Chương 311: Hội mồ côi.
"Được rồi, vấn đề ta không đồng ý không phải nằm ở Lưu Béo, mà nằm ở con đấy Đan Đan." – Ma Tùng Quân thở dài nói.
Hắn sẽ nói thẳng, không thể cái tính tiểu thư này của con bé tiếp tục phát triển được. Con bé rất có tài lãnh đạo, nhưng xem người của mình là thuộc hạ thì không được. Tất cả đều là đồng đội với nhau, phải đối xử một cách công bằng, thay vì tay sai.
Còn sau này, ra ngoài, muốn ở thành ông này bà nọ thì vô tư. Hắn cần phải tìm ra phương án rạch ròi hai chuyện với Yên Nhược Đan.
Cuối cùng một buổi tâm sự mỏng diễn ra. Do Ma Tùng Quân không thể nói chuyện vì đau họng, hắn chỉ có thể gõ ra bằng chữ rồi cho hệ thống đọc lên thông qua điện thoại. Tuy hơi mất truyền cảm một chút, nhưng Yên Nhược Đan vẫn hiểu được vấn đề.
Ban đầu con bé xụ mặt xuống, gật đầu đồng ý. Những thứ con bé không được làm với Gaurus bao gồm: Không được xem Gaurus là tay sai, mà xem nó là em út trong nhà, giống như Yên Nhược Tuyết.
Không được bạo hành, mắng mỏ gây tổn thương Gaurus. Vì tộc Minotaur rất chậm tiếp thu, nên không thể làm đúng ý những gì người khác nói được.
Cuối cùng là phải đối xử tốt với Gaurus. Nếu Ma Tùng Quân phát hiện ra Yên Nhược Đan dụ dỗ Gaurus làm điều mình không muốn, thì Gaurus sẽ bị trả về. Yên Nhược Đan hoàn toàn phải chịu trách nhiệm về chuyện này nếu để nó xảy ra.
Đặt nặng tính trách nhiệm lên vai Yên Nhược Đan, Ma Tùng Quân khiến con bé không thể làm càn được. Đúng là Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết rất hiểu chuyện, nhưng chúng vẫn còn quá nhỏ để biết hành động, câu nói nào làm tổn thương người khác, câu nói nào không.
Để chúng tự biết thì người khác phải trả những cái giá rất đắt, nên hắn phải thay đổi tâm tính của chúng từ giờ.
Ít ra Yên Nhược Đan không còn bá đạo giống như lúc trước. Đối với người khác vẫn là thấu hiểu. Thi thoảng bán đồ ăn vặt, có một vài đứa trẻ nghèo đói không đủ tiền mua, Yên Nhược Đan vẫn lén cho chúng.
Bề ngoài thì lạnh lùng, bá khí, cho rằng đó là phiền phức. Nhưng bên trong vẫn rất hiểu chuyện với mấy đứa trẻ cùng cảnh ngộ.
Suy nghĩ của Yên Nhược Đan tới giờ vẫn rất đơn giản, đúng như Ma Tùng Quân nghĩ, Yên Nhược Đan đơn thuần chỉ muốn có người vác đồ dùm, làm mấy việc nặng cho con bé. Nhưng từ mấy yêu cầu dễ dàng này, dần dần sẽ đến mấy cái yêu cầu khó khăn hơn và quá đáng hơn nữa thì sao?
Tốt nhất là bóp chết tư tưởng đó từ trong trứng nước. Ma Tùng Quân là đang rào trước việc xảy ra trong tương lai thôi. Lúc này thấy Ma Tùng Quân đã đồng ý, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đều vui mừng khôn xiết.
Với hai đứa nhỏ này, có thêm một người bạn tầm độ tuổi sẽ bớt cô đơn hơn rất nhiều. Gaurus cũng là đứa trẻ mồ côi giống hai chị em họ Yên, ít nhiều chúng đồng cảm cho nhau về sự bất hạnh này.
Sau khi đảm bảo hết tất cả, Lưu Béo nhìn Ma Tùng Quân bằng ánh mắt cám ơn. Sau đó đẩy đẩy người Gaurus đi về phía Ma Tùng Quân.
Dù là một đứa trẻ ít nói, những lúc thế này Gaurus vẫn biết nên hành động. Thằng bé chạy đến trước mặt Ma Tùng Quân e ngại nói:
"Cám ơn... thúc thúc... ta... ta nhất định sẽ làm được việc."
"Được việc hay không ta không biết. Cứ thoải mái đi, từ giờ con cứ xem như cái xe hủ tiếu này là ngôi nhà thứ hai của mình." – Ma Tùng Quân xoa đầu Gaurus mà nói.
Hai cái sừng mới nhú được chút chút của Gaurus trông rất buồn cười. Được Ma Tùng Quân dặn dò như thế, thằng bé cúi đầu cám ơn rồi chạy tọt về phía Lưu Béo. Đầu gối lập tức quỳ xuống, làm lễ bái sư theo Lưu Béo yêu cầu. Coi bộ khí thế rất hừng hực, khác hoàn toàn trạng thái e dè khi đối mặt với hắn.
Bộ mặt hắn dữ lắm hay sao mà đứa con nít nào cũng sợ hết vậy?
Mấy tên Minotaur lính canh ở gần đó, đều nhìn Gaurus với ánh mắt hâm mộ. Bởi đi theo Ma Tùng Quân thì đồng nghĩa với việc ngày nào cũng được ăn ngon, lại còn bái một thợ rèn đỉnh cao như Lưu Béo làm thầy.
Mà Lưu Béo theo lời nhận xét của Hefaiston, trong tương lai hắn còn tiến bộ hơn nữa. Tuy hâm mộ là thế, nhưng không Minotaur nào có ý định muốn đi theo Ma Tùng Quân du hành ngoài kia cả. Từ nhỏ bọn họ đã gắn liền với thế giới dưới lòng đất rồi, đây là quê hương, là nhà, là nơi có gia đình của bọn họ.
Không có mấy người như Gaurus, chẳng ràng buộc bởi một thứ gì, có thể vứt hết thảy sau đầu mà đi theo Ma Tùng Quân được.
Là một kẻ hiểu chuyện, hôm đó Ma Tùng Quân nấu rất nhiều đồ ăn đóng hộp đưa cho Gaurus. Kèm theo một ít lá Thần Thụ trao đổi từ tộc Minotaur. Để Gaurus đem mấy món này đi, coi đó như là quà để biếu những Minotaur thời gian qua đã chiếu cố cho nó.
"Này Gaurus, đem mấy thứ này cho những ai có ơn với nhóc đi. Đừng đem nợ của họ rời đi."
Nhận lấy đống đồ Ma Tùng Quân đưa trên tay, Gaurus sụt sùi nước mắt:
"Cám ơn thúc thúc... cám ơn thúc thúc..."
Nói rồi thằng bé đẩy cả một xe đồ lớn chạy đi. Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết lon ton dẫn theo con Tiểu Bối để phụ giúp.
Lúc chọn theo Ma Tùng Quân, Gaurus cũng rất phân vân. Bởi một số cư dân trong xóm nhỏ của bộ lạc nuôi hắn suốt vài năm nay, thằng bé cứ thế mà đi thì rất có lỗi với bọn họ.
Rất muốn đền ơn giúp đỡ những người đó, nhưng bản thân lại chẳng có gì đền đáp bọn họ. Gaurus cứ định bụng đi như thế này, mai sau lớn lên thành tài rồi có thể về lại báo đáp họ sau.
Bất quá Ma Tùng Quân đã chuẩn bị những món quà đặc biệt này, tất cả đều làm từ thịt ma thú. Thằng bé cứ nghĩ Ma Tùng Quân nấu cho bữa trưa mà nhiều đến thế, giờ nó mới biết đống đồ ăn này là dành cho những người đã giúp đỡ mình.
Sau này Gaurus có du hành cùng Ma Tùng Quân ngoài kia, có lỡ may không thể trở về cũng không phải có lỗi với những người đã từng cưu mang nó. Chí ít là bây giờ, Gaurus đã báo ơn cho họ rồi.
Thịt ma thú rất có giá trị, không phải ai cũng có thể ăn. Chỉ có những người thân phận cao trong bộ lạc hai bên mới đủ tài lực để đấu giá, tranh nhau mười cái ghế ăn mấy hôm trước. Còn thịt ma thuật mà tộc Minotaur săn được bên ngoài thì chỉ để cho các chiến binh mạnh mẽ trong tộc ăn.
Minotaur bình thường đến sợi lông cũng không nhận được. Nên việc Ma Tùng Quân nấu thịt ma thú đưa cho Gaurus để báo ơn, đúng là chuyện mà họ ước cũng không được.
Là kẻ không muốn Gaurus vào đội nhất, nhưng cũng là kẻ hiểu cho thằng bé nhất. Cái hội hủ tiếu này, ngoại trừ Lưu Béo ra thì đứa nào cũng là trẻ mồ côi. Kể cả hắn.
Lúc này Ma Tùng Quân vừa vươn vai một cái, hôm nay định bụng sẽ nghỉ bán một bữa vì hôm qua làm việc quá sức thì đột nhiên Dewitt đi đến vỗ vai Ma Tùng Quân, cười rất tươi và nói:
"Ma Tùng Quân, ngươi biết nấu đồ chay đúng không? Tới tộc Karlik chúng ta bán hủ tiếu vài ngày được không? Rất nhiều Karlik muốn ăn món hủ tiếu của ngươi một lần trong đời đấy."
"Hả?" – Ma Tùng Quân hả một tiếng.
Hắn rất muốn từ chối, nhưng nghĩ lại tiền mua sách vở học tập cho mấy đứa nhỏ vẫn còn thiếu nên bèn đồng ý. Đi thì đi......
Tộc Karlik giống với tộc Minotaur đều sống dưới lòng đất. Nhưng vị trí của bọn họ cách nhau rất xa. vẫn có thể di chuyển được thông qua đường hầm đã đào sẵn, nối hai thế giới dưới lòng đất với nhau. Nhưng để đi như thế phải mấy đến vài ngày.
Chưa kể đường còn rối rắm và nguy hiểm. Dưới lòng đất nơi sinh sống của hàng trăm loại côn trùng khủng bố khác nhau. Nhưng ít ra với môi trường dưới lòng đất rộng lớn, chỉ cần tập trung sống ở một chỗ thì những sinh vật sống dưới lòng đất khác sẽ không lại gần.
Vì lẽ đó nên giữa hai tộc mới tồn tại tế đàn dịch chuyển. Vật cần để dịch chuyển tất nhiên là ma tinh thạch, mà ở dưới lòng đất cái gì cũng thiếu, riêng ma tinh thạch thì không thiếu nên tộc đàn hai bên có thể qua lại thoải mái.
Nhưng không phải là ai cũng có thể qua được, do đó Ma Tùng Quân phải sang bên kia để bán hủ tiếu chay....
Vài ngày sau, Ma Tùng Quân bước qua cánh cổng cửa phòng dịch chuyển, dẫn đến vương quốc dưới lòng đất. Với gương mặt bơ phờ, hắn triệu hồi ra xe ngủ tiếu rồi lên xe ngủ ngay gần lối ra vào cổng dịch chuyển.
Số lượng Karlik ở bộ lạc bên đó còn đông hơn ở đây gấp mấy lần. Nhưng số lượng hắn bán thì cũng như thế, chỉ là mấy tên Karlik nói quá nhiều.
Miệng lúc nào cũng léo nhéo léo nhéo, khiến não hắn bị quá tải bởi mấy lời nói không có mục đích của họ. Hắn đến đó bán là cho xong nghĩa vụ, mấy người còn lại trong nhóm hủ tiếu lần lượt đi ra, sắc mặt bơ phờ không kém Ma Tùng Quân.
Lưu Béo, Đại Cathay, Tí Hai Ngón, Chu Liên và Gaurus dựng trại lên ngủ quanh xe. Cả nhóm cứ thế ngáy o o đến tận sáng sớm ngày hôm sau.
"Khọt!" – Tiếng ngáy đứt quãng.
Sáng sớm, Ma Tùng Quân giật mình tỉnh giấc, cơ thể đau nhức, ê ẩm khiến hắn mệt mỏi. Dù là bán hủ tiếu, hắn vẫn vận dụng các nhịp thở của Khống Ngục Thần Thuật. Ban đầu thi triển còn hơi khó khăn, không ít lần hắn làm hỏng hết dụng cụ nấu ăn do dùng quá lực.
Về sau có thể kìm lực, ném lực, hắn mới có thể dùng Khống Ngục Thần Thuật một cách bình thường. Hôm nay hắn quyết định nghỉ bán, để dành sức cho chuyến di chuyển ngày mai.
Rảnh rỗi không có gì làm, Ma Tùng Quân bắt đầu lục lọi túi đồ hệ thống, phát hiện ra cái mặt nạ quỷ có dấu chấm thang vàng kế bên. Cái mặt nạ bộ pháp này đã phân tích xong từ mấy ngày trước, hắn không có thời gian để động vào nó.