Chương 6: Duyên

Định Mệnh

Chương 6: Duyên

"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt à."

Bạch Y Vũ vừa nhìn khắp hoa viên vừa gọi tên người hầu gái của mình:

"Tiểu Nguyệt, muội đâu rồi?"

"Muội ở đây, tiểu thư."

"Tiểu Nguyệt, muội mau qua đây."

"Tiểu thư, có chuyện gì sao tìm muội gấp vậy?"

"Mấy hôm nay trời đổ mưa, lại có nắng ấm. Lũ nấm bây giờ chắc đang sinh sôi nảy nở. Muội có muốn đi với ta không?"

"Ra ngoài?"

"Đúng!"

"Nhưng tiểu thư đã nói với lão quản gia chưa?"

"Muội nghĩ ông ấy sẽ để ta đi sao? Cho dù có đi nữa thì ông ấy cũng sẽ cho người đi theo. Thế thì còn gì là tự do nữa."

"Vậy thì làm sao chúng ta đi được chứ?"

Bạch Y Vũ nheo mắt cười bí hiểm:

"Chỉ cần muội có gan trốn thì ta có cách để chúng ta ra ngoài."

"Nhưng mà nếu để lão quản gia phát hiện muội sẽ bị xử phạt đó."

"Ây da, muội lo gì chứ. Có ta ở đây, ta đảm bảo sẽ không sao."

"Nhưng mà…"

"Không nhưng nhị gì cả, đi thôi."

Nói xong, Bạch Y Vũ nắm tay Tiểu Nguyệt kéo đi, không kịp để cô có phản ứng gì. Tiểu Nguyệt trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng cảm giác khi ra ngoài không có ai quản thúc quả là rất tuyệt.

"Tiểu thư, đúng là tự do có khác."

"Còn phải nói. Muội xem, giữa rừng núi xanh mát, đẹp như tranh thế này mà lúc nào cũng kè kè mấy gã mặt mày như tượng đá lẽo đẽo bên cạnh không phải là rất mất hứng sao?"

"Tiểu thư, tỷ xem. Bao nhiêu là nấm đây này."

"Woa, tuyệt thật. Tối nay sẽ có món canh nấm cho mọi người đây."

"Lão gia và thiếu gia cũng rất thích món nấm xào, chúng ta sẽ phơi khô để dành cho hai người họ."

"Vậy chúng ta thử xem ai hái nhiều nấm hơn được không?"

"Đồng ý. Một canh giờ nữa chúng ta quay lại đây."

Bạch Y Vũ và Tiểu Nguyệt sau khi hẹn xong, mỗi người chia nhau một hướng. Những chiếc nấm xinh xắn khiến đôi chân Bạch Y Vũ cứ đi mãi, nghĩ đến việc cha cô và Tiêu Chí Vĩnh sẽ có món nấm tươi ngon là cô đã thấy phấn khích. Chẳng thế mà mới chỉ một lúc mà cô đã đi khá xa, nấm trên tay càng lúc càng nhiều.

Nhưng mà con người dù phấn khích đến đâu cũng có lúc phải mệt mỏi, Bạch Y Vũ cũng không ngoại lệ, mồ hôi đã lấm tấm trên trán, cô dừng lại lau vội chúng đi đưa mắt tìm một nơi lý tưởng để nghỉ chân. Và kìa, mắt cô sáng lên, cách đó hơn mười trượng có một cái hồ. Không chần chừ, Bạch Y Vũ bước về phía đó.

"Woa… Không ngờ ở trên núi này lại có một cái hồ đẹp như vậy!"

Bạch Y Vũ chọn một mỏm đá nhô ra xa bờ một chút làm nơi nghỉ nghơi. Gió trên núi thổi bạt hơi nước từ mặt hồ lên khiến không khí mát rượi.

"Sảng khoái quá đi mất."

Bạch Y Vũ cẩn thận bỏ nấm vào chiếc khăn tay mang theo rồi để xuống bên cạnh, nhắm mắt tận hưởng cái không khí mát lành ấy. Nhìn mặt nước trong veo, lăn tăn những gợn sóng, không kìm được lòng, cô tháo giày và vớ ra, nhẹ nhàng thả đôi chân trần xuống, cười khúc khích.

Đang say sưa trước cảnh đẹp, Bạch Y Vũ nghe có tiếng người loáng thoáng từ phía sau lưng. Cô quay đầu lại, nheo mắt nhìn. Đó là hai gã nam nhân lạ mặt.

"Hả? Là hai tên khốn đó!"

Bạch Y Vũ cau mày khi nhận ra đó là hai gã đã gây sự với cô mấy hôm trước.

"Thật là xúi quẩy mà. Đang cao hứng, mình không muốn gây sự."

Nhưng thật không may, hai gã cũng đã nhìn thấy cô và nhận ra người quen cũ.

"Đại ca, là ả!"

"Đúng là trời giúp ta. Mối nhục lần trước, hôm nay có cơ hội để rửa rồi."

Hai gã vội đuổi theo sau Bạch Y Vũ khi thấy cô bỏ chạy.

Cô không sử khinh thuật nên chỉ một lúc sau hai gã đã đuổi kịp và chặn đầu Bạch Y Vũ. Hai gã cười khả ố, nói:

"Tiểu cô nương, đi đâu mà gấp vậy?"

"Chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Các người muốn gì?"

Bạch Y Vũ hơi lùi khi hai gã tiến đến gần.

"Muốn gì? Câu hỏi khá hay đấy?"

"Đại ca, xem ra tiểu cô nương này cũng có chút nhan sắc. Hay là chúng ta…"

Một gã bỏ lửng câu nói đưa tay cứa ngang cổ làm ám hiệu.

"Ha… ý kiến không tệ đâu."

"Nếu các ngươi dám động đến ta, thì các ngươi không giữ nổi mạng đâu."

"Ha… người chết thì làm gì biết nói chứ?"

"Khốn kiếp! Nếu để ta ra tay thì các ngươi chết chắc."

Bạch Y Vũ quay đầu bỏ chạy. Hai gã không vội đuổi kịp cô, chúng chơi trò mèo vờn chuột, buông giọng cười ha hả.

"Nếu các ngươi còn tiến tới, ta sẽ nhảy đó."

Bạch Y Vũ chạy lên chiếc cầu trúc bắt ngang hồ, trèo lên thành cầu. Hai gã lạ mặt lại phá lên cười:

"Tiểu cô nương, ta nói cho cô biết. Ở dưới hồ này có một loại cá chuyên ăn thịt, cô nhảy xuống đó chưa đầy một tuần trà thì đã bị bọn chúng rỉa cho nát ra."

"Chi bằng ngoan ngoãn chăm sóc bọn ta, cô sẽ chết toàn thây, dễ nhìn một chút."

Bạch Y Vũ hơi run, không phải vì cô sợ cá dưới hồ, mà là vì cô không biết bơi.

"Mặc kệ là cá gì. Các ngươi còn bước tới ta sẽ nhảy thật đó."

"Ha… Ha… Nhảy đi."

"Đúng thế, nhảy đi."

"Ta nhảy đó."

Mặc những lời của Bạch Y Vũ, hai gã vẫn từ từ tiến tới.

Chỉ còn vài bước chân,

Sắc diện Bạch Y Vũ không ổn cho lắm.

"Đây là rừng núi vắng vẻ! Được rồi, các ngươi đừng trách ta. Á!"

Ùm.

Bạch Y Vũ toan động thủ nhưng thanh trúc trơn trượt đã ngăn cô lại, đồng thời khiến cô mất thăng bằng ngã xuống hồ thật sự. Hai gã đưa tay toan chụp lấy cô nhưng không kịp.

Không nghĩ mình sẽ ngã xuống hồ, Bạch Y Vũ thất sắc. Cô chới với, sặc sụa giữa dòng nước.

"Tiêu đại ca, cứu muội với. Khụ…"

"Ha… ha…"

"Xem cô ta kìa! Ha… ha…"

"Không biết bơi cũng bày đặt nhảy xuống!"

"Nào, tiểu cô nương, bơi đi, bơi đi. A ha…"

Sau một hồi vật lộn và uống một bụng nước, Bạch Y Vũ bắt đầu cảm thấy đuối sức, cô chìm dần.

"Tiêu đại ca".

Đang dùng chút sức còn lại để tìm con đường sống thì Bạch Y Vũ cảm giác như có bàn tay ai đó nắm lấy chân mình. Còn chưa kịp định thần thì toàn bộ thân người cô đã bị kéo mạnh xuống khỏi mặt nước. Hai gã lạ mặt giật mình vì sự việc xảy ra đột ngột, dáo dác nhìn quanh nhưng chẳng còn nhìn thấy cô đâu ngoài những bọt nước vỡ tan.

"Đại ca, không lẽ ả chìm rồi?"

"Làm gì chìm nhanh dữ vậy?"

"Hay ở dưới hồ này có cá ăn thịt thật."

"Thật cái đầu của ngươi."

"Vậy, chứ ả đâu?"

"Ta không biết. Cứ đợi một lúc nữa xem sao."

Về phần Bạch Y Vũ thì tâm thần càng kinh hãi khi đột ngột bị kéo xuống như thế. Lúc này, cô nhận thấy rõ có một bàn tay đang kéo cô chìm xuống ngày một sâu hơn, cơ thể cô cũng được đưa ra xa khỏi nơi vừa nhảy xuống. Cô hoảng hốt, toan chống cự nhưng lại bị một bàn tay khác giữ chặt lấy tiết yêu mình. Lực kéo càng lúc càng lớn, mãi cho đến khi cô trông thấy đáy hồ nó mới dịu đi. Bạch Y Vũ sau khi bình tâm, ngay lập tức quay người lại xem xem ai đã làm điều này với cô.

Trước mặt cô là một gã nam nhân xa lạ.

Nhìn thấy sự hoang mang trong mắt Bạch Y Vũ, một tay y vẫn giữ chặt cô, một tay kề lên môi làm ám hiệu. Nhìn thấy cử chỉ đó, Bạch Y Vũ chợt cảm thấy yên tâm, nỗi hoang mang, sợ hãi vơi đi phần nào. Y nhẹ nhàng kéo cô đi tiếp, y đưa cô đến phía bên kia chân cầu. Y Vũ hiểu, y đang giúp cô.

Bạch Y Vũ cố chịu đựng nhưng vốn không biết bơi lại và bị kéo xuống đột ngột nên khí ở trong người dường như đã cạn. Cô nhăn mặt đau đớn khi cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung. Không thể chịu nổi, cô đứng tựa vào chân cầu, đôi bàn tay càng lúc càng nắm chặt lấy tay áo nam tử kia. Hai tên khốn vẫn lãng vãng trên cầu, chưa chịu bỏ đi.

Nam tử lạ mặt vẫn luôn quan sát biểu hiện của Bạch Y Vũ và cảm nhận được bàn tay cô mỗi lúc một siết chặt hơn. Nhìn thấy cô cố chịu đựng, không làm loạn lên, y vừa buồn cười vừa khâm phục. Y mỉm cười lắc đầu.

Bất chợt trong y có một thứ gì đó khó tả trỗi dậy. Y thấp thoáng nhận ra nét thân quen nào đó.Y thấy thích nữ tử trước mặt. Y nhích đến gần Bạch Y Vũ hơn một chút, đưa tay áp vào má cô, y nhẹ nhàng cúi xuống, không một chút do dự áp môi mình lên môi nữ tử trước mặt.

Hành động bất ngờ của y khiến Bạch Y Vũ sửng sốt. Cô nhìn y trân trối, toàn bộ mạch máu như đông cứng lại không biết phản ứng ra sao. Sau gần một khắc sững sờ, Bạch Y Vũ thấy mình không còn khó thở nữa. Cô mới hiểu, y đang giúp cô duy trì không khí. Mãi một lúc sau y mới buông cô ra.

Bạch Y Vũ nhìn y ngượng ngùng. Y dường như hiểu được điền đó, y mỉm cười với cô. Nụ cười thật ấm áp và cái nhìn trìu mến khiến Bạch Y Vũ càng thêm lúng túng. Y nắm lấy bàn tay cô, viết mấy chữ:

"Bọn chúng đi rồi, cô hãy trở lên đi."

Y lại mỉm cười, đưa ngón trỏ vuốt nhẹ lên gò má Bạch Y Vũ rồi bỏ đi.

Vẫn còn không tin vào những gì vừa xảy ra, cô đứng bất động. Mãi cho đến khi cô lại cảm thấy khó thở mới giật mình men theo chân cầu trồi lên mặt nước, trở vào bờ.

Mệt và lạnh. Cô tựa lưng vào một gốc cây để lấy lại sức. Những gì vừ xảy ra khiến cô lẫn lộn nhiều cảm xúc không thể phân biệt. Cách đó không xa, nam tử kia vẫn quan sát cô, bên cạnh y còn có thêm một chú ngựa trắng. Y vuốt mõm ngựa, bảo:

"Ngươi đang giận ta đó à, Bạch Long?"

Như đáp trả lời chủ nhân, con ngựa hất tay y ra khỏi mõm nó, y cười:

"Đừng thế mà, chúng ta vừa đến nơi, nhiệm vụ chỉ mới bắt đầu. Tất nhiên là không thể hành động khinh xuất được."

Con ngựa trắng dường như vẫn chưa hài lòng với lời giải thích của chủ nhân, nó bước lùi mấy bước.

"Đúng, ta có thể giết chúng, nhưng ta phát hiện, thân thủ cô nương ấy không tệ chút nào mà lại không ra tay. Ta chỉ là chiều theo chủ ý của cô ấy mà thôi."

Nói rồi, y quay mặt về hướng Bạch Y Vũ đang còn ngồi nghỉ, cười như không, tiếp:

"Ngươi cũng thật khéo chọn người! Cô ấy đáng yêu đấy chứ."

Hấp.

Y leo lên lưng ngựa.

"Chúng ta đi thôi, cô ấy không còn nguy hiểm nữa đâu."

Trong khi đó, sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, thần sắc Bạch Y Vũ xem ra đã khá hơn nhiều nhưng y phục thì sũng nước.

"Đúng là họa vô đơn chí, lũ nấm mình hái vậy là đi tong rồi. Khụ, khụ… Không khéo mình bị cảm mất.

Đã lấy lại được tinh thần, Bạch Y Vũ lại bước lên chiếc cầu trúc đi về bờ bên kia.

"Phải về điểm hẹn, nếu không Tiểu Nguyệt sẽ lo lắng."

Tiểu Nguyệt đang đứng đợi cô dưới một góc cây, nhác thấy cô từ xa Tiểu Nguyệt đã chạy vội đến, nét mặt đang hân hoan biến thành lo lắng khi trông thấy cô.

"Tiểu thư, tỷ làm sao vậy? Sao cả người lại ướt sũng thế này?"

"Ta không sao, chỉ là…"

Bạch Y Vũ chợt nhớ đến nam tử nọ, đột ngột dừng câu nói khiến Tiểu Nguyệt khó hiểu:

"Chỉ là làm sao?"

"Không có gì, là ta vô ý nên ngã xuống hồ."

"Ngã xuống hồ?"

"Ừ, vừa ướt y phục vừa mất số nấm đã hái. Tức chết được."

"Tiểu thư, tỷ không biết bơi đó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao? Nếu để lão quản gia biết được, chúng ta chết chắc.

Tiểu Nguyệt đỡ lấy Bạch Y Vũ, dìu cô trở về. Khác hẳn với lúc rời khỏi nhà, trên đường về cả hai không ai nói lời nào. Mỗi người một suy nghĩ, Tiểu Nguyệt thì lo bị lão quản gia phát hiện, Bạch Y Vũ lại cứ mải miết theo đuổi hình ảnh gã nam nhân lạ mặt.

Nắng chiều đã vàng nhạt báo hiệu thời khắc hoàng hôn đang buông xuống. Lũ chim đang đập cánh trở về tổ. Bức tranh chiều càng đầm ấm với những vòng khói màu lam tỏa lên từ những ngôi nhà khiến ai ai cũng muốn trở về.

Con Bạch Long cũng lững thững đưa chủ nhân mình - Ngô Phàm trở về. Chỉ khác là nơi y trở về không phải là ngôi nhà y mong đợi mà chỉ là một ngôi miếu bỏ hoang. Vừa nghe tiếng vó ngựa, Thẩm Nguyệt Như đã ra trước cửa đón y bằng nụ cười rạng rỡ:

"Ngô đại ca."

"Muội về rồi sao?"

"Huynh mau vào trong đi, muội đã chuẩn bị thức ăn rồi đó."

Ngô Phàm vừa bước theo Thẩm Nguyệt Như vào trong, vừa nói:

"Hôm nay vừa có tin từ nội gián của chúng ta. Tử hành Cung đang có ý định chuẩn bị một lượng vũ khí lớn, vài ngày nữa chúng ta sẽ có tin chính xác."

"Muội nghĩ mấy ngày tới chúng ta tạm thời án binh bất động trước đã."

"Nên thế, chúng ta cần xác nhận lại tin tức trước rồi mới lên kế hoạch rõ ràng được."

Ngô Phàm thôi không nói, ngồi tựa lưng vào tường. Gương mặt Bạch Y Vũ lại hiện lên trong tâm trí y, y mỉm cười một mình.

"Huynh xem, muội đã chuẩn bị món mà huynh thích ăn, huynh mau ăn đi."

"Cám ơn muội."

Nhìn thấy nụ cười của Ngô Phàm, Thẩm Nguyệt Như không dằn được lòng, cô gối đầu lên vai y, nhẹ nhàng hỏi:

"Hôm nay, huynh có chuyện gì vui sao?"

"Không biết có phải là chuyện vui không, nhưng có lẽ là khó quên được."

Ngô Phàm nhắm mắt mường tượng lại những gì xảy ra giữa y và Bạch Y Vũ. Cái siết tay bàng hoàng lẫn sự xấu hổ, lúng túng của cô đều khiến y thích thú. Thẩm Nguyệt Như không nhìn thấy biểu cảm đó của y, cô khẽ cựa mình, nép sát hơn vào người y một chút.

"Là chuyện gì mà khiến huynh vui đến thế?"

Ngô Phàm mở mắt, nhìn Thẩm Nguyệt Như cười như không, từ tốn nói:

"Cô ấy thật đáng yêu, như ánh mặt trời rạng rỡ khiến người đối diện cảm thấy thật dễ chịu và tràn đầy niềm tin. Cô ấy rất giống một người."

Sắc diện của Thẩm Nguyệt Như biến đổi, điều đó không thoát khỏi đôi mắt Ngô Phàm dù cô vẫn dịu giọng:

"Vậy sao? Cũng không còn sớm nữa, huynh mau nghỉ đi."

Thẩm Nguyệt Như choàng tay ôm lấy cổ Ngô Phàm. Vẫn giữ nụ cười trên hai cánh môi, Ngô Phàm nhẹ nhàng gỡ bàn tay cô ra, ôn nhu nói:

"Thẩm muội, hình như muội đã đi hơi quá giới hạn rồi đó. Hãy để mọi thứ về đúng vị trí của nó. Nếu Bạch Long sứ ta chưa có chỉ thị thì Thanh Long sứ cũng nên cẩn trọng."

Thẩm Nguyệt Như vừa hụt hẫng vừa cảm thấy bị xúc phạm. Y đang từ chối cô, thật khéo. Vừa nhắc cô về nhiệm vụ vừa hàm ý trong lòng y không có cô.

"Muội hiểu rồi."

"Vậy, muội cũng nên nghỉ sớm để lấy sức, huynh cũng mệt rồi."

"Muội còn một câu muốn hỏi huynh."

Như đoán được ý Thẩm Nguyệt Như, Ngô Phàm khép mắt thanh âm lạnh lẽo:

"Đừng hỏi thì hơn."

Thẩm Nguyệt Như ngồi dịch ra xa, cô cảm nhận được sự đe dọa của y trong câu nói. Nhìn Ngô Phàm đang chìm vào giấc ngủ, lòng cô trỗi dậy sự ghen tuông, nghĩ thầm:

"Ai? Ai mà khiến huynh ấy nói với ta những lời như thế? Không! Ta sẽ không bỏ cuộc. Giữa ta và huynh ấy không cho phép kẻ thứ ba xen vào. Ta đã mất Lôi Phong, ta không thể tiếp tục để mất huynh ấy được."