Chương 319: Giờ có thể nói chuyện rồi đấy.

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 319: Giờ có thể nói chuyện rồi đấy.

Chương 319: Giờ có thể nói chuyện rồi đấy.


Đứng giữa làng, Ma Tùng Quân híp mắt nhìn về phương xa. Thấy được một kẻ thô kệch đang phi ngựa về phía mình.

"Lộc cộc, lộc cộc... Hí~~~"

Tên mặt rổ, nhấc đầu con ngựa lên một cái, làm cho nó đứng bằng hai chân. Nhưng cơ thể hắn ta quá nặng, con ngựa thì quá còi cọc, nên khi đáp xuống nó liền trẹo chân mà ngã. Tên mặt rổ theo đó cũng cày mặt xuống đất.

Cảnh tượng đó đập hết vào mắt Ma Tùng Quân, khiến hắn như chết lặng. Chưa đợi Ma Tùng Quân kịp có phản ứng gì, tên mặt rổ kia bật dậy, tháo cây rìu lớn lên lưng xuống chỉ về phía Ma Tùng Quân quát:

"Ngươi là ai? Dám tới địa bàn của chúng ta? Người mới không biết luật à?"

Lời vừa nói xong, máu mũi của hắn bắt đầu chảy ra. Tên mặt rổ liếc mắt xuống, rồi vội dùng tay quẹt đi, sau đó bóp chặt luôn cái mũi của mình để máu khỏi chảy.

"Thằng này bị ngu à?" – Ma Tùng Quân lẩm bẩm một tiếng.

"Mày bảo ai ngu??" – Tên mặt rổ trợn mắt lên quát.

Đôi mắt của hắn đằng đằng sát khí và dữ tợn, tuy nhiên hành động của hắn thì như một thằng hề. Khiến Ma Tùng Quân chẳng cảm thấy một chút uy hiếp nào cả. Ngược lại hắn đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu. Đánh xong hỏi, hay là hỏi xong rồi đánh.

"Này, ngươi có khăn tay không?" – Tên mặt rổ đột nhiên hỏi Ma Tùng Quân.

Nghe thế Ma Tùng Quân cắm thanh đao bên tay trái xuống đất, rồi bắt đầu sờ soạng khắp người để kiếm khăn tay.

Đúng lúc đấy tên mặt rổ đột nhiên lao tới, hắn xoay rìu trên tay bổ ngang từ hông bên trái của Ma Tùng Quân. Hắn ra đòn mà không một chút báo trước, chỉ trong cái nháy mắt, rìu của hắn cách vai của Ma Tùng Quân đúng nửa tấc.

Thời gian như tua chậm lại, thanh Ma Tùng Quân lách người về phía sau, thoát ra khỏi tầm tấn công của tên mặt rổ. Đòn bất ngờ thất bại, tên mặt rổ chẳng những không ngạc nhiên mà còn nở nụ cười. Hắn đạp mạnh về phía trước một bước, xoay cổ tay, bẻ mũi rìu bổ từ trên cao bổ thẳng xuống đầu Ma Tùng Quân.

Cùng lúc đó ngón tay của Ma Tùng Quân tác động lên núm xoay, kích hoạt ma thuật hệ Phong lên đến mức tối đa. Hắn khựng lại giữa chừng, chân đạp mạnh phía sau, chủ động tiếp cận tên mặt rổ. Khoảng cách cả hai đang trên 2m, lúc này chỉ còn lại 1m.

Tay Ma Tùng Quân vung đao, hướng thẳng đến cổ hắn ta, tốc độ nhanh đến mức tên mặt rổ còn chưa kịp phản ứng. Tác động của gió kèm theo lực tay, khiến tốc độ chém của Ma Tùng Quân tăng lên gấp vài lần.

"Xoẹt!!!"

Một chém ngọt lịm, đầu tên mặt rổ văng lên trời, máu ở cổ phun tứa tung. Lúc này Ma Tùng Quân sớm đã đưa thanh đao lên chắn ở trước mặt, tất cả máu đều bắn lên lưỡi đao của hắn. Đầu tên mặt rổ rơi xuống đất, lăn lông lốc sang một bên, đến lúc chết rồi vẫn giữ nụ cười tự tin trên môi. Không biết hắn lấy đâu ra tự tin đó.

Ánh mắt Ma Tùng Quân trở nên lạnh lùng. Lần đầu giết người, so với lần này giết người quá khác biệt. Hắn chẳng có một chút cảm giác gì ngoài sự tức giận. Bởi trước đó Phiền Bỏ Mẹ đã ghi lại những gì tên này nói chuyện.

Hắn ta muốn đốt cả ngôi làng này, mặc dù biết cả ngôi làng này chẳng có gì cả. Loại như hắn, không phải người, đã không phải người thì không cần thương tiếc. Cứ coi như thú vật mà đối đãi.

Và rồi Ma Tùng Quân đeo mặt nạ quỷ lên, cơ thể hắn tỏa ra hắc khí ngùn ngụt. Hắn bước từng bước nhặt lấy thanh đao còn lại của mình mình. Chắp hai thanh đao lại thành tấm khiên, hắn sử dụng hệ Thổ và Kim cho khiên Lươn. Tạo thành một tấm lá chắn dày cộm, rồi tiếp tục dùng hệ Thổ giảm đi trọng lượng của nó.

Kế đấy hắn dùng hai tay cầm cột vòng cán khiên lên cổ tay mình. Cảm thấy chắc chắn không vấn đề gì, Ma Tùng Quân triệu hồi ra thanh Bích Thủy Nghê Đao.

"Ooonggg~~~"

Được Ma Tùng Quân gọi ra, thanh Bích Thủy Nghê Đao kêu lên một tiếng thư thái. Nó biết sắp sửa đánh nhau, nên lộ ra trạng thái vui mừng.

"Đừng vui quá, ta không muốn giết người cho lắm. Nhưng chúng nó giống như loài muỗi vậy, rất đáng chết. Chúng sẽ giết cả làng này nếu ta không ra tay. Mày thấy nên giết sạch bọn nó không?" – Ma Tùng Quân nghiêng đầu hỏi.

Sâu bên trong mặt nạ, là một gương mặt cáu gắt. Có vẻ như thanh đao hiểu được ý của Ma Tùng Quân, nó rung nhẹ lên một cái để an ủi hắn.

Trong các ngôi nhà lá, một vài người bắt đầu hé mắt ra ngoài cửa sổ để nhìn xem bên ngoài xảy ra chuyện gì. Không ít vừa kịp thấy cảnh Ma Tùng Quân chém bay đầu tên mặt rổ, phấn khích đến mức định lao ra ngoài nhưng đành thôi.

Bởi đằng xa có một đám Mạo Hiểm Giả chạy lại, số lượng lên đến 12 người. Tất cả bọn chúng đều bặm trợn, hung dữ và tàn ác. Tên nào tên đấy nhìn như sài lang hổ báo. Chúng hùng hổ lao tới xác của tên mặt rổ, bàng hoàng mà nhìn.

Rồi cả một đám đứng dậy nhìn chằm chặp Ma Tùng Quân. Nhưng không một kẻ nào ngu dốt đến mức gào thét trả thù cho tên mặt rổ kia cả. Mặt chúng chỉ có một ít cảm xúc, chính là bàng hoàng và ngỡ ngàng.

Đồng thời chúng cũng phát hiện ở đằng xa còn người. Kẻ này dám đi một mình, đứng đây tiếp đón bọn họ thì chỉ có hai trường hợp xảy ra. Một là hắn có thực lực để ngông cuồng, hai là hắn không có thực lực nhưng thích chơi ngông.

Nhưng từ vật phẩm trên người hắn và cái cách hắn giết chết tên mặt rổ. Không kẻ nào ngu đến mức nghĩ hắn yếu mà thích chơi ngông cả. Ai cũng đang đề phòng hắn.

Một phần là thế, một phần là chúng không việc gì phải trả thù cho tên mặt rổ. Không đau buồn, tiếc thương hay có bất cứ lòng trắc ẩn nào khác. Một đám cặn bã đây rồi, đám cặn bã này còn đáng sợ hơn lũ giang hồ xóm chợ ở thành An Sương nữa.

Lúc này có một kẻ đứng lên phía trước. Hắn là một tên Mạo Hiểm Giả cận chiến, tay vác theo đao, tay còn lại cầm tấm khiên gỗ bọc thép. Ánh mắt gã liếc ngang liếc dọc đánh giá Ma Tùng Quân, rồi nhếch lông mày lên hỏi:

"Ngươi là ai? Tại sao giết hắn?"

Hỏi xong hắn cũng thấy hơi rén rén. Bởi mặt nạ quỷ trên mặt Ma Tùng Quân, cơ thể còn bốc ra hắc khí ngùn ngụt. Cái mùi nguy hiểm đấy, chẳng đứa nào muốn lại gần.

"Tao không thấy mày bị mù!" – Ma Tùng Quân ngửa đầu lên trời, thở dài nói.

"Hả? Là sao? Ý gì, mày muốn nói cái gì?" – Gã Mạo Hiểm Giả hoàn toàn không hiểu lời Ma Tùng Quân.

"Nó nói mày ngu đấy, không thấy thằng Tùng Mặt Rổ đánh nó trước hay sao? Ngu thì chết thôi chứ bệnh tật gì?"

Bỗng một ả đàn bà lớn tiếng nói chen vào. Ả ta có thân hình thô kệch, cơ bắp cuồn cuộn, bụng thì như bụng kia. Trông không khác gì Lưu Béo phiên bản nữ. Ả vác trên mình một cây trường cung lỡ lớn, đi đến trước cái xác của tên mặt rổ, lục lọi xác hắn một hồi.

Ngoài cái huy hiệu Mạo Hiểm Giả ra thì chẳng có gì nữa, ả thở dài đứng lên nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân.

"Gan cứng đấy, mày thuộc nhóm nào? Mày có biết giết người trên lãnh thổ của ai không?" - Ả ta hất mặt lên nói.

"Địa bàn? Cái chỗ rách nát này cần phân địa bàn à? Muốn gì nói nhanh đi." – Ma Tùng Quân thở hắt ra một tiếng nói.

Lúc này hắn đang cẩn thận đánh giá từng người, từng loại vũ khí mà chúng sử dụng, trong đầu bắt đầu nảy ra 7749 cách tấn công khác nhau để đạt đến hiệu quả cuối cùng. Đó là lý do hắn chưa vội ra tay. Đồng thời hắn cũng đang đợi Đại Cathay quay lại, một mình hắn có thể xử hết đám này với điều kiện chúng không tấn công ngôi làng.

Nếu chúng lao đến chỗ xe hủ tiếu, Ma Tùng Quân tin rằng một mình Lưu Béo có thể giải quyết được. Chưa kể còn có Tí Hai Ngón và con Tiểu Bối to tổ chảng ở đó nữa.

Dẫu thế, hắn vẫn phải chuyển chú ý hết vào hắn. Để chúng xem đây là một cuộc chiến xâm phạm lãnh thổ, thay vì lộ rõ ý đồ là hắn muốn bảo vệ ngôi làng này.

"Nhìn ngươi giàu có như thế, chúng ta cũng không muốn mất lòng. Dĩ hòa vi quý đi, đền tiền cho cái mạng của thằng Tùng Mặt Rổ này là xong. Coi như không ai nợ ai." - Ả đàn bà nói.

"Bao nhiêu?" – Ma Tùng Quân hỏi.

"Bao nhiêu hả... để xem..." - Ả ngạc nhiên, sau đó vuốt cằm nhìn Ma Tùng Quân.

"20 đồng vàng thế nào?" - Ả ta vỗ tay cái bép rồi nói.

"Cũng được, không mắc lắm." – Ma Tùng Quân gật đầu.

Sau đó hắn chống thanh trường đao xuống đất. Vì quá nặng, nên khi hắn chống nhẹ một cái mặt đất liền rung nhẹ lên, chuôi đao bắt đầu chìm xuống dưới. Một đám Mạo Hiểm Giả bắt đầu tỏ vẻ tham lam nhìn thanh trường đao của Ma Tùng Quân.

Chỉ có mỗi gã ngồi trên xe ngựa vén rèm lên nhìn nãy giờ, hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Đang lúc hắn cảm thấy không đúng đó thì đột nhiên một cục sắt bay thẳng về phía hắn.

"Đùng!!!!"

Tiếng nổ phát lên, dọa cho một đám người giật mình.

"Ngươi vừa ném ra cái gì đó??!! Chết tiệt!!" - Ả đàn bà vừa may né được một kiếp, lập tức giương cung về phía Ma Tùng Quân.

Bấy giờ Ma Tùng Quân vung tay lên, ném ra một đống boom choáng.

"Bụp bụp bụp bụp bụp...."

"Ahhhhhhh!!!!"

"Mắt của ta, mắt của ta."

"Mù rồi, ta không thấy gì hết..."

"Xoẹt xoẹt...~~"

"Con mẹ mày, thằng nào chém tao???"

Cảnh tượng loạn thành một bầy. Cả đám ăn boom choáng, không thấy đường, chạy loạn nên va phải nhau rồi đánh tự đánh luôn mình.

Lợi dụng khoảng khắc ấy, Ma Tùng Quân tập kích từng kẻ. Đầu tiên chính là con ả dùng trường cung. Hắn lao tới dùng trường đao chém đâm thẳng đầu. Nhưng ả ta bằng kinh nghiệm sinh tồn của mình, liền cảnh báo nguy hiểm nên nghiêng đầu suýt soát tránh thoát được một kiếp.

Bất quá cơ thể Ma Tùng Quân vẫn đang đà lao tới, hắn dùng khiến đánh văng ả lên trời. Không có thời gian đứng lại trước khi boom choáng hết hiệu lực. Ma Tùng Quân như một cái bóng mờ ảo, tức khắc đổi đổi tượng.

Thanh đao sắc bén, lướt đến đâu, đầu rơi máu chảy đến đấy. Có vài kẻ nhạy cảm, Ma Tùng Quân không thể hạ chúng trong một đòn liền dứt khoát bỏ qua, không một chút chần chừ.

Bấy giờ nhìn từ trên cao xuống, thấy được Ma Tùng Quân di chuyển theo vòng xoắn ốc, từ trong ra ngoài. Lưỡi đao luôn đặt đằng trước, lướt đến đâu, máu tuôn đến đấy. Và trong vòng 10 giây, Ma Tùng Quân chém rớt tám mạng, hai mạng trọng thương, hai kẻ thương nhẹ.

Ả dùng trường cung vừa kịp đứng dậy, dụi mắt vài cái. Lấp ló sau những cái dụi mắt là hình ảnh mà ả ta không muốn thấy một chút nào. Dần dần ả hồi phục thị lực trở lại, nhìn xung quanh, cả đội gần như nằm trong vũng máu.

Lúc này ả ta mới ý thức được một điều rằng, kẻ trước mắt mình không phải là tên dễ trêu chọc.

"Cộp cộp..."

Tiếng bước chân vang lên, Ma Tùng Quân từ từ bước đến trước mặt ả Mạo Hiểm Giả. Hắn chậm rãi tháo mặt nạ quỷ xuống, lộ ra gương mặt dữ tợn của một tên đồ tể. Bấy giờ hắn nhìn chằm chằm lấy ả mà nói:

"Được rồi, quân số thế này là ổn. Tao nghĩ mày có thể nói cho tao biết, đây là địa bàn của ai?"