Chương 328: Chủ công.
Giữa màn đêm, lúc này Ma Tùng Quân bận bịu phân phát thuốc ngứa ra làm từng phần khác nhau. Ma Tùng Quân đưa từng phần thuốc cho mấy đứa nhỏ của Triệu Bà Bà, để chúng chạy đi phân phát cho những người đang bị bệnh đằng kia.
Trong lúc Ma Tùng Quân tất bật như thế, thì trong bóng đêm thiếu hụt ánh sáng, có vài bóng đen đứng theo dõi hắn. Dưới ánh trăng mờ ảo, có thể thấy được hình thêu đầu rồng trên quần áo của bọn họ.
Hiển nhiên bọn họ chính là Hắc Long Giả của Long gia.
"Thật tốt quá... may mà Ma đại nhân chịu vươn tay ra giúp đỡ hắn." – Một kẻ nở nụ cười sau lớp mặt nạ mà nói.
"Nếu ngài ấy không chịu giúp, ta thật không nỡ giết hắn. Nếu chuyện đó xảy ra, ngươi có giết hắn không?" – Tên Hắc Long Giả khác nhìn một tên Hắc Long Giả đứng tít đằng xa.
"Ta sẽ là kẻ đầu tiên thanh lý môn hộ. Dù có là em trai của ta đi chăng nữa." – Tên được hỏi lạnh lùng nói.
"Sau đó ngươi sẽ tự sát chứ gì? Khi không Long gia tự dưng mất hai Hắc Long. Vẫn là Ma đại nhân nhân từ... chậc, tên đó sướng rồi, bây giờ được công khai đi theo Ma đại nhân. Còn ngươi bây giờ thế chỗ hắn, trở thành tình báo của Ma đại nhân đúng không?" – Gã khác lại nói.
Tên lạnh lùng kia gật đầu một tiếng rồi biến mất trong màn đêm. Còn lại ba tên Hắc Long Giả, nhìn nhau:
"Đi báo cáo chuyện này cho gia chủ và Giáp đại nhân đi."
"Chậc, tên kia có đồ tốt gì nhất định phải moi từ hắn mới được."...
Bên dưới, sau một đêm Ma Tùng Quân phân phát thuốc trị thương. Người bắt đầu kéo đến nườm nượp, bọn họ kéo đến là để tạ ơn hắn, nhưng đều bị Ma Tùng Quân từ chối không muốn gặp. Bởi giờ hắn đang phải nấu cơm cho mấy đứa nhỏ ăn.
Sau khi ăn cơm xong, trời đã về khuya, Ma Tùng Quân đuổi Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đi ngủ hết. Còn hắn thì bắt đầu lấy hủ tiếu ra để phân phát cho người trong khu ổ chuột này.
Quá trình phát hủ tiếu như thường lệ, giống như mấy ngôi làng khác Ma Tùng Quân từng đi qua. Trong thời gian đó, vô số người thề nguyện theo Ma Tùng Quân, nhưng Ma Tùng Quân chẳng đáp một câu nào. Hơn hết là có rất nhiều người vừa ăn vừa khóc, vừa bày tỏ lòng biết ơn đối với hắn.
Trải qua chuyện này vài lần ở mấy làng hắn từng đi qua, Ma Tùng Quân vẫn không thể nào thích ứng được. Nhiều người chỉ vì được ăn một bữa mà sẵn sàng vứt hết thảy sĩ diện và tính mạng của mình để đổi lấy.
Bây giờ Ma Tùng Quân mới thấm thía được việc ăn một ngày ba bữa nó hạnh phúc đến nhường nào. Ở đây chẳng có quan liêu nào đoái hoài đến bọn họ, nếu họ chịu đoái hoài một chút, chưa chắc Hội Tam Hoàng đã lộng hành như thế. Trên đường đi, Lan Anh từng nói với hắn, có rất nhiều đứa trẻ giống như thằng bé bánh bao ở ngôi làng kia.
Chỉ cần cho một cái bánh bao, hay một chén canh nóng, là những đứa trẻ đó sẵn sàng đổi cả mạng để trung thành với người cho mình ăn.
Nhìn đám người khu ổ chuột ăn hủ tiếu, họ vừa ăn vừa nhìn chằm chằm hắn, làm cho Ma Tùng Quân không thấy thoải mái chú nào. Hắn cứ để mặc bọn họ, điều quan trọng bây giờ cần cho họ ăn no trước cái đã.
Lúc sau, vì biết Ma Tùng Quân không muốn nghe mấy lời xu nịnh, nên không một ai dám nói nhiều. Khi được ăn, có vô số người xúm lại phụ giúp Ma Tùng Quân phân phát hủ tiếu, rửa chén cho đến dọn bàn dọn ghế. Được ăn ngon, bọn họ hết lời khen ngợi nhưng không dám nói lớn, chỉ có thể thủ thỉ với nhau.
Càng như thế, lòng biết ơn của họ đối với Ma Tùng Quân càng tăng cao. Nhờ đó Tích Điểm Cảm Xúc lại tăng thêm một cách chóng mặt. Chính bản thân Ma Tùng Quân cũng không ngờ đến việc này.
Hắn không muốn nói gì là vì hắn quá mệt mỏi, khi phải vừa suy nghĩ vấn đề của Hội Tam Hoàng và vừa phải làm hủ tiếu cho bọn họ. Nhưng nhìn những ánh mắt có thần, vui cười khi ăn hủ tiếu của hắn, chính bản thân Ma Tùng Quân cũng cảm thấy hạnh phúc thay.
Nếu thế giới này có thể tốt đẹp hơn thì hay quá... chỉ tiếc ở cái thời này, mọi thứ quá loạn lạc. Kẻ thấp kém chỉ có thể tự nương tựa, cứu rỗi lấy nhau mà thôi.
Số lượng người trong khu ổ chuột này sau khi tổng hợp lại hết, cũng hơn 2.000 người. Mấy cái trấn lúc trước Ma Tùng Quân đi qua, dân số cũng chỉ vài ngàn cho đến một vạn người là cao. Thế mà ở đây, riêng một khu ổ chuột này đã có hơn 2.000 người sắp chết.
Làm hủ tiếu xong cho họ thì trời đã tờ mờ sáng, Ma Tùng Quân cũng có chút mệt mỏi liền leo thẳng lên xe đi ngủ. Rất nhiều người đang đợi hắn, họ muốn hắn nói một cái gì đó nhưng hắn không quản nổi giấc ngủ của mình nữa rồi.
Trong lúc đó Triệu Bà Bà cũng tập hợp một số người có tiếng nói và quan trọng trong khu ổ chuột lại. Bọn họ bàn với nhau chuyện gì đó.
Đến tận trưa, Ma Tùng Quân được Yên Nhược Tuyết gọi tỉnh dậy. Hắn đánh răng rửa mặt xong xuống dưới xe. Thấy xung quanh trở nên trống trải, Ma Tùng Quân thấy lạ bèn hỏi Đại Cathay.
"Triệu Bà Bà nói bọn họ ra ngoài trấn đợi ca, ở trong đây chật chội và dễ bị để ý."
"Xèo xèo..."
Lúc này Đại Cathay cởi trần, bế Yên Nhược Đan, một tay còn lại cầm đũa chiên bánh.
"Chiên phải lật đều như thế này nghe chưa? Đảo nhiều vào, nó phồng to tới vậy là lấy ra liền. Lần sau đừng có chiên khét nữa. Nhớ chiên ngập dầu, đừng có tiếc. Quân ca có bao giờ thiếu đồ đâu mà lo." – Đại Cathay quay sang nói với Yên Nhược Đan.
Yên Nhược Đan ở bên cầm quyền sách nhỏ để ghi ghi chép chép, gương mặt rất nghiêm túc gật đầu. Thi thoảng còn quay sang vẽ nghuệch ngoạc lên ngực Đại Cathay vài nét.
"Có nói là khi nào không?" – Ma Tùng Quân hỏi tiếp.
"Hình như là không, Triệu Bà Bà dặn ca cứ chuẩn bị xong hết rồi ra gặp lúc nào cũng được." – Đại Cathay nói tiếp. Hắn vừa quay lại, Yên Nhược Đan thừa cơ vẽ một cái mặt mèo lên ngực lên kia của hắn.
Thấy thế Ma Tùng Quân cũng bắt đầu xoắn tay áo lên nấu cơm. Cứ lo cái bụng của mình trước cái đã....
Đến đầu giờ chiều, Ma Tùng Quân thu dọn hết đồ đạc rồi cho cả nhóm khoác lên mình bộ áo choàng lữ hành để ra ngoài trấn. Lúc đi Ma Tùng Quân phát hiện có mấy thằng nhỏ lần trước bị đánh, chúng đi trước dẫn đường cho Ma Tùng Quân ra khỏi trấn để không bị chú ý.
Một đứa dẫn hai ba cung đường lại chuyển sang một đứa khác. Luôn đảm bảo rằng có người mà Ma Tùng Quân nhận biết để tránh nhầm lẫn. Ma Tùng Quân không rõ sao họ biết hắn nhớ mặt ai và không nhớ mặt ai nữa.
Cứ thế Ma Tùng Quân đi ra khỏi trấn Vũ Lâm, đằng xa lại có thêm vài người nữa nhìn chằm chằm về phía hắn. Thấy thế Ma Tùng Quân đi về phía đó, kẻ đằng trước lại lẩn đi, thay thế bằng kẻ khác. Một hồi sau Ma Tùng Quân được dẫn vào một khu rừng thông.
Tại đây có một bãi đất trống rộng lớn, hàng ngàn người đứng đông nghịt quanh một cái sân khấu bằng gỗ. Bấy giờ sân khấu có hai cái chảo lửa cháy hừng hực, không một ai đứng trên đó cả. Trên sân khấu còn có một cái ghế lớn.
Dẫu thế quang cảnh xung quanh vẫn rất náo nhiệt. Người người trò chuyện, ăn uống, tươi cười với nhau. Ma Tùng Quân còn nghe thấy bọn họ bàn tán về hủ tiếu của hắn, đồng thời nhìn sang bảng Tích Điểm Cảm Xúc, điểm đang không ngừng tăng lên.
Bất quá hắn vẫn giữ quả mặt lạnh tanh mà đi tới. Bấy giờ tiếng ồn ào dần lắng xuống, những người xung quanh đã phát hiện ra sự tồn tại của Ma Tùng Quân. Nhiều người không kìm được xúc động muốn đi qua chào đón hắn nhưng đều bị người bên cạnh ngăn lại.
Đoàn người tách ra làm hai, lộ ra con đường dẫn thẳng đến bậc thang của sân khấu. Dưới bậc thang ấy, Triệu Bà Bà, Lan Anh và tên Hắc Long Giả đứng đợi sẵn hắn. Ngoài ra còn có bốn tên thiếu niên bịt mặt lần trước.
"Cậu Ma, đi lên đi. Mọi người đang đợi cậu đấy." – Triệu Bà Bà mỉm cười nhìn Ma Tùng Quân.
"Đa phần ở đây đều là người học võ, Quân ca, lần này quân số chúng ta hơi đông đấy." – Đại Cathay liếc ngang liếc dọc rồi khẽ nói thầm với Ma Tùng Quân.
"Ta biết rồi, yên tâm đi. Ta tự dự liệu." – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
Theo hướng dẫn của Lan Anh, Ma Tùng Quân bước lên trên bục sân khấu. Sau đó ngồi xuống cái ghế duy nhất ở đó. Cả quá trình, không gian gần như tĩnh lặng, đến mức gió lay động lá xào xạc cũng có thể nghe được rõ ràng.
Lúc này Lan Anh nhìn Ma Tùng Quân, trong ánh mắt mang theo một tia hồi hộp. Con bé hít vào một hơi rồi nói lớn:
"Có lẽ mọi người đã biết người đang ngồi đây là ai. Chính là ân nhân của các ngươi, ngài ấy tên là Ma Tùng Quân. Một nhà lữ hành bán hủ tiếu như bao người bình thường khác như chúng ta."
"Không! Ngài ấy không tầm thường. Ân nhân của chúng ta không tầm thường!!"
"Đúng đúng! Ngài Ma là Thánh trên trời cử xuống giúp đỡ chúng ta."
"Ngài Ma chính là người tái sinh chúng ta lần thứ hai, cho chúng ta sinh mạng. Ngươi nói bình thường là bình thường thế nào hả Lan Anh? Đi xuống đi!!"
Lời Lan Anh vừa dứt thì ở dưới bắt đầu nhao nhao lên phản ứng, khiến cho lời muốn nói tiếp theo của con bé bị chặn đứng.
Thấy thế, sắc mặt Triệu Bà Bà đen lại. Cây gậy chống của bà ta khẽ nhấc khỏi mặt đất rồi ấn nó xuống.
"Uỳnh!!"
Mặt đất chấn động, một luồng sóng xung kích được tạo ra làm ra hàng ngàn người bị dạt về phía sau khoảng nửa mét. Sắc mặt của Triệu Bà Bà trở nên khó coi, bà ấy từng bước đi lên trên sân khấu, giọng nói khàn đặc cất lên:
"Yên lặng!!"
"Ta đã nói ngay từ đầu thế nào rồi hả? Làm loạn thì cút hết đi!!"
"Chính vì các ngươi hành xử không có một chút quy tắc nào nên mới ra nông nỗi thế này. Mới có lại một chút sức lực, nghĩ mình có thể bay nhảy được rồi đúng không?"
Lời Triệu Bà Bà vừa nói ra, mấy tên to mồm nhất vội gãi đầu, kẻ thì cúi gầm mặt xuống không dám nói gì. Do bọn họ kìm nén sự phấn kích quá lâu, nên mới lỡ mồm như thế. Thực lòng chẳng ai dám làm trái lời Triệu Bà Bà cả. Trong mắt bọn họ, Triệu Bà Bà là người đáng được tôn trọng nhất.
"Triệu Bà Bà, có gì muốn nói thì nói luôn đi." – Ma Tùng Quân nói.
"Mong muốn của các ngươi, nói đi!" – Triệu Bà Bà liếc mắt xuống dưới.
Lúc này, mặt đất rung lên. Hàng ngàn người đồng loại quỳ một gối xuống trước mặt Ma Tùng Quân, đồng thanh hô lớn:
"Xin ngài hãy làm chủ công của chúng tôi!!!"