Chương 418: Không đề.
Khi tỉnh dậy, Khương Vũ cố đi tìm hình bóng của Tào Kha Nguyệt nhưng tìm hoài không thấy. Tiểu nhị chạy việc trong quán lúc này chỉ toàn là mấy đứa con nít ở khu ổ chuột.
Lúc này hắn vô tình đi ngang qua quầy bếp, ngửi được mùi hương thơm phức tỏa ra từ trong đó. Thấy thế hắn liền đi vào bên trong, cả gian bếp phải nói là khá rộng, đủ sức chứa cùng lúc hàng chục người chạy qua chạy lại.
Nhưng bên trong đó, không ngờ chỉ có một tay đầu bếp tuổi trung niên, râu ria xồm xào, cơ thể thì lực lưỡng. Hắn dùng chảo đảo thức ăn, mỗi lần đảo đều khiến lửa phừng lên đến tận nóc nhà bếp.
Từ đây có thể thấy được nóc nhà bếp cao cả bảy tám mét xuất hiện rất nhiều vết cháy đen.
"Ọt ọt ọt..."
Bụng Khương Vũ réo lên liên hồi, khiến hắn mặt dày bước gần đến tay đầu bếp kia.
Ngày hôm qua, tuy hắn chỉ dành sự chú ý vào chủ tửu lâu và cô bé phụ vụ trong quán, nhưng hắn vẫn nhớ được mùi vị thơm ngon của những đồ nhắm được đem lên. Không biết cơm ở đây có ngon như vậy hay không, trong khi cái tửu lâu này nổi tiếng nhất là cơm chứ không phải đồ nhắm.
Lúc này hắn ngó vào đĩa cá chiên xù vừa mới xong, mùi hương của nó khiến cho nước miếng Khương Vũ chảy ròng ròng xuống dưới. Bất giác hắn vươn tay về phía dĩa cá.
"Phập!"
Tiếng dao chặt vào thớt vang lên rõ to. Gã đầu bếp duy nhất đang nhìn chằm chằm lấy Khương Vũ, ánh mắt bất thiện mà nói:
"Muốn ăn thì ra quán đặt đi. Ta không có ưu tiên cho ngươi."
Thấy thế Khương Vũ bắt đầu nổi nóng, nhưng nhớ lại một số chuyện, hắn lắc đầu kìm nén cơn điên của mình lại để mà bình tĩnh nói:
"À ừ... ta lấy chục đĩa cá này được không? Có cơm canh..."
Lời của Khương Vũ lần nữa lại bị ngắt bởi gã đầu bếp kia:
"Kha Nguyệt, mau dắt hắn ra ngoài đi."
Lần này thì Khương Vũ thật sự phát điên, trên trán hắn nổi gân xanh, sau đó liền ngoái đầu ra đằng sau xem coi đứa nào định dắt hắn đi.
Bất ngờ thay, người đứng ngoài gian cửa bếp chính là cô em đáng yêu phục vụ bếp.
"Mời ngươi ra ngoài cho, gian bếp không cho người lạ ở đây đâu." – Tào Kha Nguyệt nhìn Khương Vũ mà nói.
"Ta không phải người lạ!" – Khương Vũ nhe răng cười.
"Ngươi chính là người lạ ở đây, nếu muốn ăn thì ra ngoài quầy gọi món trước ông chủ!" – Tào Kha Nguyệt lắc đầu, làm một thủ thế mời hắn, trông bộ dạng cực kì nghiêm túc.
"Được được, ta đi theo ngươi là được chứ gì?" – Khương Vũ cười hề hề trông rất là thiếu đứng đắn.
Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn theo sau Tào Kha Nguyệt, cũng không có động tay động chân gì. Cho thấy Khương Vũ dù có là một thằng côn đồ thì hắn vẫn có chuẩn mực đạo đức của riêng mình.
Hoặc là nhát gái.
Đi từ cửa sau vào tửu lâu, Khương Vũ thấy Đại Cathay vẫn đang đứng ở quầy thu tiền với trạng thái cực kì tỉnh táo. Hắn nhớ lại hôm qua mình đã thua trước gã này như thế nào. Gã như một con quái vật ngàn chén không say, Khương Vũ chưa bao giờ thấy có kẻ nào biến thái tầm như Đại Cathay kia.....
Sau khi ăn uống xong ở tửu lâu đến tận trời tối. Khương Vũ tính tiền rồi mang theo gương mặt thỏa mãn trở về tòa dinh thự của mình.
Ở đây, sắc mặt của hắn biến đổi ngay lập tức. Từ một kẻ có ánh mắt ngơ ngơ ngáo ngáo, thì giờ đây, ánh mắt của hắn như một con sói rình mồi nhìn chằm chằm về mặt trăng trên cao.
"Tình hình thế nào rồi?" – Hai mắt Khương Vũ khẽ híp lại mà hỏi.
"Hiện tại món đồ đó vẫn đang trên đường đi đến thành Thủy Long."
Lúc này một tên thuộc hạ của Khương Vũ từ ngoài cửa đi vào trong liền bẩm báo.
"Tốt, bây giờ lập tức khởi hành. Chia ra một đội cầm chân con bán nam bán nữ kia lại. Chúng ta nhất định phải tới trước." – Khương Vũ nở nụ cười như ma quỷ.
"Bẩm đường chủ... bên kia là do Cửu Thiên Trùng Hội phụ trách vận chuyển. Thuộc hạ sợ Điệp Ma Nữ gài bẫy đánh úp chúng ta. Dù gì con nhóc Lệ Nguyên kia cũng chịu thiệt thòi trước ả ta." – Tên thuộc hạ kiên nhẫn nói.
"Đấy là do nó ngu. Con chó bảo vệ chủ Hoàng Bách kia chỉ là thằng oắt Tứ Tinh, nó làm gì có cửa với con đàn bà kia? Mày biết con đàn bà đó là Ma Pháp Sư Thượng cấp mấy sao không?"
"Là Lục Tinh đấy, ả ta đồng cấp với tao mày hiểu không? Dù có đánh úp, thì chỉ tụi mày chết, còn tao không có khả năng chết. Hiểu rồi chứ?"
Khương Vũ trợn mắt lên, mắng vào mặt thuộc hạ của mình. Thấy gã thuộc hạ không trả lời, Khương Vũ lại trợn mắt to hơn, như muốn rớt hai con mắt ra ngoài, hắn quát lớn:
"Tao hỏi một lần nữa... THÔNG CÁI TAI CHƯA???!!!"
Tiếng quát của Khương Vũ làm chấn động cả dinh thự. Dọa cho tên thuộc hạ giật nảy mình mà ngã xuống. Sau đó hắn ta lồm cồm bò đến dưới chân Khương Vũ, lật đật dập đầu trước đường chủ mà mình mà nói:
"Thộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ hiểu rồi... đường chủ đại nhân. Bây giờ ta sẽ đi chuẩn bị!"
"Nhanh đi đi đi..." – Khương Vũ phất tay nói.
"Dạ dạ..." – Tên thuộc hạ đó vội dạ dạ vâng vâng rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.
"Mẹ nó, ngặt một lũ chết nhát vô dụng. Chúng mày có chết hết cũng được..."
Nói đến đây, Khương Vũ dường như rất tức giận. Hắn phì phò kìm nén lại cơn giận của mình mà gằn giọng với chính bản thân:
"Nếu không phải nội tình của bố mày nông, thì bố còn lâu mới để các con nhảy nhót trước mặt bố lâu như vậy được... đợi đấy lũ chó chết. Có một ngày, tao sẽ kéo sạch lũ chúng mày xuống nước."
Khác với những thế lực khác trong vùng đất phía Đông này. Ai cũng có nội tình hùng hậu cho mình. Cửu Thiên Trùng Hội có rất nhiều cường giả dưới trướng, có kẻ hiến kế, có kẻ đánh nhau giỏi, lại còn có tài lực của Tào gia sau lưng.
Cửu Long Đường cũng tương tự. Dù cho mẹ của Lệ Nguyên đã chết, nhưng bà ta để lại di sản rất lớn cho đường của mình. Chính là bộ óc của Lệ Nguyên, tuy nó có chút không bình thường, nhưng rất tinh ranh và biết chiều lòng người.
Bằng chứng là nó có thể giữ lại hầu hết các thuộc hạ cũ của mẹ mình, khiến họ ở lại để gầy dựng lại Cửu Long Đường. Đồng thời lượng tài nguyên Lệ Nguyên có trong tay cũng được mẹ mình để lại.
Cuối cùng là hiệp hội Mạo Hiểm Giả cũng chẳng cần phải nói nhiều làm gì. Ông vua một vùng trời, cái gì cũng có, chẳng cái gì là thiếu.
Nói qua nói lại, có mỗi Khương Vũ hắn là thân cô thế cô. Dùng chính sức mạnh của bản thân để leo lên cái chức vụ này cùng với một đám ô hợp luôn luôn tỏ ra khúm núm trước hắn và đi vênh mặt với kẻ mạnh.
Từ trước tới giờ, Khương Vũ chưa từng có một tên thuộc hạ đúng nghĩa. Nên hiện tại hắn đang nhắm đến Đại Cathay, một kẻ cực kì vừa ý mình. Hắn đã cho điều tra tất tần tật về gã chủ tửu lâu kia.
Hắn đến từ một vùng đất phía Nam, xuất thân chính là một trong các thành viên của Hỗn Nguyên Hội. Sau khi hội tan rã thì lưu lạc đến đây, dùng toàn bộ tiền tích góp được để mua một tửu lâu rồi buôn bán kiếm sống qua ngày.
Là thành viên của Hội Tam Hoàng, tất nhiên là Khương Vũ đã nghe đến chuyện của Hỗn Nguyên Hội. Nên thân phận của tên chủ tửu lâu đó có thể được đảm bảo. Dẫu có đảm bảo, thì Khương Vũ vẫn phải cẩn thận, hắn không nên tin một người quá nhanh.
Vả lại hắn còn cần phải làm mềm mối quan hệ đang căng thẳng giữa hắn và gã chủ tửu lâu kia. Và Khương Vũ hắn phải dùng toàn bộ tấm lòng thành của mình để mời Đại Cathay làm phó tướng cho hắn.
Nhưng mà đời, ai mà biết được chữ ngờ. Khương Vũ không thể ngờ rằng chính điều này mới là điều hại hắn. Hỗn Nguyên Hội bây giờ không còn ai, nên chẳng ai có thể chứng minh được thân phận của Đại Cathay là thật hay giả....
"Ồn ào... xôn xao..."
Trời đã về đêm, Đại Cathay đứng trước cửa tửu lâu của mình mà ngắm nhìn ánh trăng trên cao. Lúc này quán của hắn vẫn mở cửa, nhưng đây là đợt khách cuối rồi. Dẫu vậy quang cảnh bên trong vẫn rất náo nhiệt và tinh tươm.
"Ồn ào thật..." – Đại Cathay ngoáy ngoáy lỗ tai rồi đi về phía trước.
Hắn đặt mông xuống một cái ghế được đặt trước hiên. Ngó qua ngó lại, Đại Cathay thấy được một vò rượu trên bàn, chẳng nghĩ chẳng ngợi gì mà trực tiếp cầm lấy tu thẳng vào miệng.
"Xoảng!!!"
Đột nhiên một tiếng xoảng vang lên sau lưng Đại Cathay, làm cho hắn phải ngoái đầu ra phía sau.
"À... tiểu nhị của quán đối diện! Ngươi tên gì ấy nhờ? Vò rượu này bao nhiêu tiền, tính cho ta đi." – Đại Cathay nở nụ cười, nhìn tên tiểu nhị mà nói.
Lúc này tên tiểu nhị sụt sùi nước mũi, hắn cúi xuống nhặt cái tô cơm mình vừa làm rơi. Bộ dạng trông rất tổn thương. Hắn không thể lãng phí cơm thể này được, nên hắn quay sang nhặt cơm, phủi sạch đất bẩn rồi đưa lên miệng ăn.
"Sao quán ngươi vắng thế nhỉ? Ê ê... cơm rơi xuống rồi còn nhặt lên ăn làm gì?" – Đại Cathay đang nói nhảm, đột nhiên thấy hành động không đúng của tên tiểu nhị liền chạy đến giữ tay hắn lại.
"Ngươi đừng có giả nhân giả nghĩa.. cái đồ tàn nhẫn. Quán của ngươi hút hết khác như thế, ta sao có thể buôn bán được gì? Mấy ngày nay còn không có cơm canh đàng hoàng để ăn... khó lắm ông chủ mới có một bát cơm rang đậu và ít rượu... vậy mà ngươi tàn nhẫn uống của ta, còn làm tô cơm của ta rơi xuống... ta liều mạng với ngươi!!!"
Gã tiểu nhị vừa khóc vừa la làng. Hắn liên tục đấm đá vào người Đại Cathay, như thể muốn sống chết với gã vậy.
Nhưng ngặt một cái tên tiểu nhị này quá yếu. Phải nói là yếu đến mức Đại Cathay không thèm chống đỡ chút gì luôn. Cảm giác lực đánh của hắn còn thua cả cái cốc đầu của Yên Nhược Đan.
Lúc này thấy tên tiểu nhị quá phiền nhiều, Đại Cathay thò một chân ra gạt phăng luôn hai chân của hắn. Khiến cho tiểu nhị ngã đùng ra đất đầy đau đớn, sau đó Đại Cathay liền cười khổ nói:
"Rồi rồi rồi... bình tĩnh. Ta đền hết cho ngươi được chứ? Tửu lâu này của ông chủ ngươi, ta sẽ mua luôn, thuê cả ngươi vào làm việc cho ta. Cơm canh đầy đủ, tiền lương không thiếu."
"Thật... thật chứ?" – Tên tiểu nhị vui vẻ nói.
"Thật, mà ngươi không thấy tội ông chủ của ngươi sao?" – Đại Cathay nhíu mày hỏi, thằng cu này lật mặt có hơi nhanh rồi.
"Không, ông chủ quán không hiểu vì gì mà bỏ quán chạy đi mấy ngày nay rồi. Cả giấy tờ đất cũng để lại cho ta, nếu ngươi muốn mua thì hay quá..." – Tên tiểu nhị vỗ tay cười hớn hở.
"Khoan! Sao ta cứ có cảm giác không đúng cho lắm... ngươi trước tên báo tên mình ra trước đi." – Đại Cathay nói.
"Ta họ Chu tên gọi là Bình!"...
P/s: Nay 1c, cố thì tầm 1h thêm chương nữa, không thì mai ta ra 3c để bù kk