Chương 543: Tất cả chúng ta, ai cũng cần một nơi để trở về. (Ngoại truyện)

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 543: Tất cả chúng ta, ai cũng cần một nơi để trở về. (Ngoại truyện)

Chương 543: Tất cả chúng ta, ai cũng cần một nơi để trở về. (Ngoại truyện)


"Phiền Bỏ Mẹ này, robot trinh thám không thể tiến sâu vào trong U Minh Hạ ư?" – Ma Tùng Quân ngồi gõ tay nhịp đều trên bàn mà nói.

[Như Phiền Bỏ Mẹ đã nói, ở đó có nồng độ nguyên tố ma thuật cực kì nồng đậm. Nó ảnh hưởng đến sóng điều khiển của các robot trinh thám, nên trinh thám trong đó là điều không thể.]

"Không còn cách nào sao?"

[Vẫn còn, túc chủ nâng cấp hệ thống lên 3.0 là được.]

"Nâng cấp như thế nào?" – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.

[Tất nhiên là tiền rồi hê hê.]

Gương mặt bất lương của con chim lợn hiện ra trước mắt Ma Tùng Quân, khiến hắn muốn đấm cho con chim lợn này một cái.

"Bao nhiêu?" – Trán Ma Tùng Quân nổi lên gân xanh.

[100.000.000 Tín Ngưỡng Cảm Xúc. Nói bằng chữ thì là một trăm củ Tín Ngưỡng Cảm Xúc.]

"Là tương đương với 1 tỷ Tích Điểm Cảm Xúc đúng không?"

[Túc chủ thật thông minh!!] – Phiền Bỏ Mẹ lập tức vuốt mông ngựa.

Nhưng mãi về sau, nó không hề thấy Ma Tùng Quân nói gì nữa thì liền hỏi:

[Túc chủ không muốn nâng cấp lên 3.0 ư?]

[Túc chủ!!]

[Túc chủ không thèm trả lời ta luôn kìa!]

"Tắt âm Phiền Bỏ Mẹ cho đến khi mở lại."

Giọng Ma Tùng Quân vang lên, Phiền Bỏ Mẹ chính thức bị khóa mõm.

Đùa cái gì chứ, 1 tỷ Tích Điểm Cảm Xúc? Thôi, bây giờ hắn cũng không tò mò trong rừng U Minh Hạ có cái quái gì bên trong đó. Chỉ cần không lại gần chỗ đấy là được....

Theo lệnh của Ma Tùng Quân, vào ngày tết Kuno mỗi năm, tất cả các thành viên trong hội nên trở về hội để đón tết. Và cũng chính ngày này, Ma Tùng Quân tạo ra một văn hóa riêng biệt cho hội của mình.

Đó là đón giao thừa bằng cách xem pháo bông và nấu nồi bánh chưng.

"Này... đây có phải là hội của chúng ta không vậy?"

Lúc này, Lăng Nghệ trở về hội, không tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình. Khắp nơi đều treo những bảng chữ chúc mừng năm mới đỏ rực, vải đỏ, khăn đỏ, đến cả lối đi lên hội cũng được trải bằng thảm đỏ.

Thậm chí còn có vô số những đèn lồng màu đỏ được treo lên ở khắp mọi nơi, đâu đâu cũng tràn ngập sắc đỏ của màu tươi mới. Còn có những cây hoa anh đào, không biết ở đâu lại có một cây hoa anh đào to tổ bố nằm ở giữa đại sảnh của hội.

Nó cao đến mức, vượt qua cả bảng thông báo của hội, dựng thẳng lên bầu trời. Từ xa, ta có thể thấy được ngọn núi của Thiên Địa Thực Hội như đang đội trên đầu một cái nón màu hường vậy.

Không chỉ ngọn núi này, mà cả vị trí của Viên tộc lẫn người dân trên đảo Sừng Hươu cũng có thêm mấy cái cây như vậy, chả là không to bằng cái cây nằm ở đỉnh núi của hội.

Thấy Lăng Nghệ trở về, một số cô dì chú bác trong xóm ổ chuột cũ chạy ra chào mừng hắn:

"Về rồi đó hả, mau mau vào thay đồ đi. Hội trưởng nói chúng ta hôm nay không cần phải báo cáo, không cần phải làm gì hết. Tất cả chuẩn bị nấu ăn, chuẩn bị đồ nhắm để đón tết Kuno!"

"Về trễ thế? Lăng Vân đã về từ hai ngày trước rồi, nó đang nấu bánh chưng sau sân của hội trưởng, mau đến đó đi."

"Bánh chưng?" – Lăng Nghệ ngạc nhiên.

Lúc này bà dì đang nói chuyện với Lăng Nghệ đột nhiên vươn tay ra tóm lấy một thằng cu da đen đang ôm theo một xấp vải đỏ mà chạy:

"Này Cu Đen, chuẩn bị đến dinh thự của hội trưởng đúng không? Mau dắt chú Nghệ đến đó đi."

"Chú Nghệ theo cháu!" – Cu Đen nở nụ cười với hàm răng trắng bóc mà nói.

Gì chứ? Dinh thự của hội trưởng cũng cần phải dẫn đi hay sao?

Lăng Nghệ vừa nghĩ vừa đi theo Cu Đen, nhưng đi được một đoạn hắn thấy phía trước trở nên cực kì đông đúc. Vì xung quanh mở lên vô số những gian hàng kỳ lạ. Tiệm bán lồng đèn, tiệm bán cây cảnh, tiệm bán hoa, tiệm bán cá cảnh, tiệm bán hoa quả, tiệm trà, tiệm làm tóc, tiệm làm móng...

Một đống tiệm mọc lên ở ngay lối đi đến dinh thự của Ma Tùng Quân, chuyện này khiến cho Lăng Nghệ cảm thấy choáng ngợp.

Cách đây một tháng, hắn có về hội thì làm gì có mấy chỗ này? Đối với hắn chỉ có tiệm bán hoa quả là coi như bình thường, còn cái gì mà tiệm làm móng, làm tóc???

Thực ra con đường đến dinh thự của Ma Tùng Quân vẫn vậy, chỉ là các tiệm này mở cửa, khiến cho con người trở nên chật chội và khó di chuyển. Trong hội thì trừ một số bộ phận đặc biệt như Ảnh Quỷ, Hộ Sơn và Cảnh Binh mới được phép bay nhảy, còn những người khác không được phép bay nhảy trong hội.

Hôm nay lại là ngày trước khi hết năm Kuno, gần như toàn bộ tất cả các hội đều dừng hoạt động khi bước vào ngọn núi này, nên cảnh tượng đông đúc đó đã khiến cho Lăng Nghệ khó mà di chuyển.

Nhưng không sao, có Cu Đen ở đây, thằng bé dắt Lăng Nghệ luồn lách qua những cái ngõ nhỏ để đến được dinh thự của Ma Tùng Quân. Có một số chỗ còn hẹp đến mức khiến Lăng Nghệ phải nắn cả khớp xương mới chui qua được.

Bất quá như thế còn hơn là chen chúc trong dòng người đến nửa ngày trời. Hắn hoàn toàn không ngờ đến có một ngày mình có thể sống trong một thế giới náo nhiệt và vui vẻ đến thế. Ở đây, hắn hoàn toàn không lo lắng đến việc có kẻ nào đó sẽ nhảy vào gây rối, hay có kẻ giở trò ăn cắp.

Tất cả đều là người trong hội với nhau, bọn họ giống như một gia đình vậy. Ai ai cũng đều biết nhau.

Lúc này cửa dinh thự của Ma Tùng Quân rộng mở, ai ai cũng có thể đi vào đi ra một cách thoải mái. Đương nhiên là họ không được phép vào các phòng cá nhân của những thành viên bên trong rồi.

Bể bơi ngoài trời hôm nay có người bơi, những viên ma tinh thạch hệ Hỏa đang hoạt động hết công suất để làm nóng nước trong hồ bơi. Vô số những đứa trẻ nghịch ngợm, không sợ trời lạnh mà lao ầm ầm xuống đó để tắm.

Verwalter là quản gia của dinh thự này, hôm nay cũng có thêm một số hầu gái thời vụ đến để phụ giúp cô ta.

Khắp dinh thự của Ma Tùng Quân lúc này, đâu đâu cũng bài trí bằng các chữ chúc mừng năm mới, an khang thịnh vượng gì đó. Tiếp đến là đèn lồng, hoa lá, cả mấy con thú cưng trong nhà như Gâu, Meo, Bạch Bạch, Tiểu Bối, Hồ Lệ* cũng đều được mặc đồ tết. Chúng chạy lăng xăng khắp nơi, trong khi Chu Liên phải đuổi theo đến hộc cả hơi để trông chừng chúng.

"Tới rồi đấy à? Xuống đây gói bánh chưng đi, nhanh nhanh cho kịp giao thừa." – Ma Tùng Quân kéo Lăng Nghệ đang còn đứng ngơ ngác giữa dinh thự.

Lúc này trước mắt Lăng Nghệ xuất hiện những người quen thuộc. Từ Lăng Vân em trai của hắn, cho đến các cô dì chú bác trong xóm xưa, đến cả Triệu Bà Bà cũng có mặt ở đây cùng với Lan Anh và mấy đứa nhỏ khác trong xóm.

Cảnh tượng xum vầy này, bất giác khiến Lăng Nghệ chảy nước mắt. Đây là tất cả những thứ hắn muốn bảo vệ, ngày đó, hắn đã cầu xin Ma Tùng Quân, thậm chí còn rời bỏ Long gia chỉ để bảo vệ được bọn họ.

Suốt hai năm qua, hắn đã làm việc quần quật chỉ để giữ kín thông tin về hội đối với thế giới bên ngoài, cũng như điều tra về tất cả những thứ Ma Tùng Quân dặn dò. Để có được ngày hôm nay, một ngày hắn có thể thoải mái ngồi trò chuyện với những con người cũ về ngày tháng khó khăn khi xưa.

Tương lai hắn còn cần phải cố gắng hơn nữa để bảo vệ nơi này.

Không chỉ riêng mình hắn, mà hầu hết tất cả những người trong hội thuở ban đầu cùng có cái suy nghĩ đó. Người cũ thì cảm thấy thật may mắn, bọn họ sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình để giữ nơi này được an toàn, vì đây chính là nhà của họ.

Còn với những người mới như người dân trên đảo Sừng Hươu, thì đây là một thế giới hoàn toàn khác đối với họ, một thế giới tươi mới hơn, tốt đẹp hơn, an toàn hơn và hạnh phúc hơn vạn lần so với đảo Sừng Hươu.

Họ không cần phải đánh nhau đến người chết ta vong chỉ để có một mùa Đông ấm áp. Họ không cần phải làm thế, vì ở đây, người ta dùng lòng yêu thương để đến với nhau.

Ngược lại, đối với Viên tộc có vẻ hơi bỡ ngỡ. Bọn họ cũng có lễ hội đầu Xuân cho riêng mình, nó hơi khác so với con người nơi đây.

Vì lễ hội đó là ngày chiến đấu của những con đực, thể hiện mình để gây sự chú ý đến các bạn tình là con cái. Thể hiện sức mạnh chính là tinh thần của bọn họ.

Ban đầu Viên tộc sợ Ma Tùng Quân sẽ vì lễ hội con người mà không cho phép họ tổ chức. Nhưng họ đã hiểu lầm, thậm chí Ma Tùng Quân còn đề ra cơ cấu và luật lệ đàng hoàng cho Viên tộc, cả phục trang trong lúc chiến đấu và phần thưởng của bọn họ.

Thậm chí còn xây trước một cái đấu trường siêu khổng lồ để tất cả mọi người có thể cùng nhau thưởng thức lễ hội đặc biệt đó của Viên tộc. Gộp tất cả lại với nhau, khiến cho mùa Xuân này rộn ràng hơn hết thảy mọi điều.

Đêm hôm đó, pháo hoa mừng hội, Viên tộc đấm nhau giành bạn tình, toàn hội vui chơi chạy khắp nơi.

Dẫu vậy, không phải ai cũng được nghỉ, vẫn có một số người phải đón cái tết ở bên ngoài, khi phải canh gác đêm cho hội. Nhất Phiền Bỏ Mẹ, nó phải dùng toàn bộ robot trinh thám của mình để theo dõi biến động của cả khu rừng, chỉ cần một con ruồi bay qua phạm vi nhất định, nó đều biết được.

Bất quá để làm hết những chuyện này, Ma Tùng Quân phải tốn rất nhiều Tích Điểm Cảm Xúc để mua đồ từ hệ thống, thậm chí hệ thống không có còn phải chế ra. Hắn muốn cho hội của mình có cảm giác về nhà hàng năm, muốn cho bọn họ biết thế giới này vẫn tốt đẹp lắm so với xã hội tàn nhẫn ngoài kia. Họ là cần một nơi để trở về.

Không khí vui vẻ đó, vẫn có một con chim lợn gào thét inh ỏi trong đầu Ma Tùng Quân.

[Túc chủ, tại sao có mình ta là không được đón tết??!!]

"Mày có biết chim lợn đại diện cho cái gì không? Đại diện cho xui xẻo đấy, mày tính chù ẻo cả hội chết ngay mùng một tết à? Lần sau chọn cái hình đại diện khác thì tao cho chơi tết!"

Toàn bộ thân xác của Phiền Bỏ Mẹ lúc này đều bị Ma Tùng Quân thu vào túi đồ hệ thống, nên nó không thể bay nhảy khắp nơi được....

(*)Con hồ ly trắng của Yên Nhược Tuyết đấu được trong buổi đấu giá của Tào gia và Cửu Thiên Trùng Hội.

P/s: mai bù 1c:V