Chương 3: Tứ Long sứ

Định Mệnh

Chương 3: Tứ Long sứ

Xuân đến, hạ sang, thu qua, đông tàn, chớp mắt mà đã bảy năm.

Trên con đường nhỏ trước một dãy nhà lớn, Bạch Y Vũ đang níu lấy vạt áo của một người đàn ông trung niên, tiếng cười giòn tan:

"Kỳ lão sư, còn cái này tiểu nữ vẫn chưa cho người xem mà. Người đợi một chút đi, khoan hãy vội ra về."

Vị Kỳ lão sư mặt tái xanh như tàu lá, liên tục xua tay, nói:

"Bạch tiểu thư, ta xin cô đó. Tha cho ta lần này đi."

Bạch Y Vũ nào có vì những lời kia mà buông bỏ ý định trêu ghẹo ông. Cô chính là muốn ông tức giận mà bỏ đi vì thế càng cố níu kéo:

"Lão sư, người nói gì lạ vậy? Tiểu nữ chỉ muốn làm cho người vui thôi mà."

"Tiểu thư à, ta thật sự không muốn xem đâu."

"Không sao đâu mà, người xem một chút thôi."

"Kỳ lão sư, người và tiểu nữ có chuyện gì vậy?"

Bạch Gia Hào đột nhiên từ một gian phòng gần đó bước ra khiến Bạch Y Vũ giật mình đánh thót. Cô cắn môi:

"Chết rồi! Cha về từ lúc nào vậy?"

Kỳ lão sư vừa trông thấy ông ánh mắt bỗng sáng hẳn, vẻ luống cuống lúc nãy nhanh chóng mất đi.

"Bạch lão gia."

"Kỳ lão sư."

Bạch lão gia chấp tay bái đáp lễ rồi chậm rãi hỏi:

"Kỳ lão sư, đã xảy ra chuyện gì?"

"Bạch lão gia, xin thứ lỗi. Lão phu thật không thể tiếp tục dạy tiểu thư nữa."

"Ơ kìa, lão sư. Xin người đừng nói như thế."

"Lão gia, lão phu cũng không muốn phụ sự tin tưởng của ông nhưng mà lão thật sự đã hết cách. Lão gia, thỉnh ông mời người khác vậy. Lão đây xin cáo lui."

Kì sư phụ nói xong liền quay người rời đi. Bạch Gia Hào vội vàng lên tiếng ngăn nhưng thân ảnh của Kì lão sư mỗi lúc một xa.

"Không ổn rồi! Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách."

Trong đầu nghĩ thế nào liền làm thế ấy, Bạch Y Vũ nhấc chân toan trốn chạy nhưng giọng nói gay gắt của Bạch Gia Hào khiến bàn chân cô không kịp chạm xuống đất đã phải dừng lại.

"Vào trong, cha cần nói chuyện với con!"

"Dạ, thưa cha." Bạch Y Vũ xịu nét mặt, lấm lét bước theo Bạch Gia Hào đi vào bên trong.

Sắc mặt Bạch Gia Hào thật sự rất kém. Ông ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng, bàn tay day nhẹ một bên thái dương, lời nói không giấu được sự bất lực:

"Vũ nhi, cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Sao con cứ bướng bỉnh không chịu nghe lời vậy?"

Nhìn vẻ mặt của Bạch Gia Hào, Bạch Y Vũ nhỏ giọng nhưng vẫn không thay đổi chủ ý của mình:

"Suốt ngày cha cứ hết bắt con học thêu thùa, may vá lại muốn con giỏi thi ca hội họa. Thêu thùa, may vá con còn có thể cố gắng chứ thi ca hội họa thì con xin đầu hàng."

"Con đã hơn 20 tuổi rồi lẽ nào không biết phân biệt đúng sai? Cha chỉ muốn tốt cho con. Là con gái, con không học những thứ đó, vậy chứ con muốn học cái gì?"

"Con muốn theo Tiêu đại ca học võ."

"Học võ?"

Bạch lão gia trợn mắt ngạc nhiên nhìn tiểu nữ của mình. Bạch Y Vũ gật đầu khẳng định:

"Dạ!"

Lần này Bạch Gia Hào không thể không lớn tiếng:

"Bộ con gây họa bên ngoài còn chưa đủ hay sao mà muốn học võ? Nếu lâu nay không có Chí Vĩnh ở bên ngoài giúp con dàn xếp mọi chuyện thì không biết con gây ra họa gì."

"Cha!", Bạch Y Vũ kêu lên - "Cha đừng nghĩ con gái mình xấu như vậy chứ, là tại bọn chúng tìm cách kiếm chuyện với con mà. Tiêu đại ca biết rõ điều đó nên mới giúp con chứ bộ."

"Cũng là Chí Vĩnh lúc nào cũng chiều con. Để cha xem, không có nó thì con tự xoay sở ra sao!"

Ngưng một chút, Bạch lão gia hơi chau mày, tỏ ý khó hiểu hỏi:

"Mà nè Vũ nhi, không phải trước đây con rất ghét Chí Vĩnh sao? Bây giờ, một cũng Tiêu đại ca, hai cũng Tiêu đại ca. Con… không có ý gì với nó đấy chứ?"

Nghe Bạch Gia Hào nói, Bạch Y Vũ giận dỗi:

"Cha! Cha nghĩ đi đâu vậy? Ý gì, là ý gì chứ?"

"Được, tốt nhất là con không có ý gì với nó. Chí Vĩnh tuy không phải con ta nhưng từ lúc lọt lòng nó là một tay ta nuôi dưỡng. Ta phải tìm nơi môn đăng hộ đối, một tiểu thư khuê các mới xứng với nó. Nếu nó thật sự thành thân với con chỉ có khổ cho nó thôi."

"Cha, không lẽ con gái cha tệ đến thế sao chứ?" Bạch Y Vũ gào lên.

"Ừ, con gái cha không tệ. Nhưng nếu con cứ tiếp tục gây họa thì không ai dám lấy con đâu. Bây giờ, cha có việc phải ra ngoài, con ở nhà từ từ suy nghĩ lại những lời của cha đi."

Bỏ mặc tiểu nữ tử gọi với theo, Bạch Gia Hào cứ thế mà hướng cổng lớn mà đi. Bản thân Bạch Y Vũ khi nghe cha mình nói thì không nhịn được mà bặm môi chau mày, vẻ mặt đầy ấm ức.

"Cha lúc nào cũng vậy cả. Nhưng có thật là Tiêu đại ca sẽ không thích mình? Không được, khi huynh ấy về nhất định phải hỏi cho ra lẽ. Thật đáng ghét mà, nam nhân trên đời này không lẽ đều như vậy sao chứ!"

Cô giận dỗi giậm chân mấy cái sau đó nhắm hướng phòng của mình mà đi. Lúc đi ngang qua hoa viên, cô chợt nhìn thấy khóm hoa Tương Tư đã nở. Trong mắt, sự hờn dỗi liền biến mất chỉ thấy đong đầy niềm thích thú khôn cùng, cô la lớn:

"A, Tương Tư nở rồi!"

Bước chân nhanh như gió thoảng, chớp mắt cô đã ngồi thụp xuống trước khóm hoa, những ngón tay cẩn thận nâng niu từng cánh hoa mỏng manh, ý cười lan đến tận khóe mắt. Trong làn gió thoang thoảng hương hoa, cánh môi Bạch Y Vũ vẽ một đường cong mãn nguyện. Dường như cô trông thấy một người ôn nhu trao vào tay mình hạt giống nhỏ bé chín năm về trước.

"Lại một mùa hoa nở, huynh hiện tại sống có tốt hay không?"

Lúc cô nghĩ đến chuyện xưa, nét mặt có chút ưu tư dịu dàng như bao nữ nhân khác. Đang chìm đắm trong cảm xúc riêng tư, Bạch Y Vũ nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Chẳng khó để nhận ra cước bộ đó nhưng cô xem như không hay biết cho đến khi bàn tay người đó bịt lấy mắt cô. Cô phản xạ như một người bình thường, giật mình hỏi:

"Ai đó?"

Không có câu trả lời.

"Tiêu đại ca!"

Nam tử kia cười thành tiếng buông tay ra.

"Lần nào cũng bị muội đoán trúng cả."

Bạch Y Vũ xoay người đối diện với Tiêu Chí Vĩnh, ánh mắt lấp lánh xòe tay về phía y, nói:

"Nếu huynh muốn tìm cha thì đợi tới buổi chiều đi. Còn nếu đến tìm muội thì quà của muội đâu?"

"Nha đầu này, lần nào cũng không quên đòi quà nhỉ?" Tiêu Chí Vĩnh nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập ý cười.

"Quà mà! Sao quên được, mà muội đã nói: muội không phải là nha đầu."

"Ừ, thì không phải. Muội xem, huynh đem thứ gì về cho muội nè."

Tiêu Chí Vĩnh cho tay vào vạt áo trước ngực lấy ra một chú thỏ gấp bằng khăn đặt vào tay Bạch Y Vũ. Quả nhiên như y nghĩ, cô tròn mắt kinh ngạc rồi reo lên thích thú như đứa trẻ:

"Woa… Đẹp quá, đáng yêu thật đó."

"Muội thích không?"

"Thích!" - Bạch Y Vũ gật đầu liên tục - "Rất thích. Cám ơn huynh nha, tuyệt quá!"

Chí Vĩnh cũng mỉm cười theo niềm vui của nữ tử trước mặt nhưng chợt nhớ ra một chuyện y hơi chau mày:

"Tiểu Vũ."

"Huynh nói đi." Bạch Y Vũ chuyên tâm vào việc nghịch chó thỏ không nhìn thấy sự chuyển biến trên gương mặt Tiêu Chí Vĩnh.

"Nếu huynh nhớ không lầm thì giờ này muội phải đang cùng Kỳ lão sư học thư pháp mới đúng chứ?"

Đến lúc này Bạch Y Vũ mới giật mình, cô không dám nhìn y liền quay lưng ấp úng:

"Ơ, chuyện đó… à thì…"

Đã quá quen thuộc kiểu đối phó này của Bạch Y Vũ, Chí Vĩnh liền thông tỏ mọi chuyện, y nghiêm nét mặt nhìn cô:

"Tiểu Vũ!"

"Là muội sai. Kỳ lão sư, ông ấy… ông ấy thôi dạy muội rồi." Bạch Y Vũ vẫn không quay lại, cúi gầm mặt lí nhí nói.

"Kỳ lão sư thôi dạy? Muội thật là… Muội có nghĩ cho thúc thúc không chứ?"

"Muội…"

"Tiểu Vũ, muội thật sự không hiểu hay cố tình lờ đi tâm ý của thúc thúc? Người không cần muội tinh thông cầm kì thi họa như người khác, người chỉ mong muội có thể tu dưỡng mình để thúc thúc đỡ phải lo lắng. Lẽ nào bao nhiêu năm qua muội lại không nhận ra sao?" Thanh âm Tiêu Chí Vĩnh có phần gay gắt.

"Huynh nói vậy là sao?"

Bạch Y Vũ từ đầu đến hiện tại vẫn im lặng, giờ tức giận đáp lại:

"Huynh vừa về đến thì đã lớn tiếng với muội. Có phải muội không cố gắng đâu chứ. Nữ công, thêu thùa, may vá muội đâu hề thua ai, muội chỉ là không thích học thư pháp, đọc sách. Tại sao huynh và cha cứ ép muội vậy? Có ai nghĩ đến cảm nhận của muội không? Muội yêu hoa, muốn chăm sóc hoa nhưng thời gian học may vá thêu thùa rồi đến các tiệm học buôn bán đã chiếm hết thời gian của muội. Muội đâu phải là không hiểu lý lẽ, muội chỉ muốn có chút thời gian làm việc mình thích thôi. Hai người ai cũng nói là muốn tốt cho muội, nhưng hai người có biết như thế là hại muội không?"

Trông thấy thái độ tức giận của Bạch Y Vũ, Tiêu Chí Vĩnh bỗng trở nên lúng túng. Y không nghĩ là cô lại phản ứng mạnh như vậy.

"Tiểu Vũ, huynh xin lỗi. Huynh không cố ý làm muội giận đâu."

"Đủ rồi, muội ghét huynh."

Bạch Y Vũ quay lưng chạy vụt đi bỏ lại Tiêu Chí Vĩnh một mình trong hoa viên. Rõ ràng môi mấp máy nhưng lời đến miệng lại không thể thành lời, y cứ thế bất lực nhìn thân ảnh của cô xa dần rồi biến mất khỏi tầm mắt. Y thở hắc, khẽ lắc đầu:

"Ngươi thật là… rõ ràng biết muội ấy vốn ghét sự áp đặt lại đi nói những lời đó. Ngu ngốc!"

***

Cánh cửa đá phía sau chiếc ghế bằng ngọc của một căn phòng lớn mở ra. Thẩm Ngạc Hoa ung dung ngồi lên chiếc ghế, vẻ uy nghiêm của thiếu phụ tuổi tứ tuần không hề làm mất đi nét thanh xuân trên gương mặt. Trong đại sảnh, bốn thủ hạ đắc lực đã đợi bà từ lâu. Khi Thẩm Ngạc Hoa an vị, bốn người luân phiên tham bái:

"Huỳnh long sứ: Tô Chấn Phong."

"Hắc long sứ: Âu Thế Minh."

"Thanh long sứ: Thẩm Nguyệt Như"

"Bạch long sứ: Ngô Phàm."

Tham kiến giáo chủ.

Thẩm Ngạc Hoa đảo mắt một lược không nói gì, chỉ phất tay áo, bốn thủ hạ hiểu ý liền đồng thanh:

"Tạ giáo chủ."

Đợi cho cả bốn người đứng lên, Thẩm Ngạc Hoa mới mở lời:

"Thanh long sứ."

"Có thuộc hạ." Thẩm Nguyệt Như chấp tay chờ lệnh.

"Việc ta giao cho ngươi đã chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Hồi giáo chủ, thuộc hạ đã làm theo những gì người căn dặn."

"Ừm, rất tốt."

"Hồi giáo chủ." Âu Thế Minh đợi Thẩm Ngạc Hoa ngưng lời liền lên tiếng.

"Ngươi nói đi, Hắc long sứ."

"Theo tin thuộc hạ vừa nhận được, gần đây Tử Hành Cung có động tĩnh mới, cung chủ của bọn chúng vừa mới xuất hiện."

Một thaongs biến đổi trên gương mặt Thẩm Ngạc Hoa, đôi mắt đanh hẳn lại, giọng nói vẫn giữ sự từ tốn nhưng đã ẩn chứa sát ý:

"Ả đã chịu lộ diện rồi sao?"

"Hồi giáo chủ, theo như tin báo về cung chủ của Tử Hành Cung là một cô gái chỉ khoảng ngoài hai mươi." Âu Thế Minh tiếp lời.

Thẩm Ngạc Hoa hơi nhếch môi, trong mắt tia huyết quang lướt qua gằn giọng:

"Hừ! Một ả nha đầu hai mươi tuổi, đứng đầu một "Tử Hành Cung" có thế lực không thua gì chúng ta. Ả chắc chắn không hề tầm thường. Nếu không nhanh chóng tiêu trừ ả, thì với tham vọng trước giờ của Tử Hành Cung sớm muộn gì Thiên Long Giáo cũng xảy ra chuyện." Ngưng một lúc suy nghĩ, bà tiếp tục – "Thân thế của ả, các ngươi có điều tra được gì không?"

"Xin giáo chủ khai ân."

Nhìn bốn thủ hạ đắc lực dưới tay quỳ xuống nhận tội, Thẩm Ngạc Hoa không những chẳng trách cứ lại còn ôn tồn nói:

"Cũng không trách được các ngươi. Kể từ sau khi cung chủ tiền nhiệm của Tử hành Cung chết, ả chỉ đứng đằng sau ra mật lệnh, gần mười năm nay chưa một lần xuất đầu lộ diện. Con người này quả thật không dễ đối phó." Bà lại ngưng một chút, thanh âm trở nên nghiêm trọng – "Bạch long sứ, Thanh long sứ."

"Có thuộc hạ." Ngô Phàm và Thẩm Nguyệt Như cùng đồng thanh.

"Ta muốn hai người điều tra về ả cung chủ này cho ta. Ngày mai, các ngươi hãy xuống núi đi."

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Thẩm Ngạc Hoa lần nữa im lặng đứng lên, ống tay áo lại phất nhẹ sau đó trở về phía sau cánh cửa đá.

"Cung tiễn giáo chủ."

Cho đến khi cả bốn người đều đứng lên, cánh cửa đá đã khép lại không khí vẫn luẩn quẩn một thứ quỷ dị không nói thành lời. Ngô Phàm lạnh lùng nhìn về phía ấy, ánh mắt đầy phức tạp không rõ y đang nghĩ gì.

"Lần này xem ra nhiệm vụ của hai người không dễ dàng chút nào." Tô Chấn Phong khoanh tay trước ngực nói.

Ngô Phàm nhận ra sự mỉa mai trong ý tứ của hắn nhưng y không để tâm. Y xoay người toan bỏ đi thì hắn đã nói tiếp:

"Ngày mai hai người đã xuống núi, nhân tiện có đủ mặt Tứ Long sứ, chúng ta uống vài chén, được chứ?"

Thẩm Nguyệt Như ngẫm nghĩ một chút rồi chuyển ánh mắt của mình về phía Ngô Phàm, nhỏ giọng:

"Bạch long sứ, ý huynh thế nào?"

"Nếu muội thích thì ta không phản đối." Ngô Phàm không nhìn Thẩm Nguyệt Như mà đánh tia nhìn khiêu khích về phía Tô Chấn Phong.

"Vậy chúng ta mau đi thôi." Âu Thế Minh không còn lạ gì cảnh tượng này vội dùng tay đẩy vai Tô Chấn Phong phá vỡ bầu không khí đang ngày một ngột ngạt.

Rời khỏi Thiên Long giáo, cả bốn người kéo nhau đến một tửu điếm dưới chân núi. Chọn một chiếc bàn ở góc khuất trên lầu, tránh sự quấy rầy không cần thiết. Một gã tiểu nhị vội vã đến lau dọn lại bàn vồn vã hỏi:

"Quý khách quan, xin hỏi muốn dùng gì ạ?"

"Mang cho chúng tôi bốn vò rượu ngon, vài món ăn là được rồi. Nhanh lên đi." Âu Thế Minh vừ so đũa vừa gọi món.

"Dạ, khách quan xin đợi một chút. Rượu thịt sẽ có liền."

Gã tiểu nhị liền quay đi, một lúc sau trở lại với mâm rượu thịt trên tay. Gã vừa bày đồ lên bàn vừa nói:

"Rượu và đồ ăn đến rồi đây. Nếu muốn dùng thêm các vị cứ gọi, tôi sẽ mang lên ngay."

"Cái này cho ngươi."

Thẩm Nguyệt Như lấy ra một nén bạc nhỏ đưa cho tên tiểu nhị. Hắn ta vội cầm lấy, cảm ơn rối rít rồi bỏ đi. Âu Thế Minh đổ rượu ra chén, giọng ồm ồm:

"Nào, chén này để tiễn Ngô huynh và Thẩm muội. Cạn chén!"

Thẩm Nguyệt Như nâng chén sảng khoái mà uống hết, Ngô Phàm bên cạnh cũng không khách khí mà uống cạn. Tô Chấn phong trông thấy vẻ điềm nhiên ấy của y thì lấy làm khó chịu dù hắn vẫn ngửa cổ uống hết rượu của mình.

"Khà khà. Thẩm muội, đoạn đường sắp tới không ngắn đâu đó. Muội nhất định phải chăm sóc gã này cho cẩn thận." Âu Thế Minh nửa đùa nửa thật trêu Thẩm Nguyệt Như.

"Đúng đó Âu huynh, gã này không thể lơ là được. Nếu không thì…" Tô chấn Phong chán ghét phụ họa. Nếu không vì muốn lấy lòng Thẩm Nguyệt Như, hắn đã chẳng ngồi đây đối mặt với kẻ mà hắn chẳng ưa gì.

Hắn bỏ lửng câu nói cười phá lên, Âu Thế Minh hiểu ý cũng cười thành tiếng khiến đôi má Thẩm Nguyệt Như ửng hồng. Ngô Phàm lắc đầu, nói:

"Hai người đừng trêu Thẩm muội nữa. Nếu để muội ấy nổi giận thì hai người không yên thân đâu."

Không hiểu là vô tình hay cố ý, Âu Thế Minh cứ tự nhiên đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang âm ỉ cháy:

"Ây da! Đã thế thì càng phải nhờ huynh. Chỉ có huynh ở bên cạnh, cô ấy mới là nữ nhân đúng nghĩa thôi."

"Hai người thật là…"

Ngô Phàm thôi không nói nữa nhưng Thẩm Nguyệt Như thì thấy hai gò má mình nóng hẳn lên, chi muốn tìm ngay một chỗ nào đó để trốn khỏi ánh mắt của y.

Tuy mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ riêng nhưng bốn người bọn họ vẫn luôn giữ cho không khí không đi vào ngõ cụt. Rượu cứ tiếp tục đổ ra chén, lại khách sao mời mọc rồi lại cùng uống cạn. Sẽ chẳng có gì thay đổi nếu bàn bên cạnh không xảy ra chuyện. Vò rượu bị ném xuống sàn, mảnh gốm bay tứ tung vươn vãi khắp nơi, cả bốn người cùng đưa mắt nhìn sang. Phía bên kia, một gã nam nhân đang chốc vò rượu tu ừng ực. Uống chừng được nửa vò, y lần nữa ném vò rượu xuống đất. Tiếng "choang" của bình sứ cùng tiếng gầm gừ của gã nghe thật chói tai:

"Lũ Thiên Long Giáo chết tiệt làm hỏng hết kế hoạch của bọn ta. Làm gì mà chúng nghe đến Tứ Long sứ thì sợ vãi ra thế chứ? Khốn kiếp, bọn chúng đều là lũ khốn cả."

"Ấy, ấy, vị khách quan này, xin đừng nói càn. "Tai vách mạch rừng", coi chừng rước họa vào thân đó."

Tên tiểu nhị đứng gần đó vội luýnh quýnh can ngăn nhưng mấy ai say mà để ý lời người khác. Tên đang ngồi còn lại đứng lên tóm lấy cổ áo gã tiểu nhị, quát:

"Đồ khốn, ngươi làm gì mà sợ đến vãi ra quần thế hả?"

"Khách quan xin dừng tay, xin dừng tay."

Gã tiểu nhị cuống quýt xin tha mạng. Trông điệu bộ của hắn, hai gã say nhìn nhau rồi phá lên cười.

Xoẹt.

Một tia sáng lướt qua.

Cộp, cộp.

Hai tiếng rơi khô khốc.

Hai cái đầu lăn lốc, mùi máu tanh xộc vào mũi.

Cả tửu điếm lặng người tưởng chừng cả một cọng lông ngỗng rơi cũng có thể nghe thấy.

Thời gian đột nhiên ngưng đọng, cho đến khi một người thét lên:

"Á".

Tiếng thét kinh hãi bật ra lôi tất cả trở về thực tại.

Tiếng thét làm vỡ bầu không khí đang bị dồn nén.

Một mảng hỗn loạn, hoang mang, sợ hãi. Kẻ xô, người đẩy chỉ muốn nhanh chóng biến mất khỏi tửu điếm. Tên tiểu nhị đứng cạnh hai gã ngã vật ra, miệng ú ớ. Phía bên kia, bốn người đã đi mất từ lúc nào, chỉ thấy nén bạc lạnh lẽo nằm lại trên bàn.