Chương 390: Khóc cho đã.

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 390: Khóc cho đã.

Chương 390: Khóc cho đã.


Mộng cảnh thì Ma Tùng Quân đã trải qua rồi, nhưng hắn không có cách nào để có thể giúp Diệp Thu Nguyệt vượt qua được nỗi đau trong quá khứ để bước qua khu rừng này cả.

Theo thông tin tình báo trên không của Phiền Bỏ Mẹ thì ở cuối khu rừng có một bức tường được làm bằng cây hoa Tử Đằng. Ác đến thế là cùng... chỉ cần thấy một cành hoa, Diệp Thu Nguyệt đã muốn phát điên lên rồi, thấy cả cái cây với hình dáng y hệt mẹ mình hi sinh lúc rời khỏi hòn đảo, thế thì làm sao mà chịu được.

Ma Tùng Quân tin rằng, khoảng thời gian trưởng thành, Diệp Thu Nguyệt đã biết được năm xưa mẹ mình vì sao mà chết. Có lẽ nàng khó lắm mới vượt qua được nỗi đau năm xưa khi đã dần hiểu được thế giới quan quanh mình.

Diệp Thu Nguyệt đi đến trước mặt Ma Tùng Quân. Nàng khẽ kéo vạt áo của hắn, lắc lắc người, đầu thì cúi gầm xuống mà nói:

"Ma Tùng Quân... xi-n... xin lỗi ngươi..."

"Vì cái gì?" – Ma Tùng Quân cúi xuống hỏi.

"Vì... vì ta không quản Kim Âm Điệp, để nó... để nó làm hại ngươi." – Diệp Thu Nguyệt ngập ngừng đáp.

"Không sao, nó không phải hại ta, mà đang giúp ta tìm lời giải đáp thay cho ngươi." – Ma Tùng Quân nở nụ cười nói.

Bất giác hắn khẽ đưa tay lên xoa lấy đầu Diệp Thu Nguyệt. Đây là chuyện mà hắn muốn làm suốt một năm qua khi chứng kiến Diệp Thu Nguyệt còn bé khóc. Hắn rất muốn xoa đầu đứa trẻ đó, dỗ dành lấy nó nhưng không được.

Bây giờ gặp phiên bản lớn, những mảnh ký ức kia lại hiện rõ ra trước mắt hắn. Trong thoáng chốc này, mu bàn tay của Ma Tùng Quân sáng lên hình chiếc lá. Đồng tử mắt Ma Tùng Quân co lại, như thể hắn nhớ ra được chuyện gì đó, liền vội hỏi Diệp Thu Nguyệt:

"Diệp Thu Nguyệt, cô có mang theo người cây đó chứ?"

"Hả? Người cây gì cơ?" – Diệp Thu Nguyệt ngơ ngác nhìn Ma Tùng Quân, đôi mắt to chớp chớp vài cái, vẫn chưa thể hiểu là hắn đang nói gì.

"Trên người của ngươi, cái gì quý nhất?" – Ma Tùng Quân nghiêm túc hỏi.

"H-ả!!??" – Diệp Thu Nguyệt lấy hai tay ôm chặt lấy ngực, ngỡ ngàng nhìn Ma Tùng Quân.

"Quân ca, có phải đầu bị đứt mất dây nào rồi không?" – Đại Cathay ngạc nhiên nhìn Ma Tùng Quân.

"Không ngờ ông chủ Ma của chúng ta còn có mặt này ha ha!" – Đông Cung Thái Tử nhìn Ma Tùng Quân mà cười lên ha hả.

"Ngươi nghe hiểu tiếng con người à?" – Ma Tùng Quân nhìn lại Đông Cung Thái Tử. Vừa rồi Phiền Bỏ Mẹ còn chưa kịp phiên dịch cơ mà?

"Ta vừa mới học xong. Ta không muốn phát âm ngôn ngữ của con người các ngươi..." – Đông Cung Thái Tử nhún vai nói.

Lần này thì hắn nói bằng ngôn ngữ của con người, âm thanh có chút thô cứng. Đoạn sau, hắn muốn nói là phát âm ngôn ngữ con người với hắn quá tầm thường, nhưng thôi hắn không nói đoạn sau.

"Mà khoan đã, quay lại vấn đề đi. Các ngươi vừa nãy nói vậy là có ý gì? Còn Thu Nguyệt nữa, đồ quý nhất của cô đâu?"

Hắn quay qua quay lại nói với hai tên kia, chỉ thấy hai tên đó khẽ nở nụ cười tà. Còn Diệp Thu Nguyệt thì nhắm tịt mắt lại không dám mở ra. Nhưng nhắm mắt thì có liên quan gì đến tai đâu? Ma Tùng Quân đang nói cơ mà?

[Túc chủ ơi... Phiền Bỏ Mẹ xin ý kiến!]

Lúc này trước mặt Ma Tùng Quân hiện ra hình ảnh con chim lợn đang giơ cánh đòi phát biểu.

"Chuyện gì?" – Ma Tùng Quân nói trong đầu.

[Túc chủ đang dùng từ ngữ cực kì gây hiểu lầm rồi. Cái quý nhất của một người phụ nữ đương nhiên là cái đó đó rồi...]

"Cái đó đó là cái gì?"

[Là cái đó đó đó...]

Con chim lợn làm động tác che mặt. Khiến cho sắc mặt Ma Tùng Quân từ khó hiểu lại hóa thành đen. Không sai, là do hắn quá ngây thơ. Có thể nói đến tận bây giờ, Ma Tùng Quân là đồ cổ nguyên tem, nên hắn hoàn toàn không để ý đến chuyện này.

Hắn nói như thế là chỉ vì không muốn Diệp Thu Nguyệt biết được chuyện hắn thấy hết ký ức lúc nhỏ của nàng. Nhưng nghĩ lại, hắn còn muốn chuyển lời cho cô ta nữa, nên chuyện này không thể giấu được.

"Đi theo ta!" – Ma Tùng Quân nghiêm mặt nói.

Xong rồi hắn quay người rời đi, bỏ lại Diệp Thu Nguyệt đang ngỡ ngàng.

Ở đây ai cũng hiểu chuyện, chỉ riêng một mình Hải Đường là gái mới lớn, dù đã ‘ứ hự’ rồi nhưng đầu óc vẫn còn ngây thơ lắm. Cô nàng không hiểu xung quanh mọi người đang nói về vấn đề gì. Nàng hỏi Đại Cathay thì chỉ bị Đại Cathay phớt lờ qua.

Vào sâu trong khu rừng, Ma Tùng Quân đã chú ý lựa những nơi không có cánh hoa Tử Đằng.

"Ngươi... ngươi đừng có làm bậy nha!" – Diệp Thu Nguyệt vẫn ôm chặt lấy ngực mình, mặt đỏ bừng bừng mà la lên.

Hành động như thế của Diệp Thu Nguyệt càng khiến cho mặt Ma Tùng Quân đen lại. Hắn cố kìm nén để nhớ lại khoảng thời gian Diệp Thu Nguyệt chịu khổ thế này. Sau đó liền thở dài một tiếng, đôi mắt của Ma Tùng Quân cũng trở nên u sầu, hắn nói:

"Cái cây nhỏ, ngươi còn giữ không?"

"Cái cây nhỏ?... Ta không hiểu ngươi nói gì." – Diệp Thu Nguyệt lắc đầu.

"Người cây Tử Đằng nhỏ, cái cây đã lênh đênh trên biển cùng với ngươi." – Ma Tùng Quân nói lại một lần nữa với đầy đủ ý hơn.

Một loạt ký ức xoẹt ngang qua đầu Diệp Thu Nguyệt, trong thoáng chốc nàng sững sờ nhìn hắn, cái miệng nhỏ há ra. Nàng không hiểu, không hiểu vì sao hắn lại biết được chuyện này. Đây là bí mật sâu thẳm trong lòng nàng, nàng chưa từng nói cho ai, kể cả mẹ nuôi của mình... chỉ vì... chì vì không muốn cái thân phận Thánh Nữ bị phát hiện.

"Bịch..."

Diệp Thu Nguyệt thả lỏng tay xuống, làm rơi ra hai cái quạt sắt trong ống tay áo. Vừa rồi, nàng muốn dùng nó để tấn công Ma Tùng Quân, nhưng nàng không có một chút sức lực nào. Hai chân nàng run lên lẩy bẩy, không nhịn được mà quỳ rạp xuống.

Đôi mắt nàng trở nên bất định, nhìn chằm chằm mũi giày của Ma Tùng Quân. Lúc này nàng đang nghĩ hắn chính là một trong những kẻ đến từ hòn đảo kia để săn lùng nàng... phải rồi, hắn có đeo mặt nạ mà. Tại sao nàng lại không nghĩ ra cơ chứ?

Trong thoáng chốc, nguồn cơn sợ hãi lại bị lấn át bởi sự tức giận. Vì sao nàng phải sợ? Những gã này chính là kẻ thù của nàng. Nàng phải giết chúng để phục thù cho mẹ của mình, phục thù cho cái cây nhỏ.

"Ngươi phải chết!!"

Đột nhiên sát khí nổi lên, Diệp Thu Nguyệt nhặt quạt lên, siết chặt lấy chúng. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt hừng hực sát khí nhìn chằm chằm hắn. Cơ thể nàng tự đứng dậy theo một cách phi vật lý, nàng cứ thế đứng thẳng người, quạt xòe ra.

Cơ thể nàng lóe lên một cái, trong nháy mắt lưỡi quạt hướng thẳng cổ họng Ma Tùng Quân, thoáng chốc đó nàng khẽ rơi nước mắt. Nàng không mong rằng Ma Tùng Quân là một trong số chúng... nàng không hề muốn giết hắn.

"Mẹ của cô nói rằng..."

"Khựng~~~"

Thân ảnh Diệp Thu Nguyệt khựng lại giữa không trung, Kim Âm Điệp Nữ Hoàng vươn cánh ra, cuốn chặt lấy hai cánh tay của nàng lại. Khiến nàng không thể tiếp đến.

"Bà ấy nói... Mẹ yêu con!"

Ma Tùng Quân ngẩng đầu lên, khóe mắt phải của hắn khẽ rơi xuống một giọt nước mắt. Nhớ lại khoảnh khắc người mẹ hi sinh tất cả vì con mình, Ma Tùng Quân có chút không kìm lòng được.

"Hức... hức...!!"

Diệp Thu Nguyệt nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân, nàng bặm chặt môi mình lại, nước mắt không kìm được mà rơi xuống lả chả. Nàng hiểu được một chút vấn đề rồi... tâm trí của Ma Tùng Quân, chắc chắn đã quay về cái ngày đó của nàng thông qua Kim Âm Điệp Nữ Hoàng. Hắn thấy tất cả bí mật của nàng rồi...

Như thể cảm nhận được nỗi đau của Diệp Thu Nguyệt, Kim Âm Điệp từ từ thả lỏng cánh ra. Lúc này con Hắc Dương Điệp là con bướm đang quắp một bướm một người bay trên không trung. Nó từ từ hạ cánh xuống, đặt Diệp Thu Nguyệt và Kim Âm Điệp nhẹ nhàng lên mặt đất, sau đó nó liền lăn sang một bên vì quá mệt.

"Oa!!!!"

Không kìm nén được cảm xúc, Diệp Thu Nguyệt ngửa mặt lên trời khóc rống lên như một đứa trẻ. Ở bên ngoài mấy người kia nghe được tiếng khóc nức lòng của nàng, Đại Cathay và Hải Đường muốn xông vào thì bị Đông Cung Thái Tử ngăn cản.

Hắn chỉ lắc đầu, không nói gì thêm. Thấy thế Đại Cathay càng bực mình, gạt phăng Đông Cung Thái Tử sang một bên mà chạy tới.

Hắn và Hải Đường đứng lấp ló ở một cái cây đại thụ gần đó, nhìn xem hai người họ đang làm gì. Một người thì ngồi khóc, một người thì đứng đực mặt ra đó. Cả hai hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ma Tùng Quân cũng đâu có làm cái gì cô ta đâu?

Vì để tránh hành động hiểu lầm như lúc nãy, Ma Tùng Quân không tiến lên an ủi Diệp Thu Nguyệt hay đụng chạm tay chân gì hết. Hắn thở dài một tiếng, lấy ra một hộp giấy đưa cho Diệp Thu Nguyệt. Thậm chí còn làm mẫu rút giấy cho nàng xem.

Cứ thế Diệp Thu Nguyệt ôm lấy hộp giấy, vừa khóc nức nở, vừa rút giấy ra lau nước mắt. Lắm lúc tưởng nàng nín rồi, nhưng ngẩng đầu lên, ngó thấy mặt Ma Tùng Quân đang nhìn chằm chằm mình thì nàng lại khóc tiếp.

Là một kẻ thô kệch, Ma Tùng Quân không giỏi an ủi người khác, nên chỉ biết đứng chôn chân ở đó mà nhìn.

Một hồi sau, hai mắt Diệp Thu Nguyệt sưng húp lên, cuối cùng nàng cũng nín khóc. Bất quá cổ họng của Diệp Thu Nguyệt thi thoảng vẫn nấc lên một cái gì khóc quá nhiều.

Lúc này Diệp Thu Nguyệt đứng dậy, liên tục cúi đầu về phía Ma Tùng Quân:

"Xin lỗi... đã lâu rồi ta mới dám khóc thế này... xin lỗi, xin lỗi!"

"Thôi được rồi, khóc thì khóc, có việc gì phải xin lỗi. Khóc ra hết, giải tỏa hết mọi thứ rồi chứ gì? Dù có thể nào, thì ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc. Cứ tiến về phía trước thôi." - Ma Tùng Quân nhìn dòng chữ chạy trước mặt mà nói.

Hắn vừa kêu Phiền Bỏ Mẹ tra trên mạng mấy câu nói ý nghĩa để an ủi người khác các thứ. Kết quả hắn vừa nói xong, Diệp Thu Nguyệt nở nụ cười hạnh phúc nhìn hắn.

Sau đó nàng lục lọi trong người lấy ra một khúc gỗ nhỏ. Trên khúc gỗ có một gương mặt nhỏ, đó chính là gương mặt của người cây kia. Ma Tùng Quân có thể thấy được khúc gỗ này vẫn còn bóng loáng, chứng tỏ nàng thường xuyên vuốt ve nó nên nó mới bóng như vậy được.

"Ngươi hỏi Tiểu Mộc sao? Cậu ấy ở đây... ta cho ngươi xem rồi, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi đã thấy những gì không?" – Diệp Thu Nguyệt ngước mắt lên nhìn Ma Tùng Quân mà nói.....

p/s: Nay lười quá, phờ ri bữa:V
Ae nhớ like page ở dưới cmt ghim nha, hắc hắc. Thi thoảng sẽ cập nhật ảnh nhân vật, chủng tộc, thế giới quan.