Chương 314: Con đường tu tiên còn xa lắm.

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 314: Con đường tu tiên còn xa lắm.

Chương 314: Con đường tu tiên còn xa lắm.


"Tại sao bộ lạc của con không đi xuống dưới lòng đất, sống cùng bộ lạc dưới đó?" – Ma Tùng Quân vuốt sờ lên cặp sừng nhú của thằng bé mà hỏi.

"Bộ lạc của con... từ bỏ Thần Thụ, nên không được phép xuống dưới đó."

Lúc này Gaurus kể ra, bộ lạc của thằng bé khác hoàn toàn bộ lạc dưới lòng đất. Vì bộ lạc của nó từ bỏ việc tôn thờ Thần Thụ. Thời điểm vừa xuống bộc lạc Minotaur dưới lòng đất, dù lúc đó còn rất nhỏ, nhưng Gaurus nghe hiểu người ta lén bàn tán về gia thế của mình.

Chính vì không còn thờ Thần Thụ, cũng coi như việc phản bội toàn tộc Thú Nhân tôn thờ Thần Thụ. Nên tộc của Gaurus không được chào đón bởi tộc Minotaur dưới lòng đất. Đây là còn nói tộc Minotaur dưới lòng đất có tình một chút, nếu như vô tình, họ giết cả tộc phản bội cũng không có gì là lạ.

Tộc Minotaur của Gaurus lúc đó bị lũ Lang tộc đuổi đánh, không thể ở lại vùng thảo nguyên này nữa nên đành phải di cư đi. Vì quá nguy hiểm nên bọn họ tập trung đám trẻ lại một chỗ để bảo vệ, muốn đám trẻ nhỏ được an toàn. Một đêm đó, những đứa trẻ trong tộc Minotaur trên mặt đất bị Lang tộc tập kích bất chợt, giết hết toàn bộ.

Người lớn vì bảo vệ trẻ con nên thương vong không ít. Sau đó cả bộ lạc nhỏ như vỡ tổ, mỗi người một ngả. Hầu hết các đứa trẻ đồng trang lứa với Gaurus đều bỏ mạng trước mặt nó. Chỉ còn một mình Gaurus may mắn sống sót, vì cứu nó nên bố mẹ bị Lang tộc cắn xé.

Cuối cùng hai người họ mở đường cho bà của Gaurus bế hắn chạy đi. Với thương tích đầy mình, bế theo thằng bé, bà vô tình phát hiện ra thế giới dưới lòng đất. Liều mạng xuống đó thì phát hiện ra đây là chỗ ở của tộc Minotaur thờ Thần Thụ. Một bà già, một trẻ nhỏ, tộc Minotaur dưới lòng đất thương tình cho họ một chỗ ở, mặc dù họ đã biết thân phận của hai bà cháu từ lâu.

Dù thế họ vẫn không cung cấp thức ăn nước uống, muốn thì tự tìm, chỉ cần không ăn cắp ăn trộm của ai là được. Ở dưới lòng đất, thật sự muốn sống vẫn có thể hái trái cây dại và uống nước từ ma tinh thạch hệ Thủy. Hai bà cháu cứ thế sống được một năm, bà của Gaurus vì yếu quá nên cũng chết sau đó. Thằng bé chỉ có một mình, các Minotaur khác thấy thế thương tình nên chung tay nuôi nó suốt cả năm trời.

Ban đầu thằng bé luôn trách tộc Minotaur dưới lòng đất vì sao không cứu tộc Minotaur trên mặt đất của nó. Đến khi sống ở dưới lòng đất được 2 năm thì thằng bé mới hiểu được. Chính tộc Minotaur dưới lòng đất, sinh sống cũng rất khó khăn, không dám để lộ vị trí của mình ra. Sợ Lang tộc biết được sẽ đánh xuống, tới đó khó mà cản bước được.

Năm đó nếu không phải Cavell hay ra ngoài, nên biết mọi chuyện, lén mở một thông đạo cho bà cháu nó xuống đây, có khi nó chết rồi cũng nên.

Người ta thường có câu cảnh còn người mất. Ở đây đến cảnh cũng mất, người cũng mất.

Là một kẻ ngoài cuộc, Ma Tùng Quân không biết nói thế nào cho phải. Gaurus có vẻ như cũng không mang thù hằn gì với tộc Minotaur dưới lòng đất. Tốt nhất là như thế, còn không như thế thì hắn phải dạy lại cho thằng bé hiểu.

Bây giờ thằng bé đã không còn ở trong bất kỳ bộ lạc nữa rồi. Nó đã gia nhập nhóm thì Ma Tùng Quân cũng nên củng cố tư tưởng một chút. Ít ra là lấy một nỗi đau của người khác để nó hiểu rằng, nó không phải là đứa trẻ duy nhất, cho nó đồng cảm với những người khác trong nhóm.

Ma Tùng Quân bắt đầu ôn lại câu chuyện của Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết cho Gaurus nghe. Sau đó kể cả câu chuyện của Huyết Phong và mối thù với đế quốc. Vô tình thay Ma Tùng Quân nói rằng hai năm sau Huyết Phong muốn giải quyết Lang tộc.

Con tim buồn rầu của Gaurus như được thắp lên một chút hi vọng, nhưng thằng bé không nói ra. Chỉ đứng lên cúi đầu trước Ma Tùng Quân một cái thật sâu. Mấy ngày nay, thằng bé theo Yên Nhược Đan học cách để giống một con người hơn.

Khi vào thế giới loài người, nó phải chùm kín đầu, che giấu thân phận để không bị lộ ra. Nếu không sẽ đem đến rất nhiều rắc rối cho cả đội. Không phải Yên Nhược Đan uy hiếp, mà chính là sự thật, con bé nói ra để Gaurus hiểu tầm quan trọng của việc này.

Sau cùng thứ Ma Tùng Quân muốn Gaurus hiểu nhất chính là sự đồng cảm, thứ thằng bé muốn hiểu lại chính là sự trở lại của Huyết Phong sau hai năm, thằng bé cũng muốn Lang tộc bị diệt. Tất nhiên Ma Tùng Quân chẳng hề biết được chuyện này, hắn vẫn tung tăng cho rằng Gaurus là một thằng nhóc hiểu chuyện phết đấy.

Thế là thay vì buồn, Gaurus ôm một hi vọng, chứng kiến một ngày Lang tộc lụi tàn. Nó cũng hiểu rằng, bản thân nên tập trung phát triển tay nghề rèn của mình, mai sau khi có thực lực rồi, sẽ không để bản thân bị ức hiếp nữa.

"Ta mà nhỏ đi mấy tuổi, có khi đỡ cực khổ hơn thế này." – Tí Hai Ngón nhìn Gaurus bằng ánh mắt đầy ganh tỵ.

Hắn phải vất vả biết bao nhiêu mới có thể gia nhập được nhóm Hủ Tiếu. Thằng cu kia thì tốt rồi, quỳ có một ngày, hết người này đến người kia xin cho vào. Ôi, Tí Hai Ngón ta không thể nào ghen tỵ với một thằng nhóc được.

Nó là thợ rèn, bây giờ làm thân với nó, tương lai dụ nó rèn cho mấy món tốt tốt, đỡ phải tốn tiền. Nghĩ thế Tí Hai Ngón bắt đầu đi đến dạy Gaurus phải làm cái này, làm cái kia, rất ra dáng một tiền bối lành nghề.

"Thằng tào lao, mày mồ côi lúc mới đẻ, còn nó mới mồ côi đấy. Thằng mồ côi từ nhỏ sao hiểu được cảm giác của thằng được yêu thương rồi mới mồ côi chứ?" – Đại Cathay mắng một tiếng.

"Nhưng ít ra nó còn được yêu thương. Nhị ca, ca thì sao?" – Tí Hai Ngón rướn cổ lên nói.

"Bà già nghiện ngập, có cũng như không. Về sau coi như mồ côi đi." – Đại Cathay nhún vai nói. Với nó có tình yêu thương gia đình hay không không quan trọng, ngoài xã hội đôi khi còn đối tốt hơn ruột thịt trong nhà.....

Vài ngày sau, Ma Tùng Quân nhìn bản đồ trên màn hình rồi hỏi Lưu Béo:

"Đệ không đến khu rừng của Tinh Linh sao?"

Đáp lại Ma Tùng Quân là cái lắc đầu, Lưu Béo nói:

"Đệ suy nghĩ lại rồi, những việc Tinh Linh trợ giúp, đệ có thể làm được. Nếu quá dựa vào Tinh Linh đệ không thể phát triển thêm được. Một ngày nào đó đệ sẽ đến khu rừng Tinh Linh, nhưng không phải để ký khế ước với họ, đệ muốn học tập cái cách họ điều khiển nguyên tố."

"Chúng ta cứ tìm linh khí cho Đại Cathay trước đi ca." – Lưu Béo cười nói.

Dù Lưu Béo và Ma Tùng Quân đang ngồi xem bản đồ ở trên ghế lái xe, Đại Cathay thì đang đứng gấp trại ở tít đằng xa kia mà vẫn nghe thấy. Cổ hắn từ từ rướn về phía xe để nghe lén.

Ma Tùng Quân thấy Đại Cathay đang làm trò, nhịn không được mắng một tiếng:

"Chậc, cái thằng này, tò mò thì hỏi luôn đi. Đứng đó làm trò mèo gì thế?"

"Hề hề..." – Đại Cathay lắc lắc đầu, cười hề hề đi dọn trại.

Sẵn đang bật bản đồ ở đây, nên Ma Tùng Quân gọi Đại Cathay tới để chỉ cho nhanh:

"Lại đây đi, ta nói cho rõ hơn."

Lần này thì Đại Cathay lại thật, hắn tuy không hi vọng linh khí sẽ dễ tìm, nhưng chỉ cần có linh khí để tu tiên là được. Lâu cỡ nào hắn cũng sẽ chờ.

"Verena đã tiên tri cho chúng ta vị trí của linh khí, nhưng nó không nằm trên lục địa này." – Ma Tùng Quân nghiêm mặt nói.

"Vậy nó nằm ở đâu?" – Đại Cathay tập trung lắng nghe.

"Ở hòn đảo nằm phía Đông đế quốc, cách đất liền hơn hai ngàn hải lý lận. Chuyến hành trình hơi khó đi đấy." – Ma Tùng Quân cười khổ nói.

"Xa như vậy ư?" – Đại Cathay trợn mắt.

Sau đó hắn lại nhăn mặt, hắn chẳng thích biển một chút nào. Kiếp trước hắn rất thích tắm biển, nhưng đến cuối đời bị bắt ở ngoài đảo. Tưởng trốn thoát được thì lại bị kẻ thù móc nối với vợ mình, giết mình. May mà hắn tỉnh táo thoát được một kiếp.

Vật vã bơi vào bờ, để ăn hai tô hủ tiếu rồi bị thằng đệ đâm chết. Nghĩ tới cảnh phải ra biển, Đại Cathay có một mang theo một chút tâm lý nặng nề.

Chỉ là một chút thôi, rất nhanh sau đó hắn tỉnh táo lại rồi nói: "Hãy cho đệ biết vị trí."

"Biết để làm gì? Tự bơi ra đó à?" – Ma Tùng Quân lườm hắn.

Đúng thật là Đại Cathay có ý định tự mình đi ra đó. Bởi hắn không muốn kéo theo rắc rối đến cho Ma Tùng Quân. Ở thế giới này đến mặt đất còn nguy hiểm, huống chi ngoài biển sóng động biển lớn.

"Lo kiếm tiền đi, chúng ta làm một con thuyền rồi đi ra đó." – Ma Tùng Quân phất tay nói.

Hắn không có ý định để Đại Cathay đi một mình. Dù rằng thằng này bất tử nhưng vẫn quá nguy hiểm với cái bất tử nửa mùa đấy. Tốt nhất cả nhóm nên đi chung, hắn sẽ tìm một con thuyền tốt để chạy thẳng ra hòn đảo đằng xa đó.

Với lại có sự giúp đỡ của Phiền Bỏ Mẹ sẽ nhanh hơn là để cho Đại Cathay tự mày mò, có khi lạc đường cũng nên. Nhận được sự chắc chắn của Ma Tùng Quân, Đại Cathay lại thấy ngại với mọi người trong nhóm.

Hắn nhìn Lưu Béo, thấy Lưu Béo chẳng phản ứng gì. Nhìn sang Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết, thấy hai đứa nhỏ đang mải chỉ Gaurus dùng điện thoại. Đại Cathay biết là chúng nghe đấy, nhưng không phản ứng gì sao? Nhìn đến Tí Hai Ngón, Đại Cathay trực tiếp bỏ qua. Chu Liên ở dưới chân Đại Cathay, liên tục chỉ tay vào mặt mình để Đại Cathay chú ý đến nó.

Thời gian hắn vào nhóm không lâu, mọi người đối xử với hắn tốt thế này... mai sau làm sao hắn dám tách ra đây?

Thở dài một tiếng trong lòng, Đại Cathay quyết định sẽ đồng hành với cả nhóm đến cuối cùng. Ít nhất là đến khi giúp Huyết Phong và hai chị em họ Yên trả thù đế quốc thành công. Lúc đó hắn sẽ đi con đường của riêng hắn, còn từ giờ hắn cứ toàn tâm toàn ý đi với bọn họ là được.

Nghĩ đã thông, tâm trạng của Đại Cathay vui vẻ hẳn lên. Đường đến tu tiên, xa xôi trắc trở thế này mới gọi là tu tiên.

Đại Cathay nhà ta cứ thế bị mấy quyển tiểu thuyết trên mạng dụ dỗ vào con đường tu tiên.