Chương 526: Thăm hỏi.

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 526: Thăm hỏi.

Chương 526: Thăm hỏi.


Thế giới dưới lòng đất.

Bấy giờ Ma Tùng Quân còn chưa chui vào hang, thì bên ngoài đã có hàng trăm Thú Nhân đứng đợi bọn hắn. Hầu hết đều là Minotaur, cũng có một số tộc Karlik. Trong đó người ở tộc Karlik đến đón hắn hầu như đều là người quen.

Dewitt, bạn thân của Cavell. Cô nàng thỏ Catalina đá chết gã Ma Đấu Sĩ cấp Bá Chủ trong lần ra mắt đầu tiên. Cuối cùng là Chilla, tộc trưởng tộc Karlik và bạn của hai đứa nhỏ nhà hắn, Verena.

"Thúc thúc!!"

Thấy Ma Tùng Quân vừa tới, Verena lao vụt khỏi tay của tộc trưởng Chilla mà ôm chầm lấy mặt của Ma Tùng Quân.

Tốc độ của con bé nhanh đến mức Ma Tùng Quân không dám đưa ra phản ứng gì, sợ sẽ làm con bé bị thương nếu hắn bắt hụt. Thôi cứ để nó lao đến thì hơn.

"Thúc thúc!! Đan Đan, Tuyết Tuyết đâu?" – Verena dụi mặt vào tóc Ma Tùng Quân mà hỏi.

"Hai đứa nó đang ở nhà, ta không thể đem theo chúng đến đây được? Để lần sau nhé?" – Ma Tùng Quân ẵm Verena ra khỏi đầu mình mà nói.

Nghe thế không hiểu Verena bắt đầu mếu máo nói:

"Thúc thúc, ông của Vera mất rồi..."

Ông của con bé, chính là đại trưởng lão của tộc Karlik, cũng là người tiên tri trong tộc của lão ấy.

"Ngoan nào, chuyện cũ đã qua, chúng ta nên nhớ về người đã khuất với ký ức vui vẻ mới đúng. Đừng khóc nữa... lần sau ta sẽ dẫn Đan Đan và Tuyết Tuyết đến đây. Thế nào? Có đồng ý không?"

Thấy Verena mếu máo, Ma Tùng Quân bắt đầu buông lời ngon ngọt dỗ dành con bé. Dewitt và Chilla trông thấy cảnh đó liền ngạc nhiên không thể tưởng được. Cái ngày ông của con bé mất, dù nó rất buồn nhưng không khóc lấy một lần.

Ngược lại con bé rất mạnh mẽ, đứng lên nói những lời tiên tri đầu tiên cho tộc Karlik. Trong đó có sự kiện ngày hôm nay. Con bé mạnh mẽ như thế, nhưng lại khóc khi gặp Ma Tùng Quân thì đúng là kỳ lạ.

Có thể nói đối với trẻ nhỏ, đặc biệt là sở hữu năng lực tiên tri như Vera lại càng nhạy cảm, rất khó để tin tưởng người khác. Thế mà con bé có thể trải lòng với Ma Tùng Quân, điều đó chứng tỏ Thú Nhân tộc trở thành đồng minh của Ma Tùng Quân quả là không sai chút nào.

Sau một hồi huyên náo, Verena vẫn bám chặt lấy Ma Tùng Quân. Con bé ngồi trên cổ hắn, nghịch quả đầu của hắn thành một cái tổ chim rồi cười lên khúc khích trông rất đáng yêu.

Edolia đi ở đằng sau, dùng hai mắt lấp lánh hâm mộ Verena mãi không thôi. Thấy trò đó rất vui, Edolia rất muốn thử.

"Mình có nên biến thân thành trẻ nhỏ không nhỉ? – Edolia lẩm bẩm trong đầu....

Bấy giờ, Ma Tùng Quân đi ra khỏi hang động dưới lòng đất. Chính thức bước vào thế giới dưới đó, ánh sáng của mặt trời trâu tạo phả vào mặt Ma Tùng Quân khiến hắn có cảm giác hoài niệm.

Nơi này qua hơn một năm vẫn y như vậy, chẳng có chút phát triển gì. Không, vẫn có một thứ thay đổi. Chính là có rất nhiều quầy hủ tiếu mọc lên. Thậm chí còn có cả một ngôi nhà với tô hủ tiếu gỗ to đùng ở trên đỉnh.

"Đó là quán hủ tiếu à?" – Ma Tùng Quân đứng trên cao, ngạc nhiên mà nói.

Giờ bọn họ cần phải đi xuống dốc mới vào bên trong khu dân của của Minotaur, nên ở đây hắn có thể quan sát được rất nhiều.

"À... nói ra hơi xấu hổ một chút. Đó là nhà cầu nguyện hủ tiếu của những kẻ có niềm tin ăn hủ tiếu." – Cavell đi ở bên cạnh, xấu hổ mà nói.

"Đấy đã là gì, đáng sợ hơn là tín đồ Hủ Tiếu mỗi khi ăn còn ngồi xuống cầu nguyện. Họ xem ngươi như là sứ giả của Thần Thụ gửi đến nữa đấy. Thần Thụ đời nào ăn hủ tiếu cơ chứ?" – Dewitt đi bên cạnh cười phì ra một tiếng, rõ là đang nói mấy tên Minotaur cuồng hủ tiếu kia, nhưng mà giống như đang công kích Cavell vậy.

"Quân ca, hắn cũng là tín đó." – Catalina ôm tay Dewitt, liền nhảy sang bên Ma Tùng Quân nói một tiếng rồi nhảy lại qua bên Dewitt.

"Hả?" – Ma Tùng Quân ngạc nhiên thốt lên.

Còn Cavell thì cúi gầm mặt xuống không dám nhìn Ma Tùng Quân. Lý do hắn vào đó không phải vì cuồng hủ tiếu, mà vào đó mới có hủ tiếu gọi là ăn được để ăn. Bởi kẻ đứng đầu cái nhà cầu nguyện đó là một đầu bếp khá giỏi.

"Sư phụ!!!!!"

Đúng lúc này, một giọng hét ở dưới hét lên. Ma Tùng Quân thấy một tên Minotaur mang tạp dề chạy huỳnh huỵch về phía hắn mà hét. Đằng sau hắn khói bụi bốc lên nghi ngút, nhìn ở trên cao có thể thấy được mấy trăm Minotaur cũng đang huỳnh huỵch chạy lên bên trên.

Do cái vách đá này không đủ rộng, nên các Minotaur chen chúc nhau mà chạy, khiến không ít kẻ rơi xuống dưới từ độ cao mất chục mét.

"Tộc trưởng Diego... ngươi làm gì đi chứ? Tính để bọn chúng húc chết ta à?" – Ma Tùng Quân vội chạy đến vỗ vai Diego mà nói.

"Tất nhiên rồi, nhưng ngươi phải đảm bảo một điều." – tộc trưởng Diego quay sang mỉm cười với Ma Tùng Quân mà nói.

"Bảo đảm cái gì?" – Ma Tùng Quân trợn mắt lên, nhìn bầy trâu đang chạy huỳnh huỵch lên đây mà hét.

"Phải bán hủ tiếu cho chúng ta một tuần!"

"Được, giải quyết nhanh đi!!" – Ma Tùng Quân gầm lên, cái chuyện đơn giản thế này cũng ra điều kiện hay sao??

"Phải ưu tiên cho các trưởng lão và ta nữa!" – Diego bổ sung.

"Biết rồi, nhanh lên đi, đến sát lắm rồi!!!"

Náo động xảy ra, cũng may Diego đã dùng sức mạnh của mình để trấn áp đám đông hỗn loạn bên dưới. Thiếu điều Ma Tùng Quân quay đầu bỏ chạy nếu Diego không kịp ra tay. Những tên Minotaur này đều thuộc dạng quái thú hình người hạng nặng. Để chúng dẫm đạp lên người, chắc cái mạng cũng chẳng còn.

Về sau Ma Tùng Quân mới nhận ra cái tên Minotaur gọi hắn là sư phụ cũng chính là tên lập ra cái nhà cầu nguyện Hủ Tiếu. Hắn quả thực rất có tài nấu nướng, một kẻ chưa từng nấu ăn gì, mà có thể nấu ra được hương vị hủ tiếu thực thụ chỉ thông qua việc ăn và hỏi hắn.

Đương nhiên độ ngon thì chưa bằng được một nửa của Ma Tùng Quân....

Tiếp tục một hồi huyên náo, Ma Tùng Quân vẫn bị vây lại ở giữa phố Minotaur vì sự xuất hiện của hắn. Dường như bọn họ không chú ý đến Edolia một chút nào. Trong mắt bọn họ, Ma Tùng Quân mới đích thực là "Nữ Thần".

Mãi đến tận trưa, bọn họ mới chịu tha cho Ma Tùng Quân vì hắn đã hứa sẽ bán hủ tiếu tối nay.

Công việc đầu tiên Ma Tùng Quân làm chính là ghé thăm nhà của các Minotaur nằm xuống trong trận chiến mấy ngày trước.

Viên Tôn và Viên Thạch Cường cũng được gọi ra để thăm hỏi bọn họ. Dù gì gia đình của những Minotaur nằm xuống cũng nên biết bọn họ chiến đấu vì cái gì để nằm xuống.

Đi đến mỗi nhà, Ma Tùng Quân đều mang theo đồ ăn để biếu cho bọn họ. Tộc Minotaur không cần tiền, cũng chẳng cần ma tinh thạch gì đó. Thứ hắn tặng họ chỉ có thể là đồ ăn hắn nấu và vũ khí do Lưu Béo làm ra.

Không phải chiến binh nào của tộc Minotaur cũng có vũ khí tốt để dùng. Tặng bọn họ một món vũ khí thích hợp cho con cháu họ trong tương lai, đã là tài sản quý giá nhất của bọn họ.

Nếu không tìm thấy vũ khí thích hợp, Ma Tùng Quân sẽ tặng một ít quặng sắt hiếm. Lưu Béo gửi ở chỗ hắn rất nhiều đá rèn vũ khí. Hắn gọi điển hỏi Lưu Béo một tiếng rồi đem tặng bọn họ là được.

Sau khi thăm hỏi xong xuôi ở tộc Minotaur, Ma Tùng Quân tiếp tục đến bộ lạc của tộc Karlik để thăm hỏi.

Đến tối hắn quay lại bộ lạc Minotaur để bán hủ tiếu như đã hứa. Đêm hôm đó, rất nhiều tín đồ đã tụ tập sớm ở chỗ Ma Tùng Quân định bán. Bọn họ giành vị trí với nhau, thậm chí còn cử người ra bắt những kẻ không đứng ngay hàng thẳng lối phải đứng thẳng lại.

Đối với mấy tên Minotaur cục súc mà nói, việc xếp hàng nghiêm chỉnh thế này đúng là kỳ quan của thế giới.

"Ngươi sẽ bán hủ tiếu sao? Ta ăn thử có được không?" – Edolia thấy Ma Tùng Quân lấy ra một đống đồ nghề, liền nghiêng đầu nhìn hắn mà hỏi.

"Được... nhưng mà." – Ma Tùng Quân lập tức đáp ứng với Edolia, nhưng khi quay đầu lại thấy rất nhiều Minotaur đợi hắn thì liền ngập ngừng.

"Ngươi có muốn bán hàng không? Thử sống như một con bình thường một lần đi." – Ma Tùng Quân đột nhiên nói.

Niềm vui thú của Edolia hiện tại chính là được sống cuộc sống bình thường nhất. Thế thì hắn cho nàng trải nghiệm cuộc sống bình thường ở đây.

Thế rồi Ma Tùng Quân soạn đồ nghề, vừa hướng dẫn cho nàng. Còn có Huyết Phong và Đại Cathay cũng nhập cuộc. Thậm chí Viên Thạch Cường cũng đòi giúp hắn....

"Edolia! Hắn bảo hắn không ăn được hành phi mà? Ngươi quên ghi sao?"

"Edolia, bàn số 9 là một tô hủ tiếu giò nạc, sao lại gọi món hủ tiếu giò khoanh?"

"Tính tiền bàn số 2 đi Edolia!"

"Trời ơi tính nhầm rồi, sao lại lấy nhiều của hắn như thế? Mau trả lại tiền cho hắn đi."

"Lại có kẻ ăn không chịu trả tiền, đừng để hắn đi!!"

"Đại Cathay, thôi ngươi đi oder đi. Để cho Edolia bưng bê được rồi."

"Thằng kia, kêu đi oder sao lại đánh nhau với người ta???"

"Huyết Phong đệ đi oder thay Đại Cathay đi, đang rửa chén à... thôi bỏ đi. Thật là nhớ Đan Đan và Tuyết Tuyết."

Đến giữa khuya, Ma Tùng Quân bán được mấy chục nồi hủ tiếu. Hắn đến cạn kiệt trí não với ba người Edolia, Huyết Phong và Đại Cathay.

Bấy lâu nay hắn mới hiểu ra được một vấn đề, toàn bộ vấn đề liên quan đến việc lên món, dọn bàn, tính tiền đều là do Yên Nhược Đan gánh vác. Con bé cũng là người canh chừng Đại Cathay lẫn Huyết Phong. Giúp cho việc buôn bán của hắn trở nên trơn tru hơn bao giờ hết.

Mấy lần hắn bán hủ tiếu cho người cá ở biển thì cũng có người giúp hắn tính tiền và oder món. Nên có thể nói là lần đó hắn không chú ý cho lắm. Lần này tự bơi, quả thật rất khó khăn.

Vì Edolia muốn trải nghiệm cuộc sống bình thường hết mức có thể nên hắn đã yêu cầu nàng ngưng đọc suy nghĩ người khác. Kết quả từ một Edolia thông tuệ liền trở thành một cô bé hậu đậu, đụng việc gì cũng hỏng.

Nếu để dân trên đảo Sừng Hươu biết được chuyện này, chắc chắn bọn họ sẽ vỡ mộng Nữ Thần thêm lần nữa cho coi.