Chương 316: Nuôi trẻ con ăn học rất cực khổ.

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 316: Nuôi trẻ con ăn học rất cực khổ.

Chương 316: Nuôi trẻ con ăn học rất cực khổ.


[Thông số sức mạnh: Yên Nhược Đan.
Ma Pháp Sư Trung cấp: Nhất Tinh
Sinh lực: 6.724/7.000
Sát thương: 525
Phòng ngự: 153
Thể lực: 122
Ma lực: 44.515
Kháng ma thuật Hỏa: 30%
Kháng ma thuật Hắc Ám: 80%
Tốc độ di chuyển tối đa: 30
Trí tuệ: 156
May mắn: +5]

[Thông số sức mạnh: Yên Nhược Tuyết.
Ma Pháp Sư Trung cấp: Nhất Tinh
Sinh lực: 7.229/7.300
Sát thương: 510
Phòng ngự: 180
Thể lực: 111
Ma lực: 46.625
Kháng ma thuật Băng: 40%
Kháng ma thuật Hắc Ám: 80%
Tốc độ di chuyển tối đa: 28
Trí tuệ: 160
May mắn: +1]

Phân tích xong thông số, khóe mắt Ma Tùng Quân hơi co giật một chút. Con bà nó, sát thương của hắn còn thua cả hai đứa con nít. Lý nào có chuyện như thế?

Ma Tùng Quân mắng một tiếng trong đầu, tuy không nói ra ngoài nhưng biểu cảm của hắn đặc sắc đến mức lọt hết vào mắt Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết sau lưng. Hai đứa nhỏ từ từ lui lại, Yên Nhược Đan đưa một ngón tay lên nói:

"Thúc thúc chắc chắn là đang phát rầu vì nhớ Ngọc Huyền tỷ tỷ rồi."

Sau đó con bé lại đưa ngón tay thứ hai lên nói:

"Thúc thúc hẳn đang rất đau khổ vì phải nấu ăn mỗi ngày cho chúng ta. Hôm nay tỷ tỷ sẽ nấu cơm cho mọi người."

Dứt lời Yên Nhược Đan xoắn tay áo, hùng hổ đi về phía Ma Tùng Quân, nhưng bị Yên Nhược Tuyết sống chết ôm lại. Đời nào Ma Tùng Quân đau khổ vì phải nấu ăn mỗi ngày, là do bà nhõi Đan Đan muốn nấu ăn thì có, chỉ kiếm đại một cái lý do danh chính ngôn thuận xuống tay thôi.

Phải nói thiên phú nấu ăn của Ma Tùng Quân là trên trời thì thiên phú nấu ăn của Yên Nhược Đan là dưới đất. Con bé này nấu món gì là món đó có độc, ăn vào không chết vì cay cũng chết vì ngộ độc. Dù có sự chỉ dạy của Ma Tùng Quân, nhưng đã qua mấy tháng, tay nghề nấu ăn của Yên Nhược Đan vẫn không khá hơn được.

Ngoài mấy món dễ nấu như luộc rau, chiên trứng và thức ăn làm sẵn chỉ việc làm nóng ra thì chẳng nấu được cái gì. Chiên trứng thì cũng tùy hôm đực hôm cái, hôm đực thì ngon nhưng khét, hôm cái thì vừa sống vừa tanh vừa thừa muối.

Có mấy món luộc thì may ra còn nguyên vẹn, bởi có nấu cách mấy thì cũng không thể nào để cạn nồi nước được, trừ phi để quên. Thi thoảng cũng có vài nồi bị cháy do con bé dùng quá lửa rồi chạy đi làm việc vặt.

Tóm gọn lại là Yên Nhược Tuyết sống chết không cho Yên Nhược Đan nấu cơm. Nhưng sức đứa em nào khỏe bằng bà chị suốt ngày bay nhảy kia. Càng lúc Yên Nhược Tuyết càng bị Yên Nhược Đan đẩy lùi về phía Ma Tùng Quân.

Lúc này tay Yên Nhược Đan sắp chạm tới lưng Ma Tùng Quân, hai mắt Yên Nhược Tuyết trở nên tuyệt vọng. Đúng lúc này Ma Tùng Quân đột ngột quay lại cầm trên tay hai quyển sách đưa cho chúng rồi nói:

"Đây là sách ma thuật cho hai đứa. Ta biết hai đứa đã học một số phép từ gia đình rồi, nếu không chê thì cầm lấy mà học."

Đưa sách cho hai đứa nhỏ xong, Ma Tùng Quân phủi đít rời đi. Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết cầm lấy quyển sách ma thuật trên tay, chúng lật qua một lượt rồi bất chợt nhìn theo bóng lưng Ma Tùng Quân.

"Thúc thúc..." – Yên Nhược Tuyết rơm rớm nước mắt.

"Đừng khóc Tuyết Tuyết... thúc thúc coi chúng ta như người nhà mà. Nhất định chúng ta phải lớn thật nhanh, để bảo vệ thúc thúc..." – Yên Nhược Đan cũng sụt sùi nói.

Có lẽ Ma Tùng Quân không biết rõ tầm quan trọng của những quyển sách ma thuật mà hắn trao cho hai đứa nhỏ. Bởi vì giá trị của nó lớn hơn những gì Ma Tùng Quân nghĩ nhiều. Lúc còn ở làng, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết chỉ được chạy một ít ma thuật Trung cấp, đa phần là ma thuật Sơ cấp.

Nhưng ma thuật Trung cấp được học cũng không phải là bản đầy đủ, thứ nhất là vì chúng quá nhỏ, thứ hai là vì nó quá trân quý để cho hai đứa nhỏ học nó sớm. Phải đủ tuổi thì hai đứa nhỏ mới được học trọn vẹn các phép ma thuật Trung cấp được.

Chúng từng nghe ông mình nói rằng, ở ngoài kia có vô số người cố gắng cả đời cũng không thể sử dụng được một phép Trung cấp. Đa phần bọn họ chỉ sử dụng các phép Sơ cấp, rồi dùng lượng ma lực Trung cấp của mình mà đánh ra, nâng cao uy lực của phép đó lên, đồng thời lượng ma lực tiêu hao cũng nhiều gấp bội so với phép Trung cấp thông thường.

Ban đầu hai đứa nhỏ không nghĩ nhiều, nhưng suốt chuyến hành trình đi cùng Ma Tùng Quân, chúng tiếp xúc với nhiều đứa trẻ khác. Dù có thiên phú ma thuật đi chăng nữa thì cũng chưa chắc học được ma thuật Sơ cấp chứ đừng nói đến Trung cấp.

Phải có tiền, chung quy là phải có tiền mới được học ma thuật Sơ cấp. Có rất rất nhiều tiền mới được học ma thuật Trung cấp. Và dòng dõi quý tộc mới học được ma thuật Thượng cấp. Tất nhiên ở làng của mình, hai chị em họ Yên đều được học từ Sơ cho đến Thượng nếu làng của chúng vẫn còn tồn tại.

Mà dù có học được ma thuật Trung cấp, uy lực của nó chưa chắc đã mạnh hơn đòn Sơ cấp được dùng với lượng ma lực lớn. Là hai đứa nhỏ được đào tạo từ nhỏ, chỉ lần đọc sơ qua một chút, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết biết được hai quyển sách này không phải là hai quyển sách phép Trung cấp thông thường.

Chúng là bản đầy đủ, chi tiết, giống hệt như quyển sách luyện hồn và luyện ma lực lần trước Ma Tùng Quân đưa cho chúng. Trong số các loại sách phép, thì các hệ tấn công như Hỏa, Nham, Lôi, Băng là cực kỳ đắt đỏ.

Một người lúc nào cũng liều mạng kiếm tiền như Ma Tùng Quân. Mỗi khi có cơ hội, hắn đều bán hủ tiếu đến mức chết ngất đi, khi tỉnh dậy vẫn cố gắng buôn bán không bỏ bữa nào. Ở thế giới cũ, nhiều lắm một ngày Ma Tùng Quân chỉ bán 3 nồi. Còn ở đây mỗi khi bán được, số lượng phải tính bằng hàng mấy chục.

Nhiều khi Yên Nhược Đan tự hỏi, Ma Tùng Quân liều mạng buôn bán như vậy để làm gì, nếu chỉ để sống thì chỉ cần bán một hai bữa là quá đủ tiền để sống qua ngày rồi.

Cuối cùng hai đứa nhỏ đã hiểu phần nào, ra là Ma Tùng Quân để dành tiền mua sách ma thuật cho chúng học. Bản thân Ma Tùng Quân không phải là Ma Pháp Sư, cũng không sở hữu ma lực trong người. Hiện tại hắn có thể bảo vệ được chúng, nhưng trong tương lai thì chưa chắc.

Vịn vào lý do đó, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết càng muốn trở nên mạnh hơn, trước tiên là có thể trở thành cánh tay phụ tá Ma Tùng Quân, tiếp theo là có thể bảo vệ ngược lại hắn. Sau cùng chính là trả thù đế quốc.

Lúc này Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết lôi nhau đi nơi khác, hai đứa chăm chú đọc quyển sách trên tay mình để học tập. Goblin Chu Liên thấy thế cũng tò mò nhìn theo, biết hai tiểu chủ nhân đang đọc sách ma thuật, hai mắt của nó liền sáng lên.

Nhìn hai đứa nhỏ chăm chỉ học hành, Ma Tùng Quân nở nụ cười đầy hài lòng. Không uổng công hắn liều mạng buôn bán để kiếm tiền mua sách cho chúng nó. Nhiều khi thấy mấy đứa nhỏ thế này, cũng là một niềm hạnh phúc giản đơn với hắn.....

Trời tối.

Giữa màn đêm yên tĩnh. Ma Tùng Quân đứng trên một ngọn cây thông, hắn đứng bằng một chân, chân kia co lại như đang ngồi. Hai tay hắn chấp về phía trước như các sư thầy trong chùa. Cảnh quang dần chiếu đến gương mặt của hắn, chỉ thấy trên mặt hắn là một chiếc mặt nạ quỷ rợn người.

Cả cơ thể của hắn bấy giờ bốc lên hắc khí ngùn ngụt. Ban đầu hắc khí dữ dội như lửa, nhưng càng về sau càng dịu nhẹ đi như nước. Tưởng chừng như tĩnh lặng như thế đã là xong, nhưng không, từ từ sau lưng hắn xuất hiện một cái bóng giống hệt như hắn, cũng đeo mặt nạ quỷ, cũng to cao đen hôi y hắn.

Cái bóng đó đứng lơ lửng giữa không trung, Ma Tùng Quân liền quay đầu lại nhìn cái bóng. Thì thấy cái bóng cũng quay lưng lại với mình. Hắn thử đưa tay về phía trước, cái bóng cũng đưa tay lên phía trước.

Ma Tùng Quân có thể rõ ràng cảm nhận được hành động của cái bóng. Hắn thử để tay xuống, cái bóng không để tay xuống. Sau đó cái bóng lại nhích một ngón tay, bên trong lớp mặt nạ, Ma Tùng Quân nhăn mặt, méo mỏ làm trò quái gở bên trong đó.

Thực tế hành động vừa rồi của Ma Tùng Quân là đang cố điều khiển cái bóng, nó như một bộ phận khác trên cơ thể. Tất nhiên không phải hắn tự nghĩ ra, mà là do cái mặt nạ hướng dẫn cho hắn. Bên trong mặt nạ, có một cái bóng đen kỳ lạ dạy hắn học Sương Ma Dạ Hành.

Nó thậm chí còn giải thích cặn kẽ những vấn đề Ma Tùng Quân không hiểu, hắn còn chưa kịp hỏi thì cái bóng kia đã giải thích rõ ràng rồi. Không biết đấy có phải tác dụng của việc phân tích hay không. Dù sao thì đây cũng là môn thứ ba hắn học.

Đầu tiên là Phách Không Thần Quyền, hắn dùng điểm học nhanh nên chẳng cảm nhận được gì. Tiếp theo là Khống Ngục Thần Thuật, cái này tập đến giờ vẫn chưa xong mức căn bản, quá là cực khổ. Tiếp đến là Sương Ma Dạ Hành, trông hơi ghê ghê một chút nhưng cũng dễ học hơn so với Khống Ngục Thần Thuật.

Ít ra đến thời điểm này tốc độ di chuyển của hắn đã có thể tăng lên khi sử dụng Sương Ma Dạ Hành nửa cấp đầu. Hắn vẫn chưa học được một thành, chỉ có thể sử dụng sơ sơ một chút sự nhanh nhạy từ nó thôi.

Mỗi tội mỗi lúc hắn chạy là toàn thân bốc lên khói đen, như thể hắn đang ở bên trong đám cháy vậy. May mà mặt nạ có thể giúp hắn nhìn trong làn khói đen kia, chung quy vẫn thấy đường để di chuyển qua lại, đánh đấm này nọ.

"Soạt!!"

Đột nhiên có một tiếng động ở gần xe hủ tiếu. Ma Tùng Quân nhìn vào bản đồ, sau đó phi mình lao xuống. Nơi hắn vừa đứng để lại một làn khói đen đậm đặc.

"Xì~~~"

Cái lưỡi dài ngoằn thè lè ra trước mặt Ma Tùng Quân. Là một con rắn độc, nó khá lớn, dài khoảng bốn năm mét, đang bị Ma Tùng Quân tóm chặt lấy cổ. Cơ thể của nó thì quấn khắp người hắn.

Ma Tùng Quân nhìn lên ngọn cây mình đang đứng. Vừa rồi khoảng cách là tầm 40m, hắn lao thẳng xuống mặt đất, đi quãng đường 20m trên mặt đất chỉ khoảng nửa giây. Tốc độ thế này cũng ổn, bất quá đây là tốc độ tối đa khi đã kích hoạt Sương Ma Dạ Hành được một khoảng thời gian.

Muốn tạo đột biến, hắn phải kích hoạt Sương Ma Dạ Hành từ sớm. Còn không chỉ có thể chiến đấu chậm rãi với đối phương. Mà không sao, hắn vẫn còn hàng tỷ cách khác để câu giờ.

"Mai làm nhẹ cái lẩu rắn chứ nhỉ?" – Nhìn con rắn trên tay, Ma Tùng Quân lẩm bẩm một tiếng.