Chương 309: Minotaur thiếu nhi.
Giám định cặp song đao của Lưu Béo một hồi, Hefaiston cảm thấy trầm cảm không hề nhẹ. Bằng một cách nào đó, Lưu Béo có thể đưa một đống thuộc tính vào một món vũ khí cấp Cam? Lại còn có cả chiêu thức điều kiện cho vũ khí.
Cái này vượt quá cái sự thông tuệ của Hefaiston. Năm xưa lão từng nghe nói có một tuyệt kỹ rèn, có thể giúp vũ khí đánh ra chiêu thức đặc biệt của riêng nó. Nhưng vũ khí có thể dùng chiêu? Chuyện này khiến lão khó có thể tin được.
Không ngờ cách rèn đó quả thật tồn tại, nghĩ đến chuyện này, lão bắt đầu nhìn Lưu Béo bằng một con mắt khác. Nếu suy nghĩ của lão là đúng, thì cũng không có gì lạ khi Lưu Béo lại có tài năng rèn giỏi đến vậy ở tầm độ tuổi này.
Bắt gặp ánh mắt của Hefaiston nhìn mình đầy soi mói, chính cả Lưu Béo cũng không thấy thoải mái nên đành sủi đi chỗ khác sau khi đánh ngất được Ma Tùng Quân.
Kết quả cuối cùng chẳng biết thế nào, bởi người đưa ra phán quyết đã bị Lưu Béo đánh ngất. Thế là mọi người ồ lên một tiếng, ai về nhà nấy. Tài năng của Lưu Béo được khẳng định, không một kẻ nào dám tỏ vẻ khinh thường hắn như trước.
Bởi ngoài ngài Hefaiston ra, chẳng ai có tay nghề có thể đấu lại Lưu Béo lúc này. Hiện tại trong lòng rất nhiều người, Hefaiston miễn nhiên là người chiến thắng, nhưng cũng có một số người xem Lưu Béo là kẻ chiến thắng.
Trong đêm đó, có vài tên Minotaur chạy tới hòng bái Lưu Béo làm sư phụ nhưng đều bị Lưu Béo từ chối với lý do không cần bất cứ ai. Tất cả đều bị đuổi đi hết, chỉ còn lại một tên Minotaur thiếu nhi, nó thậm chí chỉ cao hơn Yên Nhược Tuyết một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau, Minotaur thiếu nhi vẫn quỳ ở đó, sống chết đòi nhận Lưu Béo làm sư phụ. Dù có nhờ đến sự giúp đỡ của Dewitt và Cavell cũng không thể đưa được nó đi. Lưu Béo còn đứng ra đảm bảo thằng bé có thể trở thành đệ tử của Hefaiston nhưng cũng không được.
Thậm chí lúc gọi Hefaiston tới, Lưu Béo còn bị lão đó mắng là đồ khoe mẽ. Hắn không hiểu vì sao mình bị mắng, nói chung là giờ đuổi không được. Không còn cách nào khác, Lưu Béo đành mặc kệ. Hắn dựng lều ra rồi đi ngủ, mỗi tội nằm một đêm trằn trọc không ngủ nổi. Thi thoảng cứ ló đầu ra khỏi túp lều để xem xem thằng cu Minotaur kia đi chưa.
Lúc này Ma Tùng Quân tỉnh dậy, hắn ôm cái đầu đau như búa bổ lết xuống xe. Vừa đi hắn vừa than ôi:
"Cái đầu của ta... sao đau thế nhỉ? Phải rồi, hôm qua thi đấu đến đâu mà nhìn trống trơn vậy?"
Ma Tùng Quân ngó trái ngó phải, thấy khán đài bị dẹp đi từ kiếp nào không hay. Nhìn qua một lượt, chưa thấy ai dậy. Thấy thế Ma Tùng Quân định đi đánh răng thì phải khựng lại mất một nhịp
"Con cái nhà ai đây? Bố mẹ nó đâu sao không rước về?" – Ma Tùng Quân nhìn chằm chằm Minotaur thiếu nhi nói.
"Cu con, tại sao quỳ ở đây? Thằng thất đức nào bắt đứa nhỏ quỳ ở đây thế này?" – Ma Tùng Quân tiến tới hỏi Minotaur thiếu nhi, sẵn tiện chửi đổng một tiếng.
"Cháu... cháu muốn bái sư..." – Minotaur thiếu nhi khó khăn nói.
"Sư? Ở đây có ai là võ sư à?" – Ma Tùng Quân ngó qua ngó lại, chả biết nó đang quỳ ai.
Hắn nhìn theo hướng thằng bé đang quỳ thì phát hiện ra lều của Lưu Béo ở hướng đó.
"Muốn bái sư, là bái cái thằng Lưu Béo à?" – Ma Tùng Quân ngạc nhiên hỏi.
Chỉ thấy thằng nhỏ gật đầu, sau đó lại tiếp tục quỳ, không để ý đến Ma Tùng Quân. Thấy thế Ma Tùng Quân cảm thấy kỳ cục, định đi vào nắm đầu Lưu Béo dậy thì trên hệ thống hiện ra hình ảnh Lưu Béo đang trốn trong túp lều, ráng căng mắt nhìn ra ngoài này.
Hành động như thế khiến Ma Tùng Quân phải khựng lại... thằng béo kia vẫn còn tình người, sao nó không muốn nhận thằng này làm đệ tử? Có một Minotaur làm đệ tử cũng tốt chán... à mà không được.
Nghĩ lại, cái hội hủ tiếu của hắn đông lắm rồi. Thêm một con Goblin đã quá là kỳ lạ, thêm một tên Minotaur càng không được. Lỡ may vào thành có vấn đề gì thì sao?
[Túc chủ không cần lo lắng. Thành trì loài người thi thoảng cũng xuất hiện một vài loài khác. Chỉ là quan hệ không tốt thôi.]
"Ý mày là kỳ thị chủng tộc chứ gì?" – Ma Tùng Quân hừ lạnh nói.
Đúng là kỳ thị chủng tộc thì vẫn có thể xuất hiện ở thế giới loài người được. Nhưng xưa giờ Ma Tùng Quân chúa ghét vụ kỳ thị chủng tộc, nhất là ở thế giới đầy bạo lực như thế giới này. Ai mà biết được vì khinh thường chủng tộc khác, con người làm ra thêm cái trò rác rưởi gì nữa.
Tốt nhất vẫn là không được. Nhỏ thì không sao, lúc lớn rất khó để che giấu, không tiện cho hành động sau này của hắn. Coi như Lưu Béo biết điều, không vội nhận thằng nhóc này, dù gì nó vẫn nên sống với tộc đàn của nó thì hơn.
Thú Nhân nghe nói rất khó sống ở xã hội loài người, thường bị bắt làm nô lệ nên không thích loài người cho lắm. Đời nào tộc Minotaur chịu để cho thằng cu này đi với hắn.
Nghĩ thế Ma Tùng Quân vui vẻ hẳn ra, hắn đi vệ sinh cá nhân xong liền bắt đầu nấu đồ ăn sáng. Còn mời cả tên nhóc Minotaur kia nữa. Chỉ là thằng nhỏ không dám ăn, chỉ quỳ ở đó. Lưu Béo thì có vẻ như nửa muốn nhận nửa không muốn nhận, thi thoảng cứ nhìn Ma Tùng Quân, miệng há ra muốn nói gì rồi lại thôi.
Không thể đuổi thằng cu nhỏ Minotaur kia đi, cũng không thể để nó chết đói ở đây được. Thế là Ma Tùng Quân đưa cơm cho Yên Nhược Đan, để Yên Nhược Đan cho thằng nhỏ ăn.
Bằng một cái hào quang nào đó, Yên Nhược Đan đưa tô cơm tới, nói đúng một chữ:
"ĂN!"
Thế là thằng thiếu nhi Minotaur lập tức cầm lấy ăn lấy ăn để. Xong con bé Đan Đan nhìn Ma Tùng Quân bằng ánh mắt chán chường. Con bé thậm chí còn thở dài một tiếng như muốn nói: ‘Có mỗi thế làm cũng không xong.’...
"À thằng bé mồ côi từ nhỏ, tên là Gaurus. Nó không thuộc tộc chúng ta, mà thuộc một tộc Minotaur trên mặt đất, tộc đó ở thảo nguyên bên kia khu rừng lận. Xa lắm, giờ muốn tìm tộc Minotaur của nó cũng chẳng tìm được đâu, những kẻ đó bị Lang tộc đuổi đánh, nên sớm đã rời khỏi vùng đất này rồi."
"Lúc đó bà của nó đem nó xuống đây để định cư, bà ấy già yếu lắm rồi. Ở đây được một năm thì chết, xác chôn ở nghĩa địa đằng kia kìa."
"Ở đây cũng không thiếu ăn thiếu mặc, mỗi ngày nó đều được người này người kia cho ít đồ ăn. Ai kêu gì phụ cái đó, coi như sống như thế đến lúc trưởng thành để gia nhập quân đoàn của chúng ta." – Cavell vừa cười vừa kể.
"Mà cái thằng Gaurus này thích nghề rèn, rèn thì rất tốn tiền, làm gì có ai chịu bỏ tiền ra nuôi ước mơ cho nó chứ? Dốt lắm con ạ, được Lưu Béo giới thiệu vào học nghề chỗ Hefaiston thì không chịu." – Dewitt chọt vào một câu.
Lúc này Cavell ngồi một bên kể cho Ma Tùng Quân nghe về lai lịch của tên nhóc thiếu nhi kia. Dewitt lập tức mắng Hefaiston là đồ dốt. Verena ngồi bên cạnh nghe thế, tai thỏ dửng lên để nghe ngóng.
Nhìn qua Ma Tùng Quân cũng đủ biết mấy cái ngôn từ bất lực mà con bé dùng để đối phó lại với Yên Nhược Đan là từ đâu rồi.
Quay lại với vấn đề của Gaurus. Lưu Béo không nhận thằng nhóc này, kể ra cũng tội, nhưng tội nó thì ai tội mình. Thôi vẫn nên sống với tộc đàn của mình vẫn tốt hơn lăn lộn ở thế giới loài người.
"Lưu Béo, mau đi giải quyết cục nợ của đệ đi. Hôm nay chúng ta còn tổ chức lễ đấy." – Ma Tùng Quân phất tay nói.
Tính ra cũng khéo, Lưu Béo và Hefaiston thi đấu với nhau xong cũng tới lúc tộc Thú Nhân thông báo kết thành đồng minh với hắn. Có thể nói cái lộc lá này đều từ Ngọc Huyền mà ra. Lần sau gặp lại, hắn phải nấu nhiều hơn cho nàng ấy ăn mới được.
Ma Tùng Quân đang nghĩ xem nên nấu món gì khi gặp lại Ngọc Huyền thì Lưu Béo lù lù chắn hết ánh sáng trước mặt hắn. Ngẩng đầu lên, Ma Tùng Quân thấy được vẻ mặt khó xử của Lưu Béo. Cái nét mặt này, chính là cái nét mặt sắp sửa có chuyện.
"Không xin xỏ gì hết. Giải quyết nó nhanh lên, không là ta gọi Đan Đan ra đấy?" – Ma Tùng Quân trợn mắt lên, rào trước Lưu Béo một tiếng.
Thấy thế, mặt mũi Lưu Béo rũ xuống, hắn nhìn về phía Gaurus liền mở to mắt ra. Như vớ lấy một tia hi vọng, nụ cười của Lưu Béo dần xuất hiện. Ngược lại với hắn, sắc mặt Ma Tùng Quân từ từ đen xuống.
"Này bạn nhỏ, ngươi bao nhiêu tuổi?"
"À... vậy ngươi nhỏ hơn tỷ muội chúng ta một tuổi. Từ giờ gọi chúng ta là tỷ tỷ hết nhé!"
"Ngươi muốn nhập hội thì dễ thôi. Rửa chén, nấu cơm, quét dọn thùng xe, khiêng vác đồ nặng, chải lông cho mèo, tắm rửa cho chó... còn gì nữa nhỉ?... À cọ rửa chuồng heo, ủ ổ cho gà. Nhất là cái vụ khiêng vác đồ nặng đấy nhé."
"Úi úi, quên mất Tiểu Bối hả. Đan Đan xin lỗi, Tiểu Bối cần gì cứ đến tìm hắn."
"Tỷ muội chúng ta là con gái, chân yếu tay mềm, cái gì cũng không thể làm nặng. Ngươi lớn lên khỏe mạnh thế này, nhất định phải thầu việc nặng mới được. Lưu ca ca trông vậy chứ yếu lắm, ngoài cầm cây búa hù người ra thì chẳng làm được cái gì."
"Ngươi thấy sao... này? Sao tự dưng hắn lại ngất rồi?"
Yên Nhược Đan kéo Yên Nhược Tuyết đến trước mặt Gaurus để nói chuyện. Nói một hồi, nói quá nhiều, thông tin quá tải khiến cho Gaurus chịu không được mà ngất luôn tại chỗ. Dù gì tộc Minotaur trí não cũng phát triển chậm, lại còn là con nít nữa, Yên Nhược Đan nói nhiều như thế làm sao thằng nhỏ tiếp thu nổi được.
Cảnh đó đập hết vào mắt Ma Tùng Quân, hắn thở dài một tiếng. Đừng vào nhóm cu ơi, thảm lắm.