Chương 317: Ở đây chẳng còn gì nữa đâu, cút hết đi!!

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 317: Ở đây chẳng còn gì nữa đâu, cút hết đi!!

Chương 317: Ở đây chẳng còn gì nữa đâu, cút hết đi!!


Hiện tại Ma Tùng Quân vẫn chưa hoàn toàn học được tầng một của Sương Ma Dạ Hành. Nhìn khí lực đang ngày một tiêu hao, Ma Tùng Quân thở dài một tiếng rồi tháo mặt xuống. Trạng thái Sương Ma Dạ Hành nửa mùa được vô hiệu hóa.

"Ọt ọt ọt..."

Bụng hắn bắt đầu chọt. Cái khí lực nằm ở phần bụng trên, mỗi lần mà hắn sử dụng xong khí lực là bụng hơi nhói nhói một chút. Dùng một nửa số lượng khí lực thì không sao, hắn dùng quá một nửa là bắt đầu chọt bụng, dẫn đến hiện tượng bị tên họ Tào nào đó đuổi đánh.

Trường hợp này của hắn, Phiền Bỏ Mẹ chỉ có thể giải thích là do xui. Do kinh mạch của hắn chưa được khai thông, mà đã có lượng lớn khí lực trong người. Dẫn đến việc năng lượng phân bổ không đồng đều trong cơ thể, cái gì cũng dựa vào phần tích trữ khí lực ở bụng.

Mà ở đời, hễ cái gì hoạt động nhiều quá cũng sẽ gặp trục trặc. Tất nhiên cái bụng Ma Tùng Quân cũng không ngoại lệ. Chỉ cần hắn khai thông vài đường kinh mạch là có thể khắc phục vấn đề này. Nhưng hắn vẫn chưa muốn, khi nào hắn học được một thành của Khống Ngục Thần Thuật rồi mới thử khai thông đường kinh mạch sau.

Thở hắt ra một hơi đầy mệt mỏi, Ma Tùng Quân lên xe đi tắm sau đó gọi Đại Cathay dậy thay ca trực, còn hắn thì leo lên xe ngủ một mạch đến sáng.

Sáng sớm hôm sau, khi vệ sinh cá nhân, làm một nồi cháo rắn xong xuôi. Hắn cho cả nhóm dọn đồ để tiếp tục lên đường. Nhìn theo bản đồ, chỉ cần đi qua cánh rừng nhỏ này sẽ đến một ngôi làng. Từ sớm bọn họ đã vượt qua khỏi lãnh địa của Lang tộc.

Tính luôn thời gian ở thế giới dưới lòng đất, chuyến đi này Ma Tùng Quân đi hết hai tháng trời mới đi qua hết cái dãy rừng chết dẫm kia. Cũng may hắn là đồng minh của Thú Nhân tộc, nên thi thoảng có một vài ma thú khủng bố, định bụng sẽ chạy trối chết thì chiếc lá ẩn trong mu bàn tay Ma Tùng Quân sáng lên.

Làm cho mấy con ma thú đó từ bỏ ý định tấn công. Nhờ thế bọn họ yên bình rời khỏi được khu rừng. Diego đã nói với hắn rồi, nếu là ma thú thì có thể không gặp nguy, nếu là Yêu tộc giống như Lang tộc thì không thể, bởi Yêu tộc không thờ Thần Thụ.

Ma thú thì ít nhiều cũng có sự chúc phúc của Thần Thụ, hoặc là nể mặt nên không động đến. Coi như cũng là cái may đi. Mà ma thú cũng tùy loài, hầu hết mấy con ăn cỏ thì Ma Tùng Quân có thể thoát được, riêng cái bọn ăn thịt thì phải vác chân lên cổ mà chạy.

Chiếc xe ót ét của Ma Tùng Quân chậm rãi đi ra khỏi rừng, đến một cung đường mòn lớn. Đại Cathay phi xe ở đằng trước, con Gâu được thả xích, liền bắt đầu chạy loạn trước đầu xe Đại Cathay. Cái lưỡi dài nó thè ra, làm cho nước dãi bay ngược ra phía sau, đập hết vào mặt Đại Cathay.

Mấy bữa trước Ma Tùng Quân xem thử thông số của Đại Cathay, thấy chỉ số may mắn của thằng này là -20. Hắn chưa từng thấy kẻ nào có số may mắn thảm như Đại Cathay. Lúc đầu đến thế giới này, chỉ số may mắn của hắn là -5, con số đó đã khiến Ma Tùng Quân chật vật biết bao lâu.

Hắn thử xem vài người khác, không có ai có chỉ số may mắn bằng âm như hắn, ngoại trừ Đại Cathay ra. Còn hiện tại không hiểu vì sao chỉ số may mắn của hắn còn lại -1. Không biết khi về số 0, cuộc đời hắn có đỡ đen hơn không. Hắn chỉ mong đỡ đen hơn là được, không cần may mắn đâu.

Hắn làm cái gì cũng không xong, toàn gặp phải chuyện xui rủi đâu đâu. Hết tám phần đến từ con Phiền Bỏ Mẹ chơi hắn. Về sau bớt bớt được một chút chứ không hẳn là hết.

Chẳng qua là có Đại Cathay xui hơn hắn nên dần dần Ma Tùng Quân dùng nỗi đau của người khác để xoa dịu đi nỗi đau của mình. Con người mà, phải sống tích cực lên.

Lúc này Đại Cathay bị con Gâu rải nước dãi, hắn né cỡ nào cũng không tránh khỏi. Nghĩ tức cái mình, liền vặn ga phi lên. Cái thùng xe phụ bên cạnh, nơi con Chu Liên đang ngồi vấp phải một cục đá, khiến cho Chu Liên văng lên trời.

Sau đó nó rơi cắm đầu xuống đất. Quá đau đớn vì bị vạ lây, Chu Liên tức mình gồng lên một cái. Cơ thể nó lách tách lên ánh lôi điện giống hệt như Long Nguyên Giáp, chỉ là có màu tím như Lôi hệ bình thường chứ không có màu lam.

Chu Liên chân ngắn, lướt nhanh về phía trước, vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp trên đất. Chặn được đầu con Gâu, liền vung tay tát nó một phát. Nhưng phản xạ con Gâu lại nhanh hơn, há mồm đớp ngược vào tay Chu Liên rồi quăng con Goblin hồng đó về phía Đại Cathay.

Đại Cathay không kịp né, xe cán lên mình Chu Liên, thế là rớt nài. Tí Hai Ngón nhanh chân bay lên trời, thoát được một kiếp té xe. Ở đằng xa, Ma Tùng Quân ngửi thấy mùi xăng, hắn còn thấy xăng đang tràn ra mặt đất. Mắt Ma Tùng Quân híp lại.

Như hắn nghĩ, ngọn lửa phừng lên nuốt chửng Đại Cathay và Chu Liên trong đó. Yên Nhược Tuyết lập tức được Gaurus cõng xuống xe. Con bé trở thành lính cứu hỏa bất đắc dĩ, đóng băng luôn cả Đại Cathay và Chu Liên....

Sau một ngày vật vã, Ma Tùng Quân quyết định dừng lại ở bên đường. Hắn đã thấy được đường mòn dẫn đến ngôi làng, khoảng cách còn hơn 100km nữa. Đi lại ban đêm khá nguy hiểm nên Ma Tùng Quân để dành sức cho việc nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Đại Cathay sửa xong được chiếc xe máy của mình, rồi yêu cầu Ma Tùng Quân nhốt con Gâu lại. Cả nhóm tiếp tục lên đường.

Đến giữa trưa, một ngôi làng nhỏ dần dần hiện ra trước mắt bọn họ. Từ xa Ma Tùng Quân thấy được ngôi làng không hề náo nhiệt như hắn nghĩ. Cứ có cảm giác âm trầm, tang thương làm sao.

Giờ này là giờ ăn trưa, thấy mà hắn không hề thấy một cột khói nào bốc lên. Ở thế giới này, không có công nghệ, người dân bình thường đều nấu ăn bằng củi. Nên cứ đến giờ ăn, đa phần nhà bếp nào cũng có khói bốc lên.

Đó là hiện tượng thường thấy. Đến đây Ma Tùng Quân lại không thấy một chút khói nào, thế này thì chỉ có hai trường hợp xảy ra. Một là quá giàu, dùng ma tinh thạch hệ Hỏa để nấu ăn giống hắn. Hai là không có gì ăn nên không nấu cơm trưa.

Trên chuyến hành trình của mình, Ma Tùng Quân đã từng gặp một vài ngôi làng nghèo, mỗi ngày chỉ dám ăn một bữa chiều. Bất quá lần đó là hắn gặp ngôi làng dựa vào săn bắt để sống, gặp mùa đông, nên khó săn bắt, bình thường ngôi làng nghèo kia cũng không đến nỗi ngày ăn một bữa như thế.

Còn ngôi làng trước mắt, Ma Tùng Quân thấy kỳ lạ. Sống sát một khu rừng, vào mùa hè này lý ra có thể săn bắt thú rừng để sinh sống được chứ?

[Túc chủ có cần thông tin về ngôi làng không?]

Phiền Bỏ Mẹ lên tiếng hỏi Ma Tùng Quân.

"Không cần đâu, ngôi làng nhỏ thôi mà. Ta muốn tự trải nghiệm phong tục của họ." – Ma Tùng Quân từ chối.

Khám phá một ngôi làng con người, nó khác với làng của Thú Nhân. Làng con người thì không nguy hiểm, tự mình trải nghiệm phong tục sống của người ta vẫn tốt hơn so với việc nghe Phiền Bỏ Mẹ kể lại.

Càng đến gần ngôi làng hơn, Ma Tùng Quân càng chắc được là ngôi làng này quá nghèo, không có gì để ăn. Bởi đến cái cổng bằng tre, hay bằng gỗ để nhận biết làng cũng không có. Nhà nào mặc sức nhà nấy dựng lên mấy cái hàng rào gỗ. Xung quanh chỉ toàn là nhà bằng lá và củi, thậm chí còn không dám đắp đất lên để cho chắc chắn.

Nhìn xung quanh một lượt, Ma Tùng Quân dừng xe ở ngoài rìa làng. Không gian im ắng đến mức chỉ còn tiếng xe máy nổ của Đại Cathay. Đến khi Đại Cathay tắt máy, cả tiếng muỗi kêu o o cũng có thể nghe được.

"Ở đây... có rất nhiều người sắp chết." – Đại Cathay nhìn sang Ma Tùng Quân bằng ánh mắt nghiêm trọng.

"Bép!"- Tí Hai Ngón đập chết một con muỗi, nhìn máu trên tay mình, hắn trố mắt lên nhìn Đại Cathay. Sau đó lau vội máu trên tay.

Lời Đại Cathay vừa dứt, một đống thanh máu hiện lên trước mắt Ma Tùng Quân. Những thanh máu đó đều hiển thị về mức đỏ. Có vô số người đang ở trong những căn nhà lá xập xệ kia. Bọn họ dường như chẳng màn gì đến việc có tiếng động ngoài này.

Cảm thấy kỳ lạ, Ma Tùng Quân dẫn đầu đi vào trước tiên. Để cho chắc hắn hắn lấy cặp Lươn ra, nối nó lại thành một tấm khiên rồi đi vào bên trong. Đại Cathay cũng tháo miếng vải trên cây thương của mình xuống, chậm rãi theo sau.

Bên ngoài xe, Tí Hai Ngón và Lưu Béo ở lại để bảo vệ mấy đứa nhỏ.

"Các ngươi còn đến đây làm gì nữa? Ở đây chẳng còn cái gì đâu, cút hết đi!!"

Đúng lúc này, có một giọng nói khàn đặc vang lên, như đang mắng mỏ Ma Tùng Quân.

Theo tiếng người, Ma Tùng Quân lập tức nhìn sang. Cách chỗ hắn đừng chừng ba bốn căn nhà, có một cái đầu nhỏ ló ra. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Ma Tùng Quân, cái đầu nhỏ lập tức trốn đi.

Ma Tùng Quân cảm nhận được nỗi sợ hãi của đứa trẻ kia. Ngôi làng này... Ma Tùng Quân ngửi được mùi phiền phức. Không nghĩ ngợi gì nhiều, Ma Tùng Quân đặt khiên phía trước, ma tinh thạch hệ Thổ được kích hoạt. Tấm khiên trên tay hắn chuyển hóa thành một tấm đá dày cộm.

Ma Tùng Quân cẩn thận tiến tới, Đại Cathay luôn đi ở đằng sau dè chừng xung quanh. Trong khi tâm trí luôn tập trung đằng trước. Lỡ tới rồi, Ma Tùng Quân cũng không có thời gian hỏi Phiền Bỏ Mẹ. Cứ vào trong xem trước xem thế nào.

Lúc này Ma Tùng Quân chậm rãi bước lên cầu thang, hướng vào ngôi nhà rách nát đằng trước. Không biết là do hắn quá cao, hay do nhà ở đây làm quá thấp, khi vào Ma Tùng Quân phải cúi đầu xuống, làm tầm nhìn của hắn bị giới hạn đi.

Thấy thế Đại Cathay ở đằng sau nhắc nhở:

"Cẩn thận, trong đó có hai người sắp chết."

Phía trước, Ma Tùng Quân gật đầu rồi chui vào bên trong. Đại Cathay thì đứng ở ngoài, chỉ cần đợi có biến, hắn lập tức đánh nát ngôi nhà này để Ma Tùng Quân thoát ra.

"Đừng lại gần đây, tên ác ôn... cút đi!! Chúng ta không còn gì cả, tất cả đều sắp chết rồi. Ngươi đừng bắt ta đi, đừng bắt ta đi mà... cha mẹ ta sắp chết rồi... đói lắm... không còn gì cả đâu!!!!"

Đột nhiên bên trong khóc lớn thành tiếng, dọa cho Đại Cathay giật mình một cái. Hắn siết chặt cây thương trên tay. Thế giới này muôn vàn thứ quỷ dị, ai biết bên trong đang dở trò quỷ gì.

Không đợi Đại Cathay nghĩ nhiều, Ma Tùng Quân đi ra ngay sau đó. Chỉ là sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm.

"Chuyện gì xảy ra bên trong?" – Đại Cathay hỏi.

"Có hai người sắp chết đói và một đứa trẻ con." – Ma Tùng Quân nhíu chặt hai hàng lông mày của mình.