Chương 413: Giết sạch.

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 413: Giết sạch.

Chương 413: Giết sạch.

Chương 413:

Vài ngày sau, Ma Tùng Quân suýt chết ngạt trong đống giấy tờ. Mặc dù đã có sự trợ giúp của Phiền Bỏ Mẹ nhưng hắn vẫn có quá nhiều việc cần phải xử lý.

Dạo gần đây Phiền Bỏ Mẹ rất ít khi đưa ra gợi ý cho Ma Tùng Quân. Đa phần là hắn phải tự nghĩ, hoặc hỏi thì nó mới trả lời, còn hắn không nghĩ ra thì nó cũng chẳng thèm nói.

Thế cũng tốt, đỡ dựa vào. Nếu sai lầm cái gì đó không quá, hắn có thể lấy đó làm kinh nghiệm xương máu cho mình.

Kinh nghiệm xương máu ở đây là gì? Là khi ta nghiệm lại, ta thấy có hơi kinh.

Quay lại với mấy vấn đề Ma Tùng Quân cần giải quyết, đó là cách thức làm việc của bọn họ không hề hiệu quả.

Đơn giản nhất là lần Ma Tùng Quân trở về, cách họ tuần tra rừng quá kém. Trồng trọt thì không được mùa như mong đợi, luyện tập và làm việc dù rất cố gắng nhưng vẫn không thực sự hiệu quả vì bị thương quá nhiều.

Về mặt tuần tra khu rừng quanh hội thì cũng phải nói lại là do bọn họ thiếu người, thiếu cả phương tiện giao tiếp.

Bởi rừng rất là rộng, muốn tuần tra cả khu rừng lớn không phải là chuyện dễ làm, nên phân đà Xạ Kích của Di Hòa mới thu hẹp lại phạm vì tầm 10km quanh ngọn núi thay vì 100km như ban đầu Lan Anh đề ra.

Do đó Ma Tùng Quân có cung cấp một số bộ đàm cho hội, nhưng tất cả đều giao cho Lệ Nguyên để phục vụ nhiệm vụ trinh thám và trao đổi tin tức từ xa.

VÌ lần trước cần phải tích Tích Điểm Cảm Xúc để đi biển nên hắn không cung cấp đủ được. Còn hiện giờ Ma Tùng Quân thừa rất nhiều điểm từ việc bán hủ tiếu cho người cá, nên hắn bỏ ra lượng lớn tiền của để sắm bộ đàm cho tất cả các phân đà.

Đồng thời cho lập rất nhiều chốt kiểm soát trong rừng, mỗi chốt kiểm soát chỉ cần một đội khoảng ba bốn người. Buổi sáng thì thay phiên nhau đi lại tuần tra. Buổi tối thì chỉ cần giăng dây cước theo từng đoạn, bọc hết toàn bộ khu rừng lại.

Ban đêm, đừng nói là con người, đến cả một con thỏ đi qua bọn họ đều biết. Nên tối chỉ cầm vài người thay phiên trực ở chốt, nếu dây có động thì lập tức đi kiểm tra.

Có người thì đánh, không có người cũng có thịt thú rừng cho săn. Gặp ma thú thì chạy về báo cáo rồi kéo người ra hội đồng.

Tiếp theo là đến một số bất cập khác như thời gian học, làm việc và nghỉ ngơi của mọi người hoàn toàn không hiệu quả.

Ngoài giờ nghỉ trưa ra, hầu như không ai có thời gian để nghỉ ngơi trừ lúc ngủ. Đến cả buổi tối họ cũng làm việc để cho kịp tiến độ.

Dù công việc là bọn họ tự nguyện làm, so với việc không đủ ăn đủ uống thì làm việc cả ngày đối với bọn họ vẫn chẳng là gì.

Bây giờ thì không sao, kéo dài sẽ không hay. Con người không phải máy móc, nghỉ ngơi vẫn là điều cần thiết.

Nên Ma Tùng Quân ra luật một tuần làm sáu ngày, một ngày nghỉ. Đồng thời mỗi ngày chỉ làm tám tiếng, tính cả giờ ăn trưa. Các công việc làm xuyên suốt thì có thể phân ca cho nhau để làm.

Ban đầu ý kiến Ma Tùng Quân đưa ra liền bị Lan Anh, Triệu Bà Bà và cả Rosaria phản đối. Nhưng sau đó chỉ vài tuần hiệu quả làm việc còn hơn cả lúc trước, khiến cho ba người phải câm nín.

Cụ thể vì sao lại vậy, Ma Tùng Quân cũng không nói rõ. Hắn chỉ biết giải thích rằng khi được nghỉ ngơi, người ta sẽ thoải mái, và có hứng hơn với công việc vào lần tiếp theo.

Ma Tùng Quân vừa mua vài chiếc điện thoại riêng cho các phân đà chủ và người chức vụ cao như Lan Anh.

Nên việc tìm hiểu xem canh tác trồng trọt thế nào có thể lên mạng mà hỏi. Bởi cái này Ma Tùng Quân cũng không biết.

Ngoài những điều trên thì còn có một số điều lặt vặt khác để Ma Tùng Quân xử lý.

Như công việc của các Dị Năng Giả, Hải Đường không thể trở thành một thành viên trong phân đà khác được. Vì nàng là người lãnh đạo Dị Năng Giả, nếu không có người mình tin tưởng nắm chức vụ cao, sợ rằng các Dị Năng Giả sẽ dị nghị, thậm chí là không phục.

Căn bản phải có một người đứng ra làm chủ cho họ khi Ma Tùng Quân không có mặt ở đây, nên người hắn lập ra thêm một phân đà nữa dành riêng cho Hải Đường là điều hiển nhiên. Không ai có chức trong hội phản đối điều đó.

Cho thấy tiếng nói của Ma Tùng Quân rất quan trọng. Gần như không có ai ý kiến.

Phân đà đó tên là Hộ Sơn. Nhiệm vụ chính của phân đà này là bảo vệ ngọn núi nơi mọi người sinh sống. Dù sao các phân đà khác sẽ có lúc làm việc ở bên ngoài, nên không thể bắt họ làm nhiệm vụ canh gác mãi được.

Phân đà Hộ Sơn ra đời cũng là điều tất yếu. Đa phần người trong Thạch tộc đều tham gia phân đà này. Đồng thời có cả cô nàng Dị Năng Giả giao tiếp với cây là Rostlina cũng tham gia.

Người mèo Neko, người tàng hình Calliope và một lượng lớn Dị Năng Giả có khả năng chiến đấu cũng tham gia vào phân đà Hộ Sơn.

Ngoài ra có một số Dị Năng Giả chọn ở phân đà khác sau cuộc nhậu vui ngày nhập tiệc, đồng thời cũng có một số người bên các phân đà khác cũng chuyển qua, do có một thời gian dài cảm thấy không thích hợp với công việc của mình.

Ban đầu không ai dám chuyển phân đà, do lo ngại lời ra tiếng vào. Nhưng khi Ma Tùng Quân cho phép điều đó, xem đây là công việc, nếu cảm thấy không làm được có thể xin qua phân đà khác để thử sức. Một người có thể thử nhiều phân đà khác nhau.

Tuy nhiên điều kiện chuyển phân đà thì phải báo trước một tháng. Đồng thời mỗi phân đà đều có hạn mức tối thiểu lẫn tối đa khi tuyển người, tránh trường hợp phân có đà quá nhiều người, phân đà thì quá ít người.

Hiện tại trong hội còn mở thêm một công trình mới nữa, đó là công trình trạm y tế. Quách Vũ là bác sĩ đầu tiên của công trình này.

Trước khi có Quách Vũ, phải nói là hội rất khó khăn trong việc bị thương, thường là tự sơ cứu cho nhau, và đợi vết thương lành lại.

Nếu nặng quá, hoặc dễ để lại biến chứng thì mới uống thuốc ngứa Ma Tùng Quân cung cấp để chữa khỏi. Còn cắt da, cắt thịt bình thường thì không sao.

Có trạm y tế, thì các vết thương nhẹ sẽ ít để lại biến chứng hơn, đỡ phải tốn thuốc của Ma Tùng Quân.

Những chuyện trên chỉ là một phần trong đống thứ Ma Tùng Quân cần làm. Cụ thể hắn phải mất tầu tháng mới đưa mọi thứ vào guồng được.

Đa phần hắn chỉ dựa vào cách thức làm việc trong xã hội của thế giới cũ để áp dụng vào thế giới này. Tưởng không có gì khó, nhưng khi áp dụng vào thì lại xuất hiện nhiều vấn đề cần xử lý nên mới mất thời gian như vậy.

Vào một ngày của tháng hôm sau. Cơn mưa hạ vừa dứt, Ma Tùng Quân với cơ thể đầy mồ hôi khi vừa mới luyện tập bằng Khống Ngục Thần Thuật trong căn phòng thể chất của riêng mình.

Lúc này, Lan Anh cầm theo máy tính bảng đi đến trước cửa, con bé gõ nhẹ vài tiếng.

"Cốc cốc."

"Rầm!!!"

Tiếng động lớn vang lên, Ma Tùng Quân đẩy đống tạ cả ngàn cân trên lưng mình sang một bên. Hắn đứng dậy sau bài hít đất, rồi vớ lấy cái khăn lau mồ hôi ướt đẫm trên lưng.

"Đây là toàn bộ thông tin của các nội gián trong hội chúng ta. Hội Tam Hoàng có năm người, trong đó có hai người của Cửu Long Đường, một người của Xích Ma Đường, hai người còn lại thuộc hai Đường khác của Hội Tam Hoàng."

"Cửu Thiên Trùng Hội một người, hiệp hội Mạo Hiểm Giả hai người, Tào gia một người. Còn một vài người nữa, thuộc thế lực bên ngoài, Lan Anh vô năng không thể điều tra hết được, mong hội trưởng trách phạt."

Nói xong, Lan Anh cúi đầu trước Ma Tùng Quân một cái.

Thấy thế thì Ma Tùng Quân xua tay, hắn điều chỉnh lại hơi thở của mình rồi vuốt cằm nói:

"Tào gia ư? Xem ra Tào gia cũng không ăn chay. Người của Tào gia và Cửu Thiên Trùng Hội dắt đến đây cho ta giải quyết."

"Tuân lệnh!!" - Lan Anh cúi đầu nhận mệnh.

Từ lâu Ma Tùng Quân đã kể về thân thế của Đại Cathay cho bọn họ nghe. Coi như Tào gia cũng là người một nhà, có thể họ vô tình bị cuốn theo chuyện này chứ không hẳn cố ý theo dõi.

Còn Cửu Thiên Trùng Hội thì Lan Anh không rõ, nhưng theo vài nguồn tin bên lề mà nàng nghe được. Thì dường như Điệp Ma Nữ, thủ lĩnh của Cửu Thiên Trùng Hội dường như có quan hệ rất tổ với hội trưởng của bọn họ. Quan hệ kiểu như quan hệ nam nữ.

Ban đầu Lan Anh không tin lắm, nhưng lệnh lần này Ma Tùng Quân đưa ra khiến cho con bé bắt đầu suy nghĩ. Làm thế nào mà Ma Tùng Quân có thể khiến cho Điệp Ma Nữ trong truyền thuyết kia thích ngài ấy được chứ?

Sau đó Ma Tùng Quân lại hỏi: "Ngoại trừ người của Hội Tam Hoàng ra, thì những kẻ khác cháu định xử lý thế nào hả Lan Anh?"

Nghe Ma Tùng Quân hỏi thế, Lan Anh giật bắn mình một cái. Con bé không vội trả lời mà cẩn thận suy nghĩ.

Sau một lúc, Lan Anh mới nói ra: "Có lẽ hiện tại họ chưa biết mục đích của chúng ta là gì, nhưng chúng ta không thể để lộ ra các bí mật trong hội được..."

"Xin thứ lỗi cho Lan Anh nói thẳng. Những thứ mà hội trưởng thúc thúc lấy ra đây, từng thứ một có thể thay đổi cuộc sống của rất nhiều người, nếu để lộ ra, chúng ta sẽ bị săn lùng như những con mồi, Hội Tam Hoàng chỉ là những thợ săn đầu tiên."

"Thuốc trị thương dứt điểm của thúc, tivi, tủ lạnh, điện thoại, bộ đàm, động cơ máy móc... Và nhiều thứ khác nữa. Mỗi một thứ đều không phải do người thường có thể làm ra."

"Tuy kiến thức của Lan Anh không đủ, nhưng Lan Anh có thể đoán ra rằng, thúc thúc không đến từ vùng đất này."

"Do đó, Lan Anh đề nghị nên giết sạch bọn họ. Bất kể địch ta. Chuyện này một khi để lọt ra ngoài, cái gì mà giao tình đều sót không còn một chút gì."

Nói những lời này, ánh mắt của Lan Anh mang theo sự sát phạt lạnh lùng.

Ma Tùng Quân cũng ngờ ngợ đến câu trả lời này của con bé. Nên hắn không ngạc nhiên mấy, bởi môi trường sống của Lan Anh rất khắc nghiệt, hằng ngày nó luôn chứng kiến hậu quả của cái chết nên mới tiêu cực như vậy....

Lời tác: do quên báo trước là bận nên phờ ri 1c kk