Chương 409: Về đến doanh trại.

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 409: Về đến doanh trại.

Chương 409: Về đến doanh trại.


"Mau mau ra chuẩn bị đi, hội trưởng trở về kìa, hội trưởng trở về!!!"

"Trời ơi Đan Đan ơi là Đan Đan. Tại sao lại giấu chúng ta chuyện hội trưởng trở về? Giờ làm sao đây, không kịp chuẩn bị lễ mừng gì hết!"

"Chuẩn bị làm cái gì? Con người đó đi một mạch hơn nửa năm trời, giờ mới chịu vác mặt về, làm lễ làm cái gì? Dọn, dọn hết đi!"

"Tuyết Tuyết, mặc kệ Đan Đan đi. Muội nhớ hội trưởng lắm đúng không? Đi theo chúng ta ra đón hội trưởng... tạo thêm một tí tuyết nữa cho đẹp nhé."

"Tuyết Tuyết, không được đi. Đừng để mất giá như thế, nếu muốn được yêu thương hơn, chúng ta phải làm giá!!!"

"Kệ Đan Đan đi, muội đi ra với ta. Dù gì muội cũng là đà chủ thứ hai của hội hậu cần, nên ra chào đón hội trưởng mới đúng chứ."

Lúc này Lan Anh dắt tay Tuyết Tuyết rời đi, còn Đan Đan ở đằng sau thì níu kéo ngược trở lại. Làm người đứng giữa, Tuyết Tuyết nhà ta không biết phải làm thế nào. Thế là bặm môi, rươm rướm nước mắt.

"Đừng khóc!!"

Cả Đan Đan và Lan Anh đồng loạt hô lên.

Toàn hội hiện đang nháo nhào chuẩn bị, dọn dẹp các thứ để chào đón Ma Tùng Quân trở về. Trông bộ dạng ai nấy đều đang rất háo hức đón chờ hắn....

Đường lên núi, hoàn toàn được làm bằng đá, trong nửa năm có khá nhiều rong rêu bám lên, hai bên lại trồng rất nhiều cây xanh rậm rạp. Nên khi nhìn từ xa, ta khó mà có thể phát hiện được lối đi này.

Ma Tùng Quân dẫn theo rất nhiều người, chậm rãi bước trên lối hành lang đó. Hải Đường và các Dị Năng Giả đi đằng sau Ma Tùng Quân đang rất hồi hộp, bọn họ mong chờ vào nơi ở của mình trong tương lai, nó sẽ như thế nào.

Không ít người thầm ghi nhớ đường đi, thầm tạc lại quang cảnh xung quanh trong đầu. Họ đều biết rằng, trong tương lai mình sẽ sống ở đây, phải bảo vệ nơi đây, coi nơi đây như là nhà của mình.

Không bao lâu sau, họ đã đi đến đỉnh núi. Lúc này cả đỉnh núi được bao bọc lại bởi hàng trăm cái cây lớn, chúng mọc vòng quanh đỉnh núi như một bức tường thành tự nhiên. Có điều những kẽ hở giữa mấy cái cây lại được xây lên bằng những tấm đá vững chắc mà các Dị Năng Giả chưa từng thấy bao giờ.

"Có loại đá vuông vóc như thế này ư? Họ không có Dị Năng Giả, cũng không có Ma Pháp Sư hệ Thổ... làm sao có thể tạo ra những bức tường vuông góc thế này được?" – Thạch Sanh sờ sờ lên bức tường, ngạc nhiên thốt thành lời.

"Meo!! Khu rừng này thật yên bình nha, không khí ở đây cũng trong lành, ta không ngửi thấy mùi nguy hiểm!"

Lúc này Neko nhảy lên một cành cây, meo lên một tiếng mèo kêu. Cô nàng vừa nói xong câu đó thì ngó sang bên cạnh, gặp phải một con mèo đen đang nằm ngủ gần đó. Không biết vì sao, khi Neko thấy nó thì nàng lại giật bắn mình lên một cái. Cơ thể bất giác mà run lên.

"Mèo nhỏ... ta xin lỗi..." – Neko nằm ngửa bụng lên, tỏ vẻ xin lỗi.

"?"

Con mèo đen đứng dậy ngoắc đuôi rời đi, đến nhìn một cái cũng không thèm nhìn, phải chăng chỉ có hai viên bi của nó là đang nhìn lại Neko. Mèo ta đột ngột nhảy xuống dưới theo phương thẳng đứng.

"Gấu gấu gấu gấu!!!"

Ngay lúc con mèo đen nhảy xuống thì có một con chó vừa phi vừa sủa lên inh ỏi. Nó chạy được một nửa thì đột nhiên có một cái bóng đen rơi thẳng xuống đầu mình.

"Oẳng... ẳng ẳng ẳng ẳng...~~~!!!"

Chuỗi âm thanh đau đớn vang lên, con chó bật ngửa đầu sang một bên, ẳng ẳng lên liên tục, nhưng nó vẫn không quên vẫy đuôi mà lết về phía Ma Tùng Quân.

"Meo, đừng có ăn hiếp con Gâu nữa." – Ma Tùng Quân cúi xuống, bế con Meo đang cạ mình dưới chân hắn lên.

Lúc này con Gâu cũng lết được tới chỗ Ma Tùng Quân, nó liên tục vẫy đuôi, rồi ngửi quanh người hắn một lượt. Nó ngửi hắn như thể ngửi người lạ, càng ngửi càng vẫy đuôi nhiều. Thấy nó nhiệt tình như thế, Ma Tùng Quân không ngại xoa đầu nó vài cái rồi ném cho nó mấy cây xúc xích.

Con Meo ở trên tay Ma Tùng Quân thì rất biết điều, không đòi ăn, không giành ăn, cứ nằm yên mặc cho hắn vuốt ve. Dù trông nó rất là đáng yêu, nằm yên như thế, nhưng thực tế nó đang ngửi tay của Ma Tùng Quân.

Gương mặt của con Meo khẽ nhăn lại, như thể nó phát hiện ra được cái gì đó. Thấy thế nó liền kêu lên một tiếng đầy nịnh nọt:

"Meo~~~"

Tiếng kêu đầy khả ái của con Meo khiến cho Ma Tùng Quân chú ý, hắn lại lấy ra mấy cây xúc xích vị cá đặt lên một cái đĩa, rồi tìm đặt đĩa xúc xích xuống bậc thềm. Con Meo theo đó liền nhảy xuống chậm rãi ăn xúc xích.

"Ta thấy con mèo này có hơi là lạ..." – Neko nhảy đến bên cạnh cô nàng tàng hình Calliope khẽ nói.

"Ta thấy ngươi mới kỳ lạ, đến nhà người ta thì yên tĩnh một chút đi. Hôm nay ta nhất định phải kiếm một tấm chồng mới được." – Calliope đẩy Neko sang một bên, tỏ vẻ không muốn thân.

"Xì, làm như ta muốn thân với cô lắm. Không phải vì Hải Đường đại nhân nói không được gây chuyện, ta sớm đã đá đít con nhỏ mặt mèo như ngươi rồi!" – Calliope cau có nói.

Sau đó hai cô nàng người mèo và người tàng hình lao vào đấu khẩu với nhau. Ngoài ra có không ít các Dị Năng Giả đang ngó nghiêng và trò chuyện với nhau qua nơi này. Chỉ có mấy bức tường bê tông, mà gia đình họ Thạch đã có thể nói đến mấy chủ đề.

Mọi chuyện chỉ dừng lại khi bọn họ bước qua cánh cổng, hàng ngàn người xếp thành hai hàng, trang nghiêm như những bức tượng được tạc. Bọn họ ai nấy đều có thần sắc tự tin, cơ thể khỏe mạnh, đôi mắt sáng quắc. Trẻ em đứng hàng trước, phụ nữ đứng hàng giữa, đàn ông đứng hàng trong cùng.

Bước qua bức tường bằng cây cối, bọn họ như thể lạc vào một thế giới khác vậy. Xung quanh có không ít các công trình cao ba bốn tầng, những loại kiến trúc hiện đại họ chưa bao giờ được thấy. Điều đặc biệt nhất phải là ở chính giữa trung tâm, điểm cuối của hàng người xếp hai bên, chính là một bức tượng của Ma Tùng Quân.

Bức tượng đó nằm ở ngay quảng trường, nơi có đài phun nước nhỏ, bên trên là màn hình chiếu của bảng nhiệm vụ, trên nữa chính là bức tượng có hình hắn đứng nấu ăn với một cái chảo và một cái giá trên tay.

Nhìn bức tượng đó, khóe mắt Ma Tùng Quân khẽ co giật vài cái. Ý tưởng này rốt cuộc là của tên nào?

Đang lúc Ma Tùng Quân suy nghĩ thì đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên. Khiến Ma Tùng Quân ngẩng đầu nhìn trời, ai đó vừa bắn một viên pháo bông:

"Đùng!!"

"Toàn hội!!! CHÀO MỪNG HỘI TRƯỞNG TRỞ VỀ!!!!!!!!!"

Hàng ngàn người đồng loạt cúi đầu trước Ma Tùng Quân, từ người lớn cho đến trẻ nhỏ. Bọn họ cực kì nghiêm trang và chỉnh tề. Tác phong này giống hệt như trong quân đội.

Có điều đây không phải là thứ Ma Tùng Quân mong muốn.

"Phiền Bỏ Mẹ, là mày bày ra trò này đúng không?" – Ma Tùng Quân nói thầm trong đầu

[Đúng vậy, nếu không thì làm sao túc chủ có nhiều Tích Điểm Cảm Xúc như thế?]

"Ngươi định xem bọn họ là công cụ hay sao? Hay muốn ta xa cách với bọn họ?" – Ma Tùng Quân khó chịu nói.

[Túc chủ, tương lai ngươi sớm muộn sẽ rời bỏ bọn họ để đi con đường của riêng mình. Đừng quá thân thiết với bọn họ, lúc đó sẽ khó mà buông bỏ. Những gì túc chủ cần làm bây giờ là trở thành một hội trưởng quyền cao chức trọng, bọn họ càng kính nể túc chủ, túc chủ càng có nhiều Tích Điểm Cảm Xúc.]

"Tao sẽ nói chuyện này với mày sau!" – Ma Tùng Quân không nói gì nhiều.

Lúc này hắn nở nụ cười phất tay với mọi người mà nói:

"Không cần nghiêm trang như vậy làm gì, đây là nhà của các ngươi, cũng là nhà của ta. Tất cả đều là một đại gia đình, lần sau đừng làm như thế."

Nói xong Ma Tùng Quân nhìn sang Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đang đứng ở cuối dãy người đợi bọn hắn. À không, không phải là đứng đợi, mà là đang làm cái gì đó.

Kiểu như Yên Nhược Tuyết đang cố đi về phía hắn, nhưng lại bị Yên Nhược Đan giữ lại. Có điều sức của Yên Nhược Đan không hiểu vì sao lại không đọ lại sức của Yên Nhược Tuyết, nên con bé cứ bị Yên Nhược Tuyết kéo lê trên đất.

Sau lưng chúng, Lan Anh, Triệu Bà Bà và các đà chủ còn lại phải cười khổ không ngừng. Lưu Béo lúc này không biết từ đâu phi huỳnh huỵch ra, Gaurus cũng huỳnh huỵch ở đằng sau. Cả hai chạy ngang qua hai chị em họ Yên, Lưu Béo thì bốc Yên Nhược Đan kẹp vào nách, Gaurus thì đẩy người Yên Nhược Tuyết ngồi lên trên vai mình.

Trong nháy mắt cả hai phi tới trước mặt Ma Tùng Quân, Lưu Béo hét lớn:

"Quân ca!!! Cuối cùng ca cũng về... hu hu, khoảng thời gian này ta gầy đi hết một kg, ta nhớ ca quá!!"

Dứt lời Lưu Béo lao đến ôm chầm lấy Ma Tùng Quân, lực siết của Lưu Béo khiến Ma Tùng Quân phải méo mỏ. Thế là hắn phải vội vàng kích hoạt Khống Ngục Thần Thuật để chống đỡ. Nhưng không ăn thua, lực siết của Lưu Béo hoàn toàn là lực vật lý...

"Được rồi, được rồi... buông ta ra đi. Ta cũng nhớ đệ mà ha ha!"

Ma Tùng Quân vội nói. Khoảng thời gian này, không biết Lưu Béo làm cái gì mà khỏe đến mức này. Bản thân Lưu Béo chỉ có rèn và ăn thôi mà còn khỏe hơn cả Ma Tùng Quân thế này thì đúng là không thể chấp nhận được.

Gaurus lúc này cũng ôm chặt lấy Ma Tùng Quân, thằng bé nửa lời cũng không nói. Ôm đã rồi, khiến cho cái lưng của Ma Tùng Quân vang lên rắc rắc liên hồi thì hai người mới chịu buông ra.

"Hmmm...."

"Hmmm...~~~"

Bỗng Ma Tùng Quân thấy lạnh sống lưng. Hắn từ từ ngẩng đầu lên thì thấy hai thân hình bé nhỏ đang nhìn chằm chằm hắn. Nhất là đôi mắt đỏ rực như đang cháy kia, có vẻ như đang tức giận lắm.

Phải rồi, hắn nói sẽ đi vài tháng, vài tháng này kéo dài tận bảy tháng, tức là hơn nửa năm hắn mới vác mặt trở về. Thảo nào hắn báo với Đan Đan là sắp về, thái độ của con bé đang cười nói với hắn đột nhiên quay ngoắt 180 độ, trở thành bé con lạnh lùng ngay lập tức.

Cảm thấy không thể bắt chuyện với Yên Nhược Đan lúc này, Ma Tùng Quân quyết định đổi sang đối tượng dễ hơn, hắn giang tay về phía Yên Nhược Tuyết, cười hề hề:

"Tuyết Tuyết!"

"..."

Yên Nhược Tuyết xuôi theo, vừa định chạy đến thì bị Yên Nhược Đan giữ chặt lại.

"Đan Đan, ta có đem về nhiều hải sản lắm. Đảm bảo nấu cho mấy đứa ăn một..."

"Bụp!!"

"Bụp!!!"

Ma Tùng Quân còn chưa nói xong, thì hai đứa nhỏ lao đến tông ngã cả hắn. Chúng ôm chặt cứng lấy bụng Ma Tùng Quân, mỗi đứa một nửa, ghì chặt đầu vào người hắn rồi liên tục dụi qua dụi lại.

Ngay sau đó hai đứa đồng loạt ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe, Yên Nhược Đan khóc rống lên:

"Thúc thúc!!! Hu hu hu hu... Đan Đan nhớ thúc thúc!! Tại sao bây giờ thúc mới về..."

"Tuyết Tuyết cũng nhớ thúc thúc..."

Yên Nhược Tuyết bên cạnh cũng khóc lên bù lu bù loa, nhưng không có khóc lớn như chị của mình. Thế là một màn mít ướt diễn ra, không ít người nhìn thấy cảnh đó mà thầm nở nụ cười hạnh phúc, cũng có người cảm động rơi nước mắt.