Chương 313: Rời đi.

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 313: Rời đi.

Chương 313: Rời đi.


"Không được, Verena còn nhỏ thế này. Không thể để cho con tiên tri được, giảm tuổi thọ bây giờ không tốt đâu." – Ma Tùng Quân lắc đầu từ chối.

Sao hắn dám để cho một đứa con nít thử làm chuyện này được chứ?

"Ưm, Vera chỉ cần ăn đồ ngọt là có thể tiên tri được. Đoán hướng lại dễ nữa, thúc thúc không cần phải lo cho Vera." – Verena cười khúc khích nói.

Con bé còn đưa tay lên xoa đầu Ma Tùng Quân để an ủi hắn nữa chứ. Con bé này tuy đã học được cách nói chuyện không đứng đắn của Yên Nhược Đan, nhưng tính cách thì vẫn ngây thơ như vậy.

"Thôi nào, đây không phải chuyện đùa đâu. Vera đi ra ngoài kia với Dewitt đi, lát nữa ta đem kẹo ra cho." – Ma Tùng Quân đặt Verena xuống, xoa đầu con bé mà nói.

"Con bé có thể tiên tri bằng việc ăn đồ ngọt thật đấy." – Dewitt đột nhiên bước vào, sắc mặt nghiêm túc nói.

Nhưng sau đó lại lùi ra ngoài cửa, chỉ ló cái đầu vào để nói chuyện. Có nhiều trưởng lão Minotaur ở đây quá, hắn không dám vào sâu. Bởi người nào hắn cũng từng đắc tội qua vài lần rồi, xui xui bị bắt lại là đi đời nhà ma.

Trong số những trưởng lão ở đây, cũng có vài trưởng lão tộc Karlik. Vì cả hai là đồng minh, nên thông tin nào sớm muộn cũng được thông báo, Dewitt thông báo bây giờ luôn cũng được. Vấn đề là hắn sống chết không chịu vào trong để kể.

Lúc này Dewitt ở ngoài cửa bắt đầu kể ra. Từ lâu Verena đã thức tỉnh thiên phú tiên tri rồi, nhưng con bé không tài nào có thể tiên tri dễ dàng được. Trừ phi là có đường thì mới có thể tiên tri. Nhưng việc kiếm đường cực kì khó đối với hai tộc Thú Nhân bọn họ.

Muốn kiếm đường thì phải tìm những loại cây có vị ngọt bên trong đó. Nhưng thứ như thế chưa từng phát hiện ra. Họa may chỉ có vài loại hoa có đường, hoa thì lại quá nhỏ để cung cấp đường. Chỉ còn cách đi tìm tổ ong.

Mà tìm tổ ong để lấy mật từ chúng thì đúng là không khác đi tìm chỗ chết là bao. Tổ ong thường được xây ở trên cao, nơi rừng cây rậm rạp, có nhiều loài độc vật và côn trùng nguy hiểm sinh sống. Riêng việc tiếp cận mấy địa bàn đó đã là mối nguy hiểm rồi, đấy còn chưa nói đến lãnh địa của lũ sói.

Muốn Verena tiên tri được, phải tìm một lượng đường lớn cho con bé, thì con bé mới có thể tiên tri nổi. Dù vậy Verena vẫn phải hao tổn tuổi thọ, nhưng nó sẽ giảm đi tối đa hết mức cho con bé tùy vào số lượng đường con bé hấp thụ.

Đó là lý do tại sao Verena trông béo ụ như vậy, trong khi cả bộ lạc ai cũng gầy trừ tộc trưởng Chilla. Tộc trưởng Chilla của Karlik cũng có thiên phú kỳ lạ. Đó là cơ thể càng nhiều chất béo thì càng mạnh. Đừng nhìn ông ta u na ú nần như thế, nhưng nếu lôi ra đánh nhau, chưa chắc lão Diego bên Minotaur này có thể đánh lại đâu.

"Đồ ngọt hả, đồ ngọt thì ta có nhiều lắm. Nhưng chắc không?" – Ma Tùng Quân nghi ngờ nói.

"Chắc!" – Dewitt gật đầu chắc nịch.

Ma Tùng Quân lại nhìn sang Verena, sau đó nhìn quanh các trưởng lão thêm một lượt nữa. Thấy không ai phản đối hay ý kiến, ngoại trừ bộ mặt tiếc rẻ 10kg cà phê của Đại Trưởng Lão Genial ra. Cảm thấy ổn, Ma Tùng Quân lấy vài thanh socola đưa cho Verena.

Sau đó bắt đầu làm mới cửa hàng tạp hóa liên tục để tìm mua hạt giống mía. Hắn tốn gần trăm ngàn Tích Điểm Cảm Xúc để mua được mấy cây giống và mía nguyên cây được gọt sẵn để đưa cho Dewitt. Đồng thời còn chỉ họ cách trồng mía, lấy gốc mía để sau có thể tự cung cấp đường cho mình....

"Đại Cathay, có thông tin về linh khí rồi đây."

Lúc này Đại Cathay đang nằm ngủ trưa, thì bị Ma Tùng Quân đi ngang quang nói một câu. Bằng một cách nào đó, hắn đang trong giấc ngủ sâu liền bật dậy nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân.

"Ca vừa nói cái gì?" – Đại Cathay mắt trừng to lên.

"Tìm thấy thông tin linh khí rồi." – Ma Tùng Quân nói lại một lần nữa, sau đó liền quay người đi nấu cơm.

Đại Cathay bàng hoàng nhìn Ma Tùng Quân, xong nhìn sang Lưu Béo đang lèm bèm gì đó với Gaurus. Rồi lại nhìn tới Tí Hai Ngón, thấy thằng này đang ngồi đếm ma tinh thạch. Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định hình trên cao.

"Chắc là mơ rồi."

Lẩm bẩm một tiếng, Đại Cathay nằm xuống tiếp tục ngủ trên chiếc ghế bố.

"..." – Ma Tùng Quân cạn lời nhìn Đại Cathay.

Thằng này mất niềm tin vào thế giới đến vậy ư?...

Hôm sau, Ma Tùng Quân thu dọn đồ đạc, sau đó cho mọi người thời gian đi chào tạm biệt những người bạn họ mới làm quen.

Như Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết có Verena làm bạn. Gaurus thì bái biệt những người đã nuôi dưỡng mình suốt một năm qua. Lưu Béo thì ôm chầm lấy Hefaiston, Đại Cathay thì có một bầy thỏ cái vây quanh léo nhéo không ngừng. Còn Tí Hai Ngón và Chu Liên thì chào tạm biệt những viên ma tinh thạch Thông Dụng dưới đất.

Cũng may là trước đó hai tên này đã nhặt nhạnh được một mớ rất nhiều rồi. Thấy vẫn còn nhiều nên đâm ra tiếc rẻ đôi chút.

Trên mặt đất, có một vài Thú Nhân tộc tiễn bọn họ ra tới tận đây.

"Thúc thúc đi mạnh khỏe!!"

Lúc này Verena vẫy tay tạm biệt Ma Tùng Quân, còn mặt của Ma Tùng Quân dính toàn nước miếng óng ánh của Verena. Yên Nhược Đan ở bên cạnh lập tức lấy khăn mặt ra, lau mặt cho Ma Tùng Quân đến mức hắn rụng hết một mảng râu mới chịu tha.

Để bày tỏ sự chán ghét của mình, Yên Nhược Đan còn ném luôn cả cái khăn vừa lau Ma Tùng Quân xuống đất. Verena thấy thế tính lao lên chiến một trận sống mái với Yên Nhược Đan nhưng bị Dewitt ở bên cạnh ngăn lại.

Càng được nước, Yên Nhược Đan càng làm tới, con bé lè lưỡi ra lêu lêu Verena một trận. Ma Tùng Quân thấy được liền xách cổ con bé ném lên xe. Hai cái đứa này ban nãy còn chị chị em em, trao cho nhau miếng đồ ngọt, giờ lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa.

Ổn thỏa mọi chuyện, Ma Tùng Quân bắt đầu đánh xe rời đi. Sau đó liền tạm biệt mọi người để rời đi.

Tộc trưởng tộc Minotaur và Karlik cũng có mặt trong chuyến đưa tiễn lần này. Họ nhìn theo bóng xe của Ma Tùng Quân, đến khi khuất bóng, Chilla bên cạnh liền nói nhỏ:

"Sợi lông đó, thật sự sẽ giúp các ngươi cải tạo cơ thể thêm một lần nữa ư?"

"Đúng vậy, làm sao? Ngươi ghen tỵ à?" – Tộc trưởng Diego cười hắc hắc nói.

"Không, ta chỉ thấy là quá trùng hợp." – Chilla lắc đầu.

"Ta không nghĩ đây là sự trùng hợp đâu."

"Ta cũng vậy." – Chilla gật đầu nói.

"Con mèo đen đó, ngươi có phát hiện ra được gì mới không? Nó có thể làm chúng ta quên đi sự tồn tại của nó. Nếu không phải được Thần Thụ nhắc nhở, có khi chúng ta còn chẳng biết nó tồn tại." – Diego thở dài nói.

"Nó không bình thường, dòng máu bên trong nó rất cổ xưa. Ta có cảm giác nguồn gốc của nó còn cổ xưa hơn cả tổ tiên chúng ta." – Chilla nhíu mày nói.

"Thật ư?" – Diego ngạc nhiên.

Đáp lại Diego là cái gật đầu chắc nịch của lão thỏ béo ú.

Ngay từ thời điểm Ma Tùng Quân đặt chân xuống thế giới dưới lòng đất, Diego đã phát hiện ra sự tồn tại của nhóm Ma Tùng Quân rồi. Bởi có sự xuất hiện của một con mèo đen, nó mang đến một sự áp chế đến từ huyết mạch.

Có một vài thời điểm Diego không cảm nhận được sự hiện diện của con mèo đen ấy, nhưng cái lúc Đại Trưởng Lão Genial sắp chết, thì sự hiện diện của con mèo rõ hơn bao giờ hết. Lão có hỏi những tên Minotaur ở gần chỗ Ma Tùng Quân khi đó.

Chúng nói rằng có một con mèo đen nằm ở đó, theo bản năng làm cho chúng sợ hãi không dám tiến đến. Nhưng qua hôm sau, Diego hỏi lại cùng những kẻ kể về con mèo, thì chẳng kẻ nào nhớ đến con mèo đen đó cả.

Suốt mấy ngày Ma Tùng Quân ở đây, lão luôn căng mắt ra đề phòng con mèo đó. Cũng may trong suốt khoảng thời gian ấy nó chỉ đi quanh quanh gần xe tải của Ma Tùng Quân. Đôi lúc có đi lang thang lên núi rồi đi xuống, hoàn toàn không có dấu hiệu bất thường gì.

Dù là con người hay Thú Nhân, chúng ta luôn sợ những thứ mà mình không thể rõ về nó. Nhưng biết rồi có khi còn đáng sợ hơn nữa. Vì lẽ đó, đến khi Ma Tùng Quân rời đi rồi, Diego cũng không có can đảm để hỏi đến....

"Ào ào..."

Bầu trời mây đen kéo đến, Ma Tùng Quân vừa mới đem tấm năng lượng mặt trời ra phơi thì phải vội kêu mọi người cất đi. Cả nhóm ngồi dưới mái hiên xe, nhìn cánh đồng cỏ bất tận hứng cơn mưa nặng hạt.

Hắn ở thế giới dưới lòng đất gần một tháng rồi, cái nóng đầu mùa hè đã qua, thay vào đó là những cơn mưa dài dẵng khiến hắn mệt mỏi. Mát thì công nhận cũng mát thật, nhưng mưa qua, mấy đứa nhỏ lại thích tắm mưa. Cứ thế chúng đem bùn đất chét đầy xe của hắn.

"Không đủ pin để đi rồi. Dựng trại luôn đi mấy đứa, chúng ta ở lại vài ngày để sạc pin."

Ma Tùng Quân sau khi kiểm tra lượng pin trên xe và mấy cục pin dự trữ trong túi đồ, liền bảo mọi người dựng trại.

Hiện cả nhóm đã đi qua một cái thảo nguyên, băng qua một khu rừng, đến tiếp cái thảo nguyên thứ hai. Ở thảo nguyên thì cũng không có gì nguy hiểm cho lắm. May thay có mấy đàn trâu, đàn hưu nai chạy loạn thì hơi nguy hiểm một chút. Thi thoảng cũng có vài con ma thú lao ra khỏi rừng rậm, chúng liền trở thành đối tượng săn bắt của cả nhóm.

Nhờ thế mà kho thịt ma thú cạn kiệt của Ma Tùng Quân dần được lắp đầy trở lại. Sau khi kiểm tra xong xuôi hết thảy, Ma Tùng Quân định đứng lên đi nấu cơm thì chợt phát hiện Gaurus đang ngồi co ro một mình.

Hắn tiến tới xoa đầu thằng bé hỏi: "Nhớ nhà à?"

"Con không... con không có nhà để nhớ..." – Gaurus nhìn về xa xăm, buồn bả nói.

"Vậy sao lại buồn?" – Ma Tùng Quân hỏi tiếp tục hỏi.

"Nơi đây từng là nơi sinh sống của bộ lạc con." – Gaurus chỉ tay về một cái cây đại thụ mọc trơ trọi giữa thảo nguyên.

Nhìn theo ngón tay Gaurus chỉ, ngoài cái cây đại thụ lớn đằng đó ra còn có một số vế tích bị che lấp bởi bùn đất. Thấy thế Ma Tùng Quân cho hệ thống quét khu đất đó một lần, thì phát hiện ra vô số cây gỗ, phế tích của túp lều Minotaur bị chôn vùi ở dưới.

Thậm chí sâu xuống dưới vài mét còn có vài bộ xương Minotaur. Bấy giờ hệ thống tự động giả lập ra môi trường sống của bộ lạc Minotaur trước kia.

Họ sống xung quanh cái cây đại thụ to lớn kia, hợp thành một bộ lạc nhỏ chỉ vài trăm mạng. Có lẽ Gaurus xuất thân từ bộ lạc này.