Chương 310: Kết đồng minh.

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 310: Kết đồng minh.

Chương 310: Kết đồng minh.


Đêm hôm đó, tộc trưởng tộc Minotaur và cả tộc trưởng tộc Karlik đều có mặt. Cả hai dắt tay nhau lên quảng trường trung tâm thế giới dưới lòng đất. Bọn họ vươn tay xuống dưới, kéo Ma Tùng Quân lên bục đài.

Phía dưới hàng chục ngàn Thú Nhân trâu thỏ hai loài hoan hô, hò hét vang trời. Nhất là những tên đã từng ăn hủ tiếu của Ma Tùng Quân, mấy tên đó hét còn kinh khủng hơn nữa. Vì thi nhau xem coi ai hét lớn hơn, phía dưới còn suýt nữa xảy ra đánh nhau.

Ma Tùng Quân đứng ở trên, khóe mắt phải co giật lấy vài lần. Mấy tên Thú Nhân này, hoàn toàn không có một chút quy tắc nào hết. Chỉ có mấy người có chức vụ trong bộ lạc thì may ra hiểu chuyện được một chút, nhưng một lời không hợp liền đem nhau ra ngoài thân mật bằng những nắm đấm to bự.

"Hôm nay sẽ là ngày hai tộc Thú Nhân chúng ta trở thành đồng minh của bằng hữu Ma Tùng Quân đây. Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, chúng ta phải trợ giúp lẫn nhau nếu đối phương gặp khó khăn. Cùng nhau phát triển, cùng nhau vững mạnh. Không ai, không thế lực nào có thể tác động lên tình đồng minh này của chúng ta."

"Diego, tộc trưởng tộc Minotaur."

"Chilla, tộc trưởng tộc Karlik."

"Ma Tùng Quân..."

Bấy giờ cả ba đặt tay lên một chiếc lá lớn. Hai lão tộc trưởng kia giới thiệu tên hùng hồn khí thế, khiến cho Ma Tùng Quân cảm thấy bị e dè.

Lúc này hắn vừa chạm tay vào chiếc lá lớn trước mặt, thì cùng lúc Diego và Chilla hô lên:

"Dưới sự chứng kiến của Thần Thụ, chúng ta hai tộc kết thành đồng minh vĩnh viễn với Ma Tùng Quân. Tuyệt đối không xâm hại đến lợi ích của nhau, tuyệt đối trợ giúp nhau nếu một bên gặp nguy hiểm, tuyệt đối bảo vệ lẫn nhau."

Sau khi đồng thanh hô lên, Diego và Chilla quay sang nhìn Ma Tùng Quân.

Cái lời thoại hơi sai sai thì phải, hắn nhớ rõ ràng là lão Diego kia bảo kết đồng minh chỉ là tượng trưng thôi mà? Sao bây giờ lôi cả Thần Thụ gì đó ra là sao?

"Kết thành đồng minh dưới sự chứng kiến của Thần Thụ. Thực chất không quá ràng buộc ngươi cũng như chúng ta. Nếu phản bội lẫn nhau, thì sau này chúng ta sẽ không được Thần Thụ che chở nữa. Còn ngươi sẽ bị Thần Thụ để ý." – Dewitt chầm chậm giải thích cho Ma Tùng Quân.

Nói thẳng ra Thần Thụ mà Diego nói chính là cây của mấy cái lá được dùng làm đồng tiền ở trong Thú Nhân tộc này. Theo như những gì Ma Tùng Quân biết, Thần Thụ không nằm ở đây, Thần Thụ giống như một truyền thuyết hơn.

Chưa một Thú Nhân tộc nào được thấy Thần Thụ, họ chỉ thấy được những chiếc lá của Thần Thụ, thông qua việc thờ cúng. Thần Thụ sẽ ban bổng lộc cho bọn họ bằng những chiếc lá có thể trị thương, hồi phục thể lực, thậm chí một số lá có thể chữa được bệnh. Nhưng rất hiếm.

Vì vấn đề của Thần Thụ rất nhạy cảm, vì sao họ lại nhận được lá Thần Thụ. Nếu Thần Thụ thật sự tồn tại, thì tại sao đến giờ họ vẫn chưa thấy nó?

Những câu hỏi tế nhị liên quan đến tín ngưỡng như thế, tốt nhất Ma Tùng Quân không nên động đến thì hơn. Dù gì Thần Thụ cũng là thần của bọn họ, còn hắn thì chẳng phải tín để mà tin. Nên thôi cứ làm theo cũng chẳng chết ai.

Nghĩ thế Ma Tùng Quân bắt đầu nói:

"Ma Tùng Quân, một con người bình thường. Dưới sự chứng kiến của thần thụ, từ bây giờ ta và hai tộc Thú Nhân Minotaur và Karlik sẽ trở thành đồng minh của nhau. Không lợi dụng, không phản bội. Luôn tin tưởng và giúp đỡ nhau khi cần thiết!"

Bấy giờ lời của Ma Tùng Quân vừa dứt thì đột nhiên cơ thể hắn có một luồng hơi ấm chảy dọc từ bàn tay thẳng lên đến đỉnh đầu. Một cây đại thụ khổng lồ hiện ra trước mắt mắt, nó lớn và xum xuê đến mức khiến Ma Tùng Quân quên mất đi sự nhỏ bé của mình. Những tán lá vươn lên tới trời, đâm thủng tầng mây, gần như chạm ra ngoài không gian.

Khoảnh khắc ấy chỉ xuất hiện trong nửa khắc, ngay sau đó Ma Tùng Quân trở về với thực tại, như thể hắn vừa gặp ảo giác vậy. Cùng lúc đó chiến lá thần mà hắn đặt tay lên cùng hai vị tộc trưởng bắt đầu sáng rực lên.

Chiếc lá khẽ cuộn lại, ôm lấy bàn tay của cả ba người bọn họ. Ma Tùng Quân để tay đó, chừng một hai giây sau, hắn cảm giác mu bàn tay của hắn nóng lên từ từ. Đến lúc hắn bắt đầu khó chịu thì cái nóng bắt đầu dịu đi, dần dần trở nên mát lạnh và dễ chịu.

Lúc này chiếc lá xòe ra, nằm yên tĩnh lại như cũ. Ba người Ma Tùng Quân rút tay trở về, Ma Tùng Quân nhìn lên mu bàn tay của mình, hắn thấy được mờ mờ hình của một chiếc lá nhỏ trên đó. Dần dần nó như chìm xuống dưới rồi ẩn đi.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, thì hình chiếc lá lại bắt đầu sáng lên trên mu bàn tay hắn, dọa cho Ma Tùng Quân giật mình một cái. Lập tức hắn ngó sang hai vị tộc trưởng kia, thấy bọn họ đưa tay về phía hắn với nụ cười vui vẻ.

Nếu không phải không nhìn ra được cái gì sâu xa từ hai người này, có thể Ma Tùng Quân nghi ngờ mình mắc bẫy thật cũng nên.

Tộc trưởng tộc Karlik khá giống với tộc trưởng tộc Minotaur, giống ở đây là giống về ngoại hình. Bởi ông ta có thân hình múp rụp như một con heo, mặt thì giống một con chuột, tai vừa to vừa ngắn. Cả cơ thể đúng là cao bằng Ma Tùng Quân, nhưng cái bề ngang của lão cũng không thua kém cái chiều cao của mình là bao.*

"Đây là minh chứng cho đồng minh của chúng ta. Chỉ cần Thú Nhân tộc thờ phụng Thần Thụ thì ngươi sẽ không bao giờ bị Thú Nhân tấn công. Đồng thời ngoài kia, nếu có Thú Nhân gặp nạn, ngươi cũng phải giúp đỡ bọn họ."

Chilla tiến tới, cười nói với Ma Tùng Quân.

"Vậy không phải Thú Nhân nào cũng là đồng minh với ta đúng không?" – Ma Tùng Quân hỏi.

Hắn hiểu vấn đề mình đang gặp phải, Thú Nhân tộc cũng không đoàn kết như hắn tưởng. Chắc hẳn cũng có những tộc không còn thờ phụng Thần Thụ nữa. Gặp mấy tên đó, có khi bị đánh cũng nên.

"Đúng vậy." – Hai vị tộc trưởng gật đầu, đồng thanh đáp.

Ma Tùng Quân gật đầu, coi như hắn hiểu vấn đề này, hắn không thể mong Thú Nhân tộc đứng ra bảo kê hắn mà chẳng bỏ ra cái gì được. Đã mang tiếng đồng minh thì vẫn nên có lợi ích qua lại. Thoạt nhìn hiện tại và trong tương lai gần, hắn sẽ là kẻ được lợi nhiều hơn. Tương lai xa thì không biết được.

Sau khi việc kết đồng minh được Thần Thụ chứng giám. Lúc này Ma Tùng Quân trở thành đầu bếp chính, nấu ra vô số những món để đãi cả thế giới dưới lòng đất này. Vì sẽ phải hoạt động cường độ cao, Ma Tùng Quân liền áp dụng hơi thở của Khống Ngục Thần Thuật vào chương trình nấu ăn của mình. Thể lực của hắn bị bào đi nhanh gấp vài chục lần so với thông thường.

Nguyên liệu do Thú Nhân tộc cung cấp, chảo chủng gì cũng do họ đưa cho hắn hết. Ma Tùng Quân vận Khống Ngục Thần Thuật để nấu ăn, với sự trợ giúp của hàng ngàn Thú Nhân. Vì hầu hết các Thú Nhân tộc đều không biết nấu ăn ngon, nên Ma Tùng Quân được một ngày hét khan cả cổ để chỉ đạo bọn họ.

Qua ngày hôm sau hắn chính thức mất giọng vì cái lễ kết đồng minh kia. Lần đầu tiên Ma Tùng Quân thử sức nấu ăn cho mấy chục ngàn người. Tuy có hơi cháy khét, thậm chí là sống nhăn, không như mong muốn của mình. Nhưng mấy thứ hắn định vứt đi đó đều được Thú Nhân giải quyết không còn sót lại một chút gì.

Hỏi ra hắn mới biết rằng, Thú Nhân thật sự nấu ăn cực kì tệ, hầu như bọn họ chẳng nấu ăn bao giờ mà cứ thế ăn sống, hoặc ăn đồ luộc thôi. Nên cho dù nấu đồ sống nhăn, hay hơi cháy khét một chút, đối với họ vẫn là cao lương mỹ vị.

Giờ thì hắn xong hết chuyện ở đây rồi, chỉ còn một việc hắn đau đầu. Là thằng cu Gaurus này... nó thật sự muốn nhập bọn à? Yên Nhược Đan với Yên Nhược Tuyết là quá đủ, lại thêm một thằng nhóc vướng víu nữa.

"Yên tâm đi, tộc Minotaur chúng ta lớn rất nhanh. Tầm một năm sau, có lẽ nó cao gần bằng ngươi rồi." – Cavell ở bên một bên, vỗ vai an ủi Ma Tùng Quân.

Hiện tại Gaurus mới 6 tuổi, nhỏ hơn Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết 1 tuổi. Năm sau chỉ là 7 tuổi thôi, 7 tuổi thì lớn đến đâu được?

[7-15 tuổi là tuổi dậy thì của tộc Minotaur. 15 tuổi đã dư tuổi lấy vợ đẻ con được rồi túc chủ.]

"Thúc thúc, chúng ta có thể cho nó vác đồ mà. Nó rất nghe lời, chỉ có tộc Minotaur mới có thể chịu nổi Lưu Béo ca ca thôi. Đan Đan là đang nghĩ cho Lưu Béo ca ca đó, cần phải có người phụ nghề rèn cho Béo ca chứ thúc thúc..."

Một bên Phiền Bỏ Mẹ léo nhéo trong tai hắn, một bên Yên Nhược Đan cũng léo nhéo theo.

Chung quy cả người cả máy đều muốn Minotaur gia nhập hội. Còn Đại Cathay thì không phản đối cũng chẳng đồng ý. Con ghẻ Tí Hai Ngón còn đang trong thời gian thử việc nên đời nào dám lên tiếng.

Hắn biết ý nghĩ của Lưu Béo và Yên Nhược Đan. Có thể Lưu Béo muốn có một người hiểu mình trong công việc để trao đổi, Ma Tùng Quân thì không hiểu điều đó, đôi lúc hắn thấy Lưu Béo cũng rất cô đơn. Rảnh rỗi không có gì làm, Lưu Béo toàn lướt điện thoại rồi lẩm bẩm một mình.

Nếu nghĩ cho Lưu Béo thì Ma Tùng Quân có thể đồng ý, còn nghĩ cho con bé Yên Nhược Đan thì không bao giờ. Con nhãi này chỉ mong có một tay sai để sai khiến, Chu Liên thì sai khiến không được tố cho lắm. Do tính cách của Chu Liên khá giống Yên Nhược Đan.

Đó là âm hiểm, bất quá Yên Nhược Đan rất hào phóng với người mình, còn Chu Liên lại ôm hết lợi về mình. Đã là đặc sản của Goblin rồi, không thể thay đổi, cũng không thể trách được, mấy cái lợi Chu Liên ôm về chỉ toàn là đồ ăn. Nên cũng không ảnh hưởng mấy.

Tóm gọn lại là Yên Nhược Đan muốn tìm một ai đó nghe lời, Ma Tùng Quân trước tiên phải loại bỏ cái tư tưởng này của con bé trước đã.


*(Cho dễ hình dung thì cứ lên chị gg tra: Chuột ChinChilla. Tộc trưởng Karlik y hệt vậy đấy)