có vậy thôi mà muội cũng làm ta sợ gần chết. Chắc là nó thấy cái gì đó rồi tự nhát mình chứ gì?"

"Không phải! Quan trọng là muội… cũng thấy."

"Hả? Lúc nào?"

"Mới vừa ban nãy, trên hành lang. Cho nên nghe tiếng kêu của tiểu thư muội mới vội vàng chạy đến xem sao."

"Muội không gạt ta đấy chứ?"

"Muội không có, chuyện ma quỷ, ai dám đừa giỡn. Với lại…"

Tiểu Nguyệt bỏ lửng câu nói khi thấy ánh mắt Bạch Y Vũ cứ dán chặt vào cửa và thần sắc tái xanh. Tim cô cũng thót lại, như có một ma lực vô hình nào đó buộc cô quay đầu nhìn về cánh cửa, mặc dù trong lòng không hề muốn chút nào.

Cả hai dường như cùng nín thở, mồ hôi lạnh vã ra khi bên ngoài cửa, một cái bóng đang mỗi lúc một tiến tới gần. Bàn tay gân guốc xòe ra chồm về phía cửa. Không hẹn mà cả hai ôm lấy nhau cùng hét lên:

"Á…"

"Á…"

Cạch.

Cánh cửa phòng mở tung, tiếng hét còn kéo dài thêm một lúc rồi cùng ngưng bặt. Bạch Y Vũ giọng run rẩy, buông Tiểu Nguyệt ra, nói:

"Lão… lão quản gia."

"Sao… sao lại là ông?"

"Tiểu thư, cô có chuyện gì sao? Ta nghe thấy tiếng hét nên vội đẩy cửa vào. Còn ngươi, sao giờ này còn ở đây làm phiền tiểu thư nghỉ ngơi chứ?"

"Tiểu nữ đi ngay, tiểu nữ đi ngay. Tiểu thư, muội về phòng đây."

Tiểu Nguyệt cuống quýt đứng lên rời khỏi phòng Bạch Y Vũ. Sự sợ hãi ban nãy vẫn còn lộ rõ trên gương mặt.

"Lão quản gia, ông làm ta sợ hết hồn. Ta còn tưởng là…"

Bạch Y Vũ bỏ lửng câu nói khiến lão quản gia thắc mắc:

"Là gì vậy, tiểu thư?"

"Không có gì đâu. Ông ra ngoài đi, ta buồn ngủ rồi."

"Vậy, tiểu thư nghỉ ngơi đi, lão cáo lui."

Cạch.

Đợi lão tổng quản đi rồi Bạch Y Vũ mới thở hắc, uể oải bước về phía giường không buồn thổi nến. Câu chuyện của Tiểu Nguyệt vẫn còn ám ảnh khiến giấc ngủ của cô vốn đã khó nhọc nay càng khó nhọc hơn.

Trong khi đó, cha cô - Bạch lão gia cũng đang gặp chuyện không mấy dễ giải quyết.

"Số hàng đó, ta muốn sau bảy ngày nữa phải có."

"Việc này có gấp quá không?"

"Gấp cũng phải làm, đây là ý của chủ nhân ta."

"Nhưng với lượng binh khí nhiều như vậy, lão phu e sẽ không kịp."

"Chủ nhân ta đã nói, chỉ cần xong chuyến hàng này đảm bảo sẽ không can dự đến chuyện làm ăn của ngươi, vả lại sẽ cho ngươi biết tông tích người ngươi cần. Còn ngược lại, hậu quả ngươi tự lường trước được."

Tiêu Chí Vĩnh lúc nãy giờ vẫn im lặng, y lúc này mới lên tiếng:

"Các người đừng làm quá đáng."

"Chí Vĩnh."

"Hừ, Tiêu Chí Vĩnh! Nếu một mình ngươi thì không sao. Nhưng ngươi nên biết, hơn 30 mạng người ở Bạch gia, chỉ một cái búng tay của chủ nhân ta thì không ai có thể sống cả."

"Ngươi…"

"Được rồi, không cần nói nhiều. Các ngươi tự lo liệu đi."

Kẻ đó bỏ đi.

Bạch Gia Hào buông thõng người xuống ghế.

"Thúc thúc."

"Dính dáng đến giang hồ đúng là không dễ giải quyết mà!"

"Thúc thúc, chúng ta không thể làm khác sao?"

"Bọn chúng đã nói rõ ràng. Thật ra bọn chúng biết chỉ có chúng ta trong thời gian ngắn như vậy mới gom đủ số binh khí đó."

"Nhưng âm mưu bên trong ắt hẳn không tầm thường. Thúc thúc, người phải cân nhắc, Tử Hành Cung không hề đơn giản. Hiện bọn chúng đang tranh ngôi bá chủ với Thiên Long Giáo, dù ta đứng về bên nào đều không có lợi."

"Ta biết, cũng tại ta quá nôn nóng mới ra nông nỗi này. Trước mắt chúng ta cứ hoãn binh giao cho chúng một nửa số binh khí đó, chúng đang cần ta nên chưa ra tay đâu. Ta chỉ e, lần này Bạch gia khó giữ."

"Thúc thúc."

"Vĩnh nhi, vài ngày nữa là sinh nhật của Tiểu Vũ, chúng ta sẽ làm theo kế hoạch đã định, bảo Từ má má trông coi nó cẩn thận."

"Vậy, ngày mai Vĩnh nhi sẽ trở về phủ để kịp chuẩn bị."

"Ừm."

"Vĩnh nhi cáo lui. Thúc thúc, người hãy nghỉ ngơi sớm."

***

Ngô Phàm đã hạ lệnh cho Thẩm Nguyệt Như và thuộc hạ đi thu thập tin tức. Lúc này khi chỉ còn một mình, y thấy lòng mình thật trống trải. Y cũng không rõ tại sao, một nỗi buồn bâng quơ xâm chiếm tâm hồn y. Y bước về phía con Bạch Long, cười gượng gạo, nói:

"Ngươi cũng thấy chán hay sao mà không chịu ăn?"

Con ngựa dụi mõm vào cổ y như biểu lộ tình thân. Nó giật giật sợi dây cương đang mắc vào nhánh cây. Ngô Phàm thấy thế hỏi:

"Ngươi lại muốn ra ngoài à?"

Hí…

Suy nghĩ một lúc rồi y nói:

"Được rồi, chúng ta đi dạo!"

Nói xong, y leo lên lưng ngựa, tháo dây cương đang mắc vào nhánh cây. Con Bạch Long như chỉ chờ có thế, nó hí lộng rồi tung vó lao đi.

Không thích ồn ào, lại sợ lộ hành tung, Ngô Phàm chẳng vào thị trấn. Y lững thững cùng con Bạch Long dạo qua sườn núi, không khí trong lành khiến y thấy dễ chịu phần nào.

Rồi do vô tình hay cố ý, con Bạch Long đưa y đến cái hồ hôm trước, nơi y gặp Bạch Y Vũ.

Mường tượng lại những gì đã trải qua, y lại không giấu được nụ cười. Y nói khẽ, chỉ đủ để bản thân nghe thấy:

"Nếu có thể gặp lại thì tốt biết mấy."

"Nè!"

Ngô Phàm giật mình quay ngựa lại, y nghĩ:

"Không trùng hợp đến thế chứ?"

Từ xa, y nhìn thấy nữ tử y vừa nghĩ đến đang vẫy tay với y, cô đang bước nhanh tới. Con Bạch Long mừng rỡ, chẳng đợi y ra lệnh, nó đã cất vó lao về phía cô.

"Bạch Long, ngươi…"

Cô đã đứng trước mặt y.

Chẳng còn lựa chọn, y xuống ngựa.

"Nè."

"Là cô à?"

"Ta còn tưởng mình nhìn lầm người, hóa ra đúng là ngươi thật. Con Tiểu Hồ Lô này là của ngươi sao?"

"Nó tên Bạch Long. Nhưng sao cô lại ở đây?"

"Ta… ta… ta đến đây chờ ngươi đó."

Câu nói không tròn cùng dáng bộ lúng túng của Bạch Y Vũ khiến Ngô Phàm vừa ngạc nhiên vừa có một chút bối rối. Y hỏi:

"Chờ ta? Mà cô chờ ta làm gì? Làm sao cô biết là ta có trở lại đây hay không?"

"Ta… ta cũng không biết. Nhưng cũng tại ngươi cả, làm mấy đêm liền ta không chợp mắt được. Không tìm ngươi tính sổ, vậy thì tìm ai chứ?"

"Nè, nè! Rõ ràng là ta cứu cô vậy mà giờ cô đòi tính nợ nần với ta. Lý nào không đây? Mà cô không ngủ được, liên quan gì tới ta chứ?"

Bạch Y Vũ đưa nắm tay lên, dứ dứ trước mặt Ngô Phàm, nói:

"Là tại vì cứ mỗi lần nhắm mắt là ta lại thấy… ta thấy…"

"Thấy? Cô thấy gì?"

"Ta thấy…"

"Thấy cái này sao?"

Ngô Phàm vừa nói, vừa đưa ngón trỏ vuốt lấy gò má Bạch Y Vũ. Động tác thật tự nhiên như đã làm nhiều lần. Hai gò má Bạch Y Vũ ửng đỏ, tim bỗng đập nhanh hơn:

"Tiêu đại ca cũng đã có lúc làm như vậy. Nhưng sao cảm giác lại không giống như lúc này?"

"Có đúng không?"

Ngô Phàm áp lòng bàn tay lên má Bạch Y Vũ. Bản thân y cũng không hiểu vì sao mình lại làm thế, cảm giác ấm nóng thật thân thiết và gần gũi.

"Ngươi…"

"Cô… đang nhớ ta!"

Ngô Phàm hơi cúi người, nói khẽ. Bị hơi thở ấm của y phả vào mặt, Bạch Y Vũ mới giật mình, cô đạp vào chân y một cái thật mạnh, quát:

"Nhớ ngươi? Ngươi khùng hả? Đúng là, sao ta lại ngu ngốc đến đây tìm ngươi chứ?"

Nói xong, Bạch Y Vũ quay đầu bỏ đi, miệng vẫn lẩm bẩm:

"Đồ chết tiệt! Sao mình lại đến đây? Còn mong gặp lại hắn nữa. Mình đúng là khùng mà!"

"Nè, sáng ngày mai ta đợi cô."

"Ngươi đang nằm mơ hả?"

"Ta không cần biết. Tóm lại, ta nhất định sẽ đợi cô."

"Ngươi đi chết đi."

Nhìn Bạch Y Vũ giận dỗi bỏ đi, Ngô Phàm lại thấy vui trong lòng. Y cười, ánh mắt dành cho cô lại trìu mến như lần đầu gặp mặt.

"Cảm giác này dường như đánh mất từ lâu rồi. Động tác đó đáng ra chỉ dành cho muội ấy mới phải nhưng nữ tử này lại khiến ta không làm chủ được. Thật giống!"

Từ bờ hồ trở về phủ, Bạch Y Vũ không nói năng gì, tư dung thập phần giận dữ khiến Tiểu Nguyệt cũng không dám hỏi chuyện. Cô trở về phòng, đóng sập cửa, ngồi phịch xuống giường, nét mặt vẫn không thay đổi.

"Tên khốn! dám chọc ghẹo ta. Còn bảo ta nhớ hắn, thật nực cười. Bổn cô nương còn chưa 'ăn tươi nuốt sống' ngươi là may lắm rồi. Nhớ ngươi? Ngươi mơ chắc!"

Im lặng một lúc lâu, cô nằm người xuống giường, đưa ngón tay sờ nhẹ lên gò má, nói khẽ:

"Cảm giác này có chút thân quen, ngày xưa Phong ca vẫn thường làm như vậy. Con người đáng ghét, cả nụ cười cũng đáng ghét. Mỗi lần nghĩ đến hắn tim mình lại đập loạn cả lên!" Bạch Y Vũ thừ người ra - "Không lẽ… không lẽ mình thích hắn? Ôi trời, làm sao có thể chứ? Mình và hắn chỉ gặp có một lần, cũng không nói gì. Sao có thể thích hắn được! Nhưng mà mấy hôm nay mình lại mong có thể gặp hắn lần nữa, hy vọng có thể nhìn thấy hắn?"

"Ta không cần biết. Tóm lại, ta nhất định sẽ đợi cô."

"Mình có nên đi hay không?

Không được!

Hắn dám vô lễ với mình, tuyệt đối không thể đi. Vả lại ngày mai, Tiêu đại ca đã về, mình có nhiều chuyện muốn nói với huynh ấy. Gã khó ưa đó có gì mà phải gặp!

Quyết định như thế!"