Chương 8: Dược Lão Tỉnh

Đấu Phá Thương Khung - Trọng Sinh Tiêu Viêm

Chương 8: Dược Lão Tỉnh

Quay chở lại với những tháng ngày khổ luyện, hơn 2 tháng đi qua, đấu khí của hắn cũng chỉ dừng lại ở Ngũ Đoạn, vì là Dược Lão ngày nào cũng bóc lột sức lao động của Tiêu Viêm, hắn làm được 10 thì bị bóc lột đi 9, đã gần 3 tháng bị bóc lột sức lao động, vậy mà Dược Lão vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc này Tiêu Viêm đang ngồi tu luyện, hắn thấy đấu khí mịnh bị hút đi như vậy mà cay cú nghĩ thầm "Lão già này mặt giày thật, chắc chắn là lão đã tỉnh rồi, chỉ là không thèm ra gặp mặt thôi, được lắm xem lão định bơ ta đến bao giờ".

Dược Lão mặc dù đã tỉnh lại được khoảng 1 tháng rồi, cũng nhận biết được Tiêu Viêm, chỉ là thấy hắn còn nhỏ, lại muốn theo dõi xem cốt cách hắn ra sao. Theo dõ gần 1 tháng mặc dù rất hài lòng về tính cách lẫn nghị lực của Tiêu Viêm, tuy vậy bây giờ vẫn chưa thích hợp, nên lão cứ ám binh bất động.

- Ah! Sao lúc ta tu luyện thì chiếc nhẫn này lại sáng lên vậy, chẳng lẽ gần 2 tháng nay khổ luyện mà thực lực không có tăng tiến lên một chút nào là do chiếc nhẫn này dở chò quỷ sao? Xem ra mình nên đem chiếc nhẫn này đi vứt đi thì hơn. À không được, vậy thì phí quá, nhìn chiếc nhẫn này cũng có chút bất phàm, hay là mai đem nó đi bán, lấy tiền về mua Bim Bim ăn có phải là tốt hơn không. Đúng! Đúng nên làm như vậy.

Dược Lão đang hài lòng gật đầu thì nghe vời Tiêu Viêm nói, hai mắt nheo lại, mặt giật giật "tên nhóc này cũng thật thông minh a, nhanh như vậy mà đã tìm ra nguyên nhân hắn đấu khí bị giậm chân tại chỗ, mà tiểu tử này còn muốn đem nhẫn đi bán!. Haizz cũng đành phải ra gặp hắn thôi, hắn thiên phú không tệ, nghị lực có thừa, nếu mà bỏ thì hơi phí…. ừm! cũng tạm đủ điều khiện thành đệ tử của ta".

- Tiểu tử, đừng đem chiếc nhẫn đi bán a, nếu không sau này ngươi sẽ hối hận đấy!

Tiêu Viêm lòng cười thầm, giả vờ sợ hãi, ngu ngơ nói:

- Ai, la ai đang nói vậy?

Dược Lão từ nhẫn đi ra, hình ảnh mờ ảo như làn sương, nhưng vẫn nhìn được dung mạo bất phàm của lão, tóc dài bạc trắng, thanh cao, thoát tục….. Tiêu Viêm cũng âm thầm hâm mộ ‘‘những người tu luyện đến cảnh giới càng cao, thì cơ thể lại càng toát ra khí chất bất phàm a’’. Tiêu Viêm nhìn Dược Lão, chỉ thẳng tay vào mặt lão mắng:

- Hóa ra là do lão già ngươi dở chò quỷ phải không? nếu đã đi ra nhận lỗi rồi thì thôi đi vậy, xem như chúng ta chưa từng quen biết nhé, lão đi thong thả ta không tiễn!

Dược lão nhe thấy vậy vẫn bình tĩnh, điềm đạm mỉm cười nói:

- Vậy ngươi không tò mò vì sao ta lại xuất hiện ở đây sao?

- Lão là từ chiếc nhẫn của ta đi ra à? nếu vậy thì cũng được, ta tặng lão chiếc nhẫn luôn.

Dược Lão thấy hắn cứ muốn đuổi lão đi, ra vẻ kinh thường mình thì rất tức giận.

- Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, ta là một cao cấp luyện dược sư đó, thấy sao, sợ rồi phải không!
Trái lại với vẻ mong chờ của Dược Lão, Tiêu Viêm lại tỏ vẻ thờ ơ, nói:

- Vậy sao! có ý gì, nói luôn ra đi, nếu muốn hợp tác cũng được!

Dược Lão nghe vậy đành thở dài, là hắn muốn thu đệ tử a, chứ không phải là tiểu tử kia muốn bái sư, Dược Lão thấy vậy cũng đành phải xuống nước trước hắn.

- Tiểu tử, ta thấy ngươi thiên phú không tệ, rất hợp pháp nhãn của ta, thế nào ngươi có nguyện ý là đệ tử của lão phu không? Phải biết ta là siêu cấp luyện dược sư đấy, ngươi làm đệ tử của ta, ngươi sẽ nhận được rất nhiều thứ tốt đó nha.

Nghe Dược Lão nói vậy, Tiêu Viêm cười thầm, nếu hắn mà chịu xuống nước trước lão thì sau này thứ tốt của lão sẽ rất khó có được a.

- Thế lão là luyện dươc sư mấy phẩm vậy?

- Mấy phẩm sao, ta cũng không nhớ là mấy phẩm nữa, mà đẳng cấp của ta không phải mấy phẩm là có thể đong đếm được, ta lúc còn tung hoành được người đời gọi là Dược Lão.


- Vậy sao, chắc lão là một siêu cấp cường giả nhỉ, có thể cho ta mượn vài quyển Thiên cấp công pháp và đấu kỹ được không?

Nghe Tiêu Viêm nó vậy, Dược Lão mặt giật giật, tức giận nói:

- Ngươi tưởng thiên cấp công pháp, đấu kỹ là rau muống, su hào ngoài chợ sao. Hừ! tuy ta không có Thiên cấp đấu kỹ, nhưng ta có thứ còn tốt hơn đó!

- Thứ gì?


- Ngươi bái ta làm sư phụ thì sẽ biết, ta còn tặng cho ngươi luôn.
Thấy thế, Tiêu Viêm cũng không nói nhiều với lão nữa, liền bái sư, hắn quỳ xuống dập đầu, lạy chín cái với Dược Lão.

- Đệ tử Tiêu Viêm, ra mắt sư phụ.

Dược Lão thấy Tiêu Viêm dùng lễ như vậy, hài lòng gật đầu, vốn lạy chín cái chỉ là nghĩ lễ của con cái đối với cha mẹ, vậy mà Tiêu Viêm làm như vậy, cũng có nghĩa là coi Dược Lão như cha mẹ của Tiêu Viêm.

- Tốt lắm, hảo đồ đệ. ừm! thiên phú của ngươi không sai, căn cơ cũng rất vững trắc, đây là quà bái sư ta dành cho ngươi.

Dược Lão lấy ra là thanh Huyền Thiết Trọng Thước, nó có hình giạng giống cái thước kẻ ý, chỉ là có thêm cái chuôi để nắm thôi, bề ngoài sần sùi, thô cứng. Tiêu Viêm thấy vậy thì rất vui mừng a, có thanh Huyền Thiết Trọng Thước đeo trên lưng thì cũng coi là tu luyện rồi, tính năng của Huyền Thiết Trọng Thước là đè nén đấu khí của bản thân người sử dụng, làm đấu khí người sử dụng giảm mạnh, nếu trong lúc chiến đấu mà đang sử dụng Huyền Thiết Trọng Thước thì chỉ cần thả Huyền Thiết Trọng Thước ra thì lực chiến đấu không những giảm mà tăng mạnh, điều này sẽ gây bất ngờ cho đối thủ.

- Tạ ơn sư phụ, mà sư phụ có thể dạy đệ tử làm luyện dược sư được không?

Thấy hắn ham học hỏi như vậy, Dược Lão cũng rất là vui mừng.

- Ngươi muốn học luyện dược cũng được, nhưng trước hết vẫn nên gia tăng thực lực đi đã. Đây là quyển đấu khĩ Huyền cấp sơ giai Xuy Hỏa Chưởng, còn đây là Đị cấp trung gia Diễm Phận Phệ Lãng Thước. Còn đây là một quyển công pháp Hoàng cấp sơ giai Phần Quyết.


Tiêu Viêm nghe đến phần quyết cũng run run, nhưng cố tỏ vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt nói:

- Hoàng cấp công pháp, sự phụ à, quyển công pháp đó sư phụ tự luyện đi nha, đệ tử về gia tộc tìm công phá tốt hơn để học cũng được.

Dược Lão nghe vậy cũng không giận mà là vuốt vuốt chòm râu hư ảo của lão rồi giải thích cho Tiêu Viêm:

- Phần Quyết tuy hiện tại chỉ là Hoàng cấp sơ giai, nhưng mà nó lại có một đặc điểm là có thể thăng cấp, nếu ngươi mà tu luyện Phần Quyết đến tận cùng, thì sau này có thể vượt qua cả thiên cấp công phá nữa đấy!

Tiêu Viêm giả tao phải nói là đỉnh cao, hắn run run hỏi Dược Lão:

- Thật sao sư phụ, không biết bây giờ sư phụ đã tu luyện đến đẳng cấp nào rồi?

Nghe vậy, Dược Lão cũng hơi sấu hổ, ho nhẹ một cái nói với Tiêu Viêm:

- Tuy ta chưa tu luyện qua Phần Quyết, nhưng ta có thể khẳng định rằng công phá này bất phàm, có thể nói công phá này là đệ nhất ở Đấu Khí Đại Lục này.

- Hừ! Sư phụ ngài chưa tu luyện sao ngài biết nó có thể thăng cấp chứ, toàn chém gió không thôi à, ta vẫn nên đi tìm công pháp khác thì hơn.


Nghe vậy Dược Lão liền quát hắn:
- Ngốc tiểu tư ngươi, thứ tốt thì không muốn học, lại đi học mấy thứ công pháp vớ va vớ vẩn làm gì, ta biết nó có thể thăng cấp là vì trong sách hướng dẫn sử dụng nó ghi như thế, huống hồ……haizzz

Nghe dược lão thở dài như vậy Tiêu Viêm biết lão đang nghĩ cái gì rồi, nhưng hắn vẫn cố ý hỏi tiếp:
- Huống hồ sao nữa sư phụ?

- Có một tên đã tu luyện công pháp này, và hắn đã thành công.

Nói song Dược Lão hai mắt như ẩn chứa sát khí, Tiêu Viêm cũng không giả nai nữa, nhận lấy công pháp.

- Đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu luyện để đem công pháp này vượt qua thiên cấp.

Nghe vậy Dược Lão cũng không nghĩ thêm nữa, mỉm cười giặn dò hắn vài câu, rồi tiến vào trong chiếc nhẫn.
.
.
.
.
.
.
.
Thời gian cứ như vậy chôi đi thật nhanh, Tiêu Viêm hàng ngày vẫn chăm chỉ luyện tập theo phương pháp của Dược Lão, do vậy ban ngày hắn phải luyện thể, luyện tốc độ…. tối thì lại phải tu luyện đấu kỹ, có khi thì luyện đan…Hầu như hắn ngủ rất ít, dù sao những người tu luyện đều là nghịc thiên, khác biệt so với thường nhân mà, đôi lúc hắn tự nhủ nếu không cần ngủ thì thật tốt a, có thể cày game xuyên màn đêm…
.
.
.
.
.
.
Một buổi tối thật yên tĩnh, mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ, ánh trăng màu bạc đôi lúc cùng những áng mây xanh giận hờn đuổi bắt giữa thiên không, những cơn gió vẫn mải miết bay đi đên khắp ngóc ngách không biết mỏi mệt. Ô Thản Thành lặng lẽ chìm đắm trong màn đêm, bên trong Ô Thản Thành là những ngôi nhà nhấp nhô mọc san sát, ở một góc phố có một chú chó đang ngủ gà ngủ gật, ở trên những mái nhà có một chú mèo đang chơi chốn tìm với mấy con chuột hoang, một buổi tối lặng lẽ mà vô cùng sinh động.=))

Ở trong Tiêu gia lúc này, tại tiểu viện, có một bóng đen đang rón ra rón ré, cậy cửa sổ một căn phòng, hắn thao tác hết sức mau lẹ và chuẩn xác, giống như hắn đã quá quen với công việc này rồi, đi vào căn phòng đó rồi nhẹ nhàng trèo lên giường, tiến vào trong chăn nhưng chưa kịp thực hiện hành động tội ác của mình, cố một tiếng nói của một cô gái vang lên.

- Tiểu sắc lang, hôm nay ngươi lại đến nữa sao, ngủ lại cũng được, nhưng cấm ngươi không được động tay động ch.. ô..ô…
Hôm qua Tiêu Viêm có đến phòng nàng, nhưng cũng giống như những lần trước bị nàng đuổi đi. Tối nay khó khăn lắm mới có thể chui vào trong chắn nên hắn quyết không thể cho nàng có cơ hội thoát, hắn không cho Tiêu Ngọc nói nữa, liền ôm lấy người nàng rồi cuồng nhiệt hôn nàng, tuy lần thứ hai bị Tiêu Viêm cưỡng hôn nhưng Tiêu Ngọc thân thể vẫn cứng đơ lại, rất nhanh liền mềm nhũn ra….


P/s: Sắp tới map sẽ đi lên Gâm Holy City, sẽ có rất nhiều chương 18+, nên an hem nào chưa đủ 18+ thì không được xem một mình đâu đấy, phải rủ thêm một người đủ 18+ xem cùng mới được, nếu không ta không chịu trách nhiệm đâu đấy. Ahihihi