Chương 318: Để ta dạy dỗ hắn một trận.
"Sắp chết đói?" – Đại Cathay nhíu mày.
Trong thoáng chốc hắn nhớ lại kiếp trước của mình.
"Sưu~~"
Cũng đúng lúc ấy có một mũi tên bắn thẳng vào đỉnh đầu Đại Cathay. Cảm nhận nhanh nhạy, từ nửa khắc trước Đại Cathay đã sớm nghiêng đầu qua một bên, cây thương vòng ra đằng sau gạt phăng đi mũi tên đang lệch hướng lên Ma Tùng Quân.
"Phập!!"
Mũi tên ghim thẳng xuống dưới sàn gỗ nơi Ma Tùng Quân đang đứng, nó rung lên bần bật cho thấy lực đạo bắn cung không hề yếu chút nào.
Hai người nhìn theo kẻ bắn mũi tên, thì thấy có một thiếu nữ gầy gò, ốm yếu, làn da thì đen ngòm bẩn thủi. Thiếu nữ đó mang gương mặt hốc hác đến xấu xí, đôi tay cầm cung đang run lên bần bật. Bên cạnh thiếu nữ đó còn có xác của một con lợn rừng bị ghim hàng chục mũi tên trên lưng.
"Đáng chết...!!"
Thiếu nữ thấy giết không được Đại Cathay, liền mắng một tiếng rồi trốn sâu vào trong rừng. Thấy thế Đại Cathay lập tức phi mình đuổi theo, Ma Tùng Quân cũng đi theo sau đó.
Hắn còn chưa kịp nhấc bước thì sau lưng đã bị một đứa nhỏ ôm chặt cứng lấy, thằng bé đó ngửa cổ ra ngoài mà gào lên:
"Chạy đi tỷ tỷ, đừng để chúng bắt được tỷ!!!"
"Khốn kiếp, lũ khốn kiếp các ngươi dám làm hại nó, tối nay ta đến phóng hỏa đốt trại các ngươi!!!"
Đằng xa, thiếu nữ kia hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt căm phẫn quát lên một tiếng vang trời. Khác hoàn toàn so với cái bộ dạng ốm yếu kia.
Lúc này Đại Cathay hơi chậm tốc độ lại, hắn phát hiện ra Ma Tùng Quân vẫn chưa di chuyển, liền quay đầu lại nhìn thì bắt gặp Ma Tùng Quân bị thằng nhóc bám chặt lấy người.
"Đi đi, đừng làm con bé bị thương." – Ma Tùng Quân nói.
"Đệ cũng tính vậy." – Đại Cathay gật đầu rồi phi nhanh đi.
Bấy giờ Ma Tùng Quân vẫn đứng như trời chồng ở đó, hắn cảm nhận được đứa nhỏ ôm chân hắn đang rất sợ hãi. Thằng bé cứ run cầm cập không ngừng, dẫu thế mà vẫn bám chặt lấy hắn không buông.
Mắt nó cứ nhắm chặt lại, nó đang sợ và đang đợi. Đợi người đàn ông to lớn kia đánh mình một trận. Nó đang sợ, không phải sợ nó bị đánh chết mà là sợ người đàn ông này không đánh nó. Nó sợ người đàn ông đó bỏ đi tìm vị tỷ tỷ kia.
"Buông ra được rồi đấy, ta không đuổi theo đâu!" – Ma Tùng Quân chậm rãi nói.
"Đừng hòng lừa ta, lũ ác ôn các ngươi đừng mong rời khỏi đây. Ta sẽ khóa chặt chân của ngươi, có chết cũng không buông!"
Thằng bé cắn răng cắn lợi nói.
Ngây thơ, đúng là một đứa trẻ ngây thơ. Ngây thơ theo kiểu liều mạng thế này, lần đầu tiên Ma Tùng Quân thấy. Hắn thở dài một tiếng, rồi lấy trong túi đồ hệ thống ra một chai nước lọc và một cái bánh bao thịt nóng hổi:
"Ăn không?"
Mùi thơm của bánh bao xộc thẳng vào mũi thằng bé, khiến cho nó phải ngẩng đầu lên nhìn Ma Tùng Quân. Miệng lưỡi khô khốc của nó há ra, những giọt nước miếng ít ỏi bắt đầu xuất hiện trong miệng của nó.
Thằng bé cứ nhìn Ma Tùng Quân trân trân, mãi mà không nói được lời. Hiển nhiên rồi, nó đang sốc, nó sốc thật sự. Theo hiểu biết của nó, đời nào lũ người như Ma Tùng Quân cho nó đồ ăn bao giờ? Liệu có độc không?
Không... có độc để làm gì. Ma Tùng Quân chỉ cần vung tay một cái, là nó chết chắc. Tại sao phải có độc? Mà thôi, có độc cũng được, nó đói lắm rồi. Chẳng chần chừ quá lâu, thằng bé cướp lấy chai nước và bánh bao trên tay Ma Tùng Quân rồi phi thẳng vào trong nhà.
Ma Tùng Quân cất bước đi theo, thấy nó ngồi ở một góc, chia bánh bao ra làm ba phần. Nước miếng trên miệng nó không ngừng chảy xuống, bánh bao vẫn còn rất nóng, nóng đến mức làm cho các đầu ngón tay của thằng bé đỏ ửng cả lên, dù sau một lớp bùn đất ta vẫn thấy rõ được.
Sau khi chia ra ba phần, thằng bé ăn riêng phần của mình. Hai mắt nó sáng rực lên, nó muốn hét toang cho cả thế giới biết rằng mình được ăn, được ăn cái bánh bao nóng hổi đầy thịt. Rất muốn, nhưng nó không làm thế, hai mắt nó vẫn sáng rực lên.
"Nếu ăn xong... có thể chết một cách êm đẹp thì tốt quá."
Nói rồi nó vội vớ lấy hai phần bánh bao còn lại chạy vào trong phòng, liền mớm cho cha mẹ đang nằm la liệt trên giường của nó. Bọn họ thấy Ma Tùng Quân đi vào, liền trở nên sợ hãi, nhưng không còn sức mà vùng vẫy. Chỉ có thể nằm đó nhìn hắn như cá nằm trên thớt.
Ngửi thấy mùi thịt thơm bên mũi, hai người họ như hổ đói lập tức há miệng ra cắp lấy. Vô tình cắn trúng tay thằng bé, làm nó chảy máu. Nhưng thằng bé không trách, cũng không la hét. Nó chỉ rụt tay lại, suýt xoa một tiếng rồi bắt đầu nhìn chai nước.
Nó không biết cách mở, liền há miệng ra cắn luôn vỏ chai nước. Lần lượt thằng bé rót nước lên miệng cho cha mẹ mình, sau khi ăn uống một chút. Hai người kia mắt sợ hãi nhìn Ma Tùng Quân, rồi liên tục dùng ánh mắt ám thị cho thằng bé, hỏi Ma Tùng Quân là ai.
Đáp lại lời của cha mẹ mình, thằng bé kéo Ma Tùng Quân ra ngoài. Mặc cho cha mẹ nằm trong liên tục lắc đầu, họ muốn rướn người ngồi dậy nhưng không thể, bởi làm gì còn sức lực đâu mà động?
"Ngươi còn bánh bao không? Ta biết nó không có độc." – thằng bé nhìn Ma Tùng Quân hỏi.
"Để làm gì?" – Ma Tùng Quân làm bộ ngạc nhiên nói.
"Ngươi cho ta thêm hai cái bánh bao nữa, ta đồng ý đi theo ngươi. Còn nữa, không được làm hại đến Lan Anh tỷ tỷ." - thằng bé nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân mà nói.
Nó không có điếc, nó nghe được Ma Tùng Quân dặn tên dùng thương kia không được làm hại Lan Anh tỷ tỷ của nó. Nên nó nghĩ Ma Tùng Quân hơi khác với những kẻ từng đến đây. Chí ít là vậy.
"Ồ? Chỉ hai cái bánh bao, có thể đổi được mạng của nhóc ư?" – Ma Tùng Quân gật gật đầu, ra vẻ đã hiểu mà nói.
Nghe thế, thằng nhóc chỉ biết siết chặt nắm đấm. Nhưng không làm như thế thì cha mẹ nó sẽ chết, Lan Anh tỷ tỷ cũng sẽ chết.
"Ta là trẻ con duy nhất trong làng còn tay chân lành lặn. Còn một mình ta thôi, ngươi không chịu đưa ra bánh bao, ta tự đập gãy chân của ta, cho ngươi từ bỏ hi vọng!!"
Nói rồi thằng bé phi xuống dưới nhà, bê lên một tảng đá lớn, chỉ cần Ma Tùng Quân từ chối, nó sẵn sàng đập gẫy chân của mình.
Đến lúc này Ma Tùng Quân không thể dửng dưng được nữa, hắn lập tức lấy ra hai cái bánh bao, rồi tiện tay chụp lấy tảng đá ném sang một bên.
Thằng bé vứt hết mọi suy nghĩ trong đầu, lao đến cầm hai cái bánh bao vào trong phòng. Lúc này Ma Tùng Quân chậm rãi đi ra ngoài. Thông qua một chuỗi hành động vừa rồi, Ma Tùng Quân có thể hiểu được một số chuyện.
"Phiền Bỏ Mẹ, đưa tao tất cả thông tin mày có về ngôi làng này." – Ma Tùng Quân lạnh giọng nói. Chuyện ở đây, hắn không còn thời gian tự tìm hiểu nữa rồi.
[Bíp!]
[Đã chuẩn bị xong, túc chủ có thể đọc.]
Giọng choi choi của Phiền Bỏ Mẹ vang lên. Ma Tùng Quân không thèm để ý đến việc tiếng kêu ting ting của hệ thống đã đổi thành tiếng bíp bíp.
Hắn tập trung nhìn qua một lượt tất cả các thông số. Rồi nhìn vào bảng thống kê do Phiền Bỏ Mẹ liệt kê ở dưới. Kết quả này giúp Ma Tùng Quân hiểu được vấn đề.
Ngôi làng này... đang gặp vấn đề gì đó rất nghiêm trọng. Giống như nô lệ hóa...
Bởi tất cả người trẻ trong làng đều không có một ai. Người còn sót lại đều là người già, trẻ nhỏ và người lớn tàn tật. Tất cả đều đang trong tình trạng đói khát tột độ.
Bấy giờ Ma Tùng Quân tiếp tục xem hình ảnh, đọc chú thích, càng đọc đầu hắn càng nhói lên. Từng cái hình ảnh một trôi qua trước mắt hắn, Ma Tùng Quân như cảm giác được chính bản thân hắn đang trải qua những chuyện kinh khủng này.
Thở dài một tiếng Ma Tùng Quân nén lại cơn giận trong lòng, cơn giận này hắn không biết trút vào đâu. Hắn biết bản thân không thể lo chuyện bao đồng mãi được, nhưng nó cứ xảy ra trước mắt thế này thì... thì kiếm Tích Điểm Cảm Xúc cũng được.
Tìm được lý do cho mình, Ma Tùng Quân bắt đầu kiểm tra lại thuốc trị thương, thức ăn và một số vật dụng nữa. Kiểm qua qua một lượt cửa hàng tạp hóa, thấy gì mua được liền mua luôn không ngần ngại.
Đang lúc Ma Tùng Quân lựa đồ, thì hắn vô tình nhìn lướt sang bản đồ nhỏ trước mắt. Một loạt chấm đỏ đang đi về phía này. Thông thường nếu các mục tiêu không đe dọa gì sẽ có màu xám, còn các mục tiêu có thể đe dọa đều hiện chấm đỏ.
Thấy thế Ma Tùng Quân từ từ bước xuống cầu thang, ra giữa ngôi làng. Hắn tách khiên Lươn ra làm hai, tạo thành một cặp song đao. Đồng thời điều chỉnh một chút, gắn sáu loại ma tinh thạch khác nhau lên trên đó rồi nhìn chằm chằm về đằng xa.
Bấy giờ một đoàn Mạo Hiểm Giả đang hộ tống xe ngựa tiến vào ngôi làng, đối lập lại với hướng Ma Tùng Quân đến đây.
"Công tử à, ta nói ngôi làng này chẳng còn gì đâu. Ngươi nhìn xem, cả ngôi làng hiu quạnh này, không có một bóng người thì lấy đâu ra nô lệ cho ngươi bắt?"
Lúc này một kẻ thô kệch, mặt rổ, cưỡi trên con ngựa còi cọc đi kế bên xe ngựa. Hắn liên tục đòi rời khỏi ngôi làng này cho xong.
"Ta bỏ tiền thuê ngươi, hay ngươi bỏ tiền thuê ta mà lằng nhằng thế? Ta muốn đến đây bắt một con nhỏ tên Lan Anh, nó rất giỏi bắn cung. Ta cần bắt nó làm nô lệ, có đốt cả ngôi làng này cũng phải đào con nhỏ đó lên cho ta. Trở về tiền công ta trả gấp đôi!"
Bên trong vang ra một giọng nói bán nam bán nữ, ra lệnh cho tên Mạo Hiểm Giả mặt rổ bên ngoài.
Tên mặt rổ nghe thế liền chép chép miệng nhái theo, vẻ mặt trông chẳng có chút tôn trọng gì cả. Hắn ậm ừ một tiếng rồi đánh ngựa nhanh lên phía trước, nhập bọn cùng đồng đội đang đi bộ của mình.
"Này, đốt cái làng đó luôn cho nhanh đi. Lần sau đừng làm chung với con ô môi kia nữa. Ta thấy hơi phiền rồi đấy. Cái gì mà cứ bắt chúng ta gọi là công tử, mẹ nó biến thái." – Tên mặt rổ, cúi sát người xuống nói nhỏ với đồng đội của mình.
Nghe tên mặt rổ nói, cả đám chỉ cười ồ lên một tiếng, có người định phụ họa nói theo thì bị kẻ dẫn đầu ngắt lời:
"Ha, đằng trước hình như có người kìa. Hắn đứng đó chi vậy? Đang đợi chúng ta tới ư?"
"Ồ? Nhìn dáng vóc, có vẻ như người cùng nghề. Có nhận ra hắn là ai không?" – Tên mặt rổ, híp mắt lại nhìn Ma Tùng Quân ở đằng xa.
"Ai mà biết, dạo này cũng lắm tên gia nhập, chắc là lính mới. Thằng đó không biết đây là địa bàn của chúng ta ư? Không được, các ngươi ở đây, để ta lên dạy dỗ lính mới này một trận."
Nói rồi, tên mặt rổ phi ngựa chạy vụt lên phía trước. Con ngựa còi cọc run lên lẩy bẩy, nó cố hết sức mình để phi nhanh, trông rất tội nghiệp.