Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 70: Công pháp

"Đại sư tỷ, nghỉ ngơi uống trà một chút đi!"

Bưng trên tay khay trà nhỏ cùng chút đồ điểm tâm, Lam nhi nhẹ nhàng vén tấm rèm phủ tiến vào trướng bồng, bước đến gần mặt bàn nơi đại sư tỷ của nàng, lúc này đây, thay vì lười biếng gục mặt xuống bàn như khi nãy, đang ngồi chăm chú xem lại mấy cái báo cáo sơ bộ mà thám tử trong tông gửi tới, tất nhiên là về cái "địa phương" mới được nhắc đến trong suốt cuộc bàn luận mất thời gian, vừa thắm tình đoàn kết lại cũng chẳng kém phần dè chừng lẫn nhau giữa tinh anh các phương thế lực vừa rồi.

"Ừm, muội cứ để đó đi!" Mị Nhi gật đầu nhẹ, mắt vẫn không rời khỏi mấy quyển trục, chỉ là thi thoảng mày ngài khẽ nhíu lại, tựa hồ gặp phải một vài vấn đề khó hiểu, rồi lại nhanh chóng giãn ra, như cảm thấy rằng cũng chẳng cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, chuyển sang đọc tiếp phần sau.

Dẫu sao, đây cũng chỉ là báo cáo sơ bộ, so sánh với tin vịt ngoài phường thị cũng chả khác là bao, chỉ là được tập trung lại thành 1 quyển, chứ thực sự cũng chả có mấy phần tin tưởng được.

"Đại sư tỷ..." Đặt khay trà xuống bàn, tiện thể lén liếc mắt nhìn trộm mấy dòng nội dung được viết trong quyển trục Mị Nhi đang cầm trên tay, cô nàng tiểu sư muội này vốn dĩ ở bên ngoài nãy giờ cũng nghe lỏm được không ít điều, thành ra cũng có chút ngứa ngáy mà nhỏ giọng hỏi,"Bên trong Hải Sa đế quốc chúng ta… thực sự phát hiện di tích viễn cổ sao ạ?"

Thở nhẹ ra một hơi, Mị Nhi đưa mắt lên liếc nhìn Lam nhi một cái, không cần đoán cũng biết tiểu nha đầu này nãy giờ nghe lỏm được cũng không ít rồi, đành "Ừm" khẽ một tiếng, chẳng giấu giếm mà từ tốn nói:

"Tỷ nhớ muội đến từ Y Thúy Linh, chắc cũng không xa lạ gì mấy địa phương gọi là Ngũ Trượng Nguyên và Lôi Đình Bình Nguyên phải không?"
"Dạ!"
"Tại mấy tháng trước, Ngũ Trượng Nguyên có nổ ra một vài cuộc chiến tranh đoạt địa bàn giữa các dong binh đoàn. Theo như những gì được ghi trong đây, thì có một tiểu dong binh đoàn, trong lúc tháo chạy khỏi sự truy sát của các thế lực khác, đã tiến vào bên trong Lôi Đình Bình Nguyên..."
"Vậy chẳng phải là muốn tìm chết sao?" Lam nhi giật mình thốt lên, vẻ sợ hãi không giấu giếm ánh lên trong đôi mắt.

Đối với biểu hiện của Lam nhi, Mị Nhi cũng không lấy làm lạ, vì nàng biết, không chỉ có tiểu sư muội, hay một người con nào của đại thảo nguyên Thần Hy... mà bất kỳ cư dân nào sinh ra và lớn lên tại Hải Sa đế quốc đều đã được chứng kiến, hoặc ít nhất, đã từng một lần, qua những câu truyện kể, nghe về sự đáng sợ của Lôi Đình Bình Nguyên.

Ngừng lại một nhịp, Mị Nhi bỏ quyển trục xuống bàn, đưa tay ra tự rót cho mình một chén trà, ưu nhã nhấp lấy một ngụm nhỏ, mới chậm rãi nói tiếp:

"Liền không lâu sau đó, điện chủ Hoang Điện bất ngờ công khai tin tức phát hiện bên trong Lôi Đình Bình Nguyên có tọa lạc di tích viễn cổ!"
"Điều này..." Tính nói một điều gì đó, rồi lại cảm thấy có chút bất hợp lý, Lam nhi cũng thoáng tỏ ra trầm mặc,"Thật kì lạ..."
"Ừm!" Mị Nhi bình thản đáp. Ngay đến cả một tiểu nha đầu suy nghĩ mọi chuyện đều đơn giản như Lam nhi cũng thấy được chuyện lần này có điểm kì lạ, vậy thì chẳng có gì là khó hiểu nữa rồi.

Đối với hai sự việc tưởng chừng chẳng liên quan mà lại hoàn toàn có thể có liên hệ mật thiết với nhau này, khi nãy nàng cũng đã ý tứ dò hỏi Tề Uy, xong dường như trong chuyện này gã đều đã chuẩn bị mọi việc rất kĩ càng, đối với bất kì thắc mắc nào của những người ngồi đây lúc bấy giờ, kể cả việc tại sao lão điện chủ Hoang Điện không mật báo lên triều đình mà lại tự ý công khai tin tức về di tích viễn cổ, gã đều có thể đưa ra một lời giải thích vô cùng hợp lý.

"Đối với sự việc lần này, tông chủ cùng các vị trưởng lão sư thúc cũng đã thảo luận qua, ai cũng nhận ra trong chuyện này có vấn đề... nhưng tin tức về di tích viễn cổ thực sự có sức thu hút quá lớn, không chỉ trong nội bộ đế quốc chúng ta, mà đối với các đế quốc lân cận cũng tương tự. Hiện tại đã có Lăng Vân, Phong Thổ, Thiên La, Đại Tần bốn đế quốc phái tổ đội tiến nhập Hải Sa, những quốc gia khác vì một vài lý do nên chưa tới, song luận thời gian khởi hành cũng không kém cạnh bốn đế quốc kia là bao. Vậy nên lần này Mị tông ta nam hạ, một mặt vẫn là chiêu sinh đệ tử như các năm, mặt khác cũng là vì lời mời của Hoang điện, muốn Mị tông ta cùng Lôi Hỏa các, ba thế lực kết minh cùng tiến vào bên trong di tích viễn cổ, kiềm chế phần nào nhuệ khí của đám người kia!"
"Thật vô lý!" Lam nhi hất mũi ‘xì’ một cái, không đồng tình nói,"Di tích viễn cổ nằm trên lãnh thổ đế quốc chúng ta, có tiến vào cũng chỉ có thể là người của chúng ta, mấy cái xú tiểu quốc kia có tư cách gì mà xen vào chứ!"
"Nha đầu ngốc, sự việc không đơn giản vậy đâu!" Vươn tay gõ nhẹ lên trán của Lam nhi một cái, Mị Nhi cười giải thích,"Nam Hải đại lục chúng ta mấy ngàn năm nay, giữa các quốc gia với nhau mặc dù thường xuyên xảy ra mâu thuẫn xung đột, thậm chí một số nơi còn chiến tranh liên miên... nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ vừa phải, dễ thấy rằng ngàn năm qua cũng không có lấy một vương triều bị xóa tên sau những cuộc chiến tranh. Khách quan mà nói thì là chưa có một quốc gia nào có thực lực vượt trội hơn quá nhiều so với phần còn lại. Vậy nên, sự xuất hiện lần này của di tích viễn cổ, chưa cần biết là chúng ta có thể tìm thấy lợi ích gì từ trong đó, nhưng nó đã làm dấy lên mối quan ngại rằng cán cân cân bằng suốt mấy ngàn năm qua của Nam Hải đại lục sẽ bị lung lay! Nếu không có phần của mình, thì việc các quốc gia khác liên minh lại tuyên chiến với chúng ta là điều chắc chắn sẽ xảy ra!"
"Đặc biệt... là với cái quốc gia luôn tìm mọi cách để tăng cường sức mạnh của mình..."

"..."

Thở ra một ngụm khói tạp chất đen đặc, Như Mộng chậm rãi thoát khỏi trạng thái tu luyện, có chút ngây ngốc cảm thụ luồng Đấu khí sung mãn, như lạ như quen, mạnh mẽ cuộn chảy phía dưới làn da căng mọng, tựa hồ tản mát thứ ánh sáng dịu nhẹ tựa ôn ngọc.

Hai hàng nước mắt, chẳng hiểu sao, bỗng chốc lăn dài...

"Sao?" Bắt gặp biểu hiện của nàng, Thiên Khiển có chút ôn nhu hỏi,"Không lừa muội chứ?"
"..."

Cảm nhận bàn tay có chút chai sần của hắn miết nhẹ trên khuôn mặt, nàng cũng không có chút hoảng hốt nào mà chỉ gật đầu nhẹ một cái. Dù nàng đã là một nữ nhân thành thục, và hắn thì chỉ là một tiểu tử mới gần mười sáu mà thôi, thế nhưng hắn... thành ra cũng đành để mặc vậy.

Nhưng, dù sao thì lần này hắn vẫn mang đến cho nàng một sự kinh ngạc quá lớn. Bất kể hiện tại đã xảy ra như thế nào, thì nàng cũng đã một thời từng là thiên kim đại tiểu thư của Đào gia, là thiên tài tu luyện xếp vào hạng nhất nhì vào tại thời điểm của nàng, hiển nhiên việc được tiếp xúc với đủ mọi loại công pháp, đấu kỹ trọng bảo của gia tộc là điều rất đỗi bình thường... thậm chí ngay cả Lộng Diễm Quyết – công pháp Hỏa thuộc tính thượng thừa cấp bậc Huyền giai cao cấp, thứ mà hiếm hoi lắm mới xuất hiện trong những phiên Đấu giá hội cũng từng được Đào gia không tiếc tài phú mà giành về cho...

Vậy mà, nếu mang so sánh giữa chúng với bộ công pháp Thiên Khiển vừa truyền thụ, Như Mộng chợt có chút cảm giác rằng tất cả những gì nàng tu luyện thời điểm trước đó, thực sự là đã lãng phí rất nhiều thời gian vô ích.

Không chỉ nàng, mà bất kỳ võ giả nào sinh sống trên phiến đại lục này, ai chẳng muốn có cho mình một khởi đầu thật vững chắc, với một bộ công pháp tu luyện, một hai bộ đấu kỹ cao cấp nhất có thể? Nhưng rồi, theo sự phát triển của bản thân, những thứ từng được cho là công pháp, đấu kỹ cao cấp nhất ấy cũng dần trở nên không còn đáp ứng được đủ nhu cầu, và sẽ dần bị thay thế bằng vô số loại công pháp, đấu kỹ siêu việt hơn...

Hiển nhiên, sẽ chẳng có một gã Đấu Linh nào khi ra tay lại tung ra ba cái đấu kỹ Hoàng giai hạ cấp mèo cào, và cũng sẽ chẳng có một gã Đấu Vương nào lúc tu luyện lại vận chuyển thứ công pháp hắn học được từ thời còn là Đấu giả...

Nhưng cũng kể từ đây, rắc rối mới bắt đầu nảy sinh...

Mặc dù việc "có mới nới cũ" là điều vô cùng bình thường trong thế giới này, nhưng để vận chuyển hoàn hảo một bộ công pháp mới, sử dụng thuần thục một bộ đấu kỹ mới lại là chuyện chẳng hề dễ dàng chút nào. Phẩm cấp của công pháp càng cao, độ nguy hiểm khi tu luyện sẽ càng lớn. Nếu như một võ giả đang tu luyện công pháp Hoàng giai hạ cấp chuyển qua Hoàng giai trung cấp, thường thường sẽ chỉ tốn thêm một chút thời gian lẫn công sức, nhưng từ Hoàng giai cao cấp chuyển qua Huyền giai hạ cấp thì lại là cả một cửa ải mà không phải ai cũng có thể vượt qua.

Chẳng những vô cùng khó khăn gian khổ, mà thậm chí còn có thể nguy hiểm đến cả tính mạng, vì không những sự vận hành của chúng so với những công pháp, đấu kỹ tu luyện trước đó có thể là khác, mà thậm chí là hoàn toàn xung đột với nhau.

Đối với những kẻ được xem là thiên tài tu luyện, chút khó khăn đấy có thể sẽ chẳng là gì, song cũng có không ít kẻ thực lực không đủ, tự ý tu tập những bộ công pháp, đấu kỹ không phù hợp với mình, dẫn đến việc bị cắn ngược, nhẹ thì bị đoạn một ít kinh mạch, dưỡng thương vài ba tháng mới khỏi; nặng thì tẩu hỏa nhập ma, may mắn không trở nên điên khùng thì cũng thành phế nhân cả đời...

Và dĩ nhiên, nếu đã là không may thì...

Trừ thiên tài ra, cũng có trường hợp ngay từ thời điểm ban đầu võ giả được tập trung tu luyện bằng Huyền giai công pháp, hoặc dựa vào một vài loại tam, tứ giai đan dược phụ trợ, nhưng dường như là cũng chẳng có mấy người trên phiến đại lục này có thể có được điều kiện như vậy.

Vậy nên, những chuyện liều mạng tu luyện kể trên ngàn vạn năm qua vẫn diễn ra một cách đều đặn, như thể đó là một điều gì đó hết sức bình thường, mà cũng bởi vì một lý lẽ rất đơn giản, rằng truy cầu sức mạnh luôn đi kèm với cái giá của nó.

Con đường cường giả muôn vạn lối đi, nhưng chẳng có lấy một con đường nào bằng phẳng, cũng chẳng có chỗ cho sự hèn nhát, và rõ ràng là tự cổ chí kim cũng chẳng có cường giả nào từ trong bụng mẹ chui ra đã được định sẵn mình sẽ trở thành cường giả cả.

Đó vốn dĩ là tất cả những gì Như Mộng hiểu về quy tắc của thế giới này, cho đến trước buổi trưa ngày hôm nay... trước khi Thiên Khiển "phá vỡ" nó.

Bộ công pháp, không, chính xác hơn, "thứ" mà hắn vừa mới truyền thụ cho nàng, nó thần kỳ đến mức bản thân nàng hoàn toàn có thể tự nhận ra rằng đây không chỉ đơn thuần là một bộ công pháp tu luyện, mà bao hàm trong đó là sự vận hành của cả một hệ thống đấu kỹ, thân pháp... như cách mà hắn giải thích với nàng, rằng "Điều duy nhất giới hạn tiềm lực phát triển của bộ công pháp này nằm ở thực lực, cũng như trí tưởng tượng của bản thân người tu luyện nó!"

Phát triển... trí tưởng tượng... nghe thì có vẻ mơ hồ, song Như Mộng tự cảm nhận được rằng, kể từ thời điểm nàng vận chuyển công pháp này lần đầu tiên, Đấu khí trong cơ thể nàng bỗng chốc huyễn hóa thành sóng thần muôn trượng, càn quét sâu trong từng kinh mạch, thanh tẩy sạch sẽ mọi vết tích của những bộ công pháp nàng từng tu tập trước kia, biến nó trở thành duy nhất, thành công pháp bản mệnh của nàng...

"Tất cả những gì muội nghĩ tới..." Thiên Khiển lặp lại lời trước đó hắn nói, đồng thời để ngửa bàn tay phía trước mặt Như Mộng.

Như tồn tại một lực lượng vô hình, khoảng không gian chừng hai trượng xung quanh hai người bỗng dâng lên một màn cát bụi mờ mịt, thoáng xoay chuyển trong không gian rồi hướng về phía Thiên Khiển, ngưng tụ thành hình dạng một tiểu hồ ly đáng yêu, tinh xảo đến từng chi tiết nhỏ nhất, trôi nổi phía trên lòng bàn tay hắn.

'Tách' một cái, tiểu hồ ly tan ra, lần nữa ngưng tụ thành hình dạng một nữ nhân, mà Như Mộng chỉ nhìn thoáng qua cũng đã nhận ngay ra đó chính là phiên bản tí hon của nàng.

Chỉ có điều... rõ ràng là nó...

"Không đứng đắn!" Vội đè mạnh cánh tay của Thiên Khiển xuống, khiến hắn không khống chế được mà làm tan rã 'Như Mộng' kia, hai mắt nàng trừng lên, rồi lại có chút không tự chủ được mà cúi thấp đầu, luống cuống che giấu sơ sịa hai gò má trong thoáng chốc đã đỏ bừng.
"Hoặc cũng có thể... là như vậy..." Khẽ cười trước biểu hiện của Như Mộng, nhưng cũng không có ý tiếp tục trêu đùa nàng, hắn ngoắc nhẹ một ngón tay, từng dòng cát lại biến ảo dưới một mệnh lệnh vô hình, bao bọc lấy một cây hoa nhỏ trước mặt hai người.

Dù vẫn còn xấu hổ, song Như Mộng vẫn chăm chú nhìn theo từng hành động của hắn, chỉ thấy hắn như có như không miết nhẹ hai ngón tay, đồng thời cái kén bằng cát bao bọc quanh cây hoa kia phát ra một tiếng 'ục' rất khẽ.

Đến khi hai ngón tay tách ra, kén cát cũng như bị mất đi khống chế mà tan chảy, chỉ là, cây hoa vốn dĩ còn ở nơi đó một thoáng chốc trước, giờ chẳng rõ vì sao đã chẳng còn lại một dấu vết gì, chỉ trừ một đống cát bụi không rõ hình thù.

"..."

Như Mộng có chút trân trối với cảnh tượng trước mặt. Trong kiến thức của nàng, công pháp đấu kỹ quả thực là có muôn hình vạn trạng, song về bản chất thì mỗi loại chỉ dùng cho một mục đích nhất định, là tấn công hoặc phòng ngự, hoặc tỷ dụ như phi hành đấu kỹ chỉ dùng để phi hành, thân pháp đấu kỹ chỉ dùng để luyện thể...

Bản chất của tu luyện và chiến đấu là khác nhau... bản chất của tấn công và phòng ngự cũng là khác nhau... bản chất của tứ thiên ngũ địa càng là khác nhau một cách rạch ròi...

Đừng nói riêng mình nàng, tất cả mọi người, cả những siêu cấp cường giả mất công nghiên cứu tu luyện, lưu lại ức vạn bộ công pháp đấu kỹ cho đời sau đều rõ ràng chuyện đó.

Nhưng đây là sao? Một bộ công pháp tu luyện dường như không quan tâm đến bất kỳ thực tế nào mà nàng biết tới, khi mà hắn, một võ giả Thổ hệ, có thể tùy ý truyền thụ cho võ giả Hỏa hệ là nàng, thậm chí theo như hắn khẳng định thì võ giả Thủy hệ như tiểu Tuyết cũng có thể tu luyện, vì rõ ràng là tiểu Liên Hoa cũng đã vận chuyển công pháp này thành công rồi...

Hơn nữa, nó còn là tổng hòa của tất cả mọi mặt tu luyện, luyện thể, công kích, phòng ngự...

Không có một chút miễn cưỡng, hoàn toàn không hề bài xích...

Bộ công pháp này... rốt cục là tồn tại bậc nào?

"Song, như ta đã nói từ đầu..." Ngẫm nghĩ một chút, Thiên Khiển vẫn phải có chút bất đắc dĩ mà nói,"Một khi đã tu luyện công pháp này, muội sẽ không thể tu luyện thêm bất kỳ một loại công pháp nào khác."
"Ta cảm nhận được!" Như Mộng gật nhẹ. Kể từ lúc lộ tuyến vận chuyển Lộng Diễm Quyết bị xóa sạch khỏi ký ức, nàng đã hiểu độ bá đạo của thứ công pháp này vượt xa những gì hắn nói, điều mà lúc đó nàng còn tưởng rằng là phóng đại thái quá.

Bất quá, nàng lại chẳng cảm thấy một chút nuối tiếc nào, khi trong một ý niệm mơ hồ, nàng tin rằng đó chính là điều tốt nhất mà hắn dành cho nàng.

"Bộ công pháp này..." Nhưng, dường như nhận ra điều gì, nàng khẽ rùng mình một cái. Lộng Diễm Quyết là công pháp Huyền giai cao cấp, vậy mà còn không trụ lại nổi trước sự càn quét của công pháp này, vậy..."... là Địa giai công pháp phải không?"
"Ta cũng không rõ" Thiên Khiển lắc đầu, thoáng nhớ lại chút hồi ức xưa, nhún vai nói,"Song gia gia ngày ấy thường nói với ta rằng, nếu một kẻ mang đến trước mặt người một quyển Thiên giai công pháp chỉ để đổi lấy một lần được đọc qua bộ công pháp này, người cũng sẽ phất tay đuổi đi..."