Chương 4: Không chịu nổi một đòn.

Đạo Giữa Đời Thường

Chương 4: Không chịu nổi một đòn.

Chu Hách cao gần mét tám. Quần Jin, áo phông làm nổi rõ từng múi thịt trên cơ thể. Hắn từ cửa đi vào, vừa hỏi vừa lại chỗ Đường Chân, hạ đít xuống mặt bàn. Sinh viên trong lớp đoán được chuyện không hay xảy ra nên nhất thời im bặt. Nguyễn Văn ngồi cạnh Đường Chân cũng không dám ho he gì nữa.
Cũng bởi Chu Hách khinh người, bá đạo như vậy nên Đường Chân thường tránh dây dưa với hắn. Nhưng vừa nghe Trương Húc bị đánh nhập viện hắn đã bực mình, lại thêm đã bước vào tầng thứ 1 thông huyền, cơ thể mạnh mẽ, đối với Chu Hách, hắn còn đang muốn nếm thử một chút đây.
Không hề đứng lên, Đường Chân buông một chữ: Cút.
Nguyễn Văn cùng đám sinh viên trong lớp tức thì trợn mắt, há mồm. Đây là Chu Hách, vô cớ nhìn một cái cũng đánh người a. Đường Chân nặng lời như vậy không chừng có án mạng.
Về phần Chu Hách thì khỏi cần nói. Hắn tái mặt đứng phắt dậy chỉ Đường Chân:
- Mày vừa nói gì?
- Tao bảo mày cút. Đường Chân thản nhiên.
- Mày đi chết đi. Chu Hách giận dữ đấm thẳng vào mặt Đường Chân. Hắn sao có thể chịu nhục như vậy.
Ở cạnh bên Nguyễn Văn cũng bị dọa sợ rồi. Không cần nói Chu Hách được công nhận huyền đai nhất đẳng karate do, chỉ riêng cơ thể gần mét 8 và cơ bắp của hắn cũng đủ nghiền ép Đường Chân rồi.
Chỉ nghe "bộp" một tiếng. Hai người dãn ra. Nguyễn Văn lập tức đỡ lấy Đường Chân, định lên tiếng xin xỏ Chu Hách thì bất ngờ há to mồm không khép lại được. Ở phía đối diện, Chu Hách đang ôm mặt đau đớn, miệng phun ra mấy cái răng.
Đường Chân gạt Nguyễn Văn qua một bên tiến lại gần xem xét Chu Hách.
- Vẫn còn chưa đến nỗi phải nhập viện a. Hắn vừa nói vừa nắn nắn cánh tay Chu Hách, đoạn bẻ mạnh. Một tiếng kêu thảm vang lên. Cánh tay phải của Chu Hách đã bị xoắn thành quai chèo.
Đường Chân chờ Chu Hách kêu xong mới bình thản dùng ánh mắt xem xét. Lúc này Chu Hách đã sợ vãi cả đái. Vốn trước đây, thể hình cỡ Đường Chân, hắn đánh không tốn vài hạt sức. Nhưng giờ thằng này cứ nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà làm cho hắn mất vài cái răng, xương cánh tay có vẻ gãy nát rồi. Hắn run rẩy thốt lên:
- Mày…mày…
Đường Chân nheo nheo mắt: Mày cái gì. Mày muốn mở lớp karate hả. Không phải chỉ là đá qua đá lại sao. Để tao xem chân mày cứng đến đâu. Nói xong, hắn lạnh lùng đạp một cái. Xương chân kêu cái rộp. Chu Hách quỵ xuống. Đường Chân kiểm tra thông tin: Chu Hách, 20 tuổi, mất 4 cái răng cửa, hai răng hàm bên phải, xương tay, xương chẫn gãy nát… Hắn hài lòng xoa xoa tay. Cút.
Lần này thì Chu Hách phải bò ra cũng phải cút rồi.
Đám sinh viên trong lớp mặc dù không ưa hắn nhưng lúc này cũng giúp đỡ gọi xe cứu thương đưa Chu Hách đến bệnh viện. Tuy nhiên, mọi người đều có chút ái ngại, lo lắng cho Đường Chân.
Dù sao Chu Hách cũng là con cán bộ đấy. Đồng thời lũ bạn của hắn cũng không phải hiền lành gì cho cam.
Đối với lo lắng của mọi người, Đường Chân cũng không để ý. Dù sao, hắn có thần thông, có vô hạn tương lai, chuyện nhỏ thế này không thể làm khó được hắn.
Tụi bạn vẫn nhao nhao bàn tán, khuyên Đường Chân nên thế này, Đường Chân nên thế kia. Hay là về quê mấy hôm đợi chuyện này qua đi. Nhưng mà một bạn nữ bảo hắn:
- Đường Chân đừng lo, không phải lớp mình rất đông con trai sao. Chúng ta sẽ hàng ngày đi cùng nhau.
Người lên tiếng là Mai Phương, một cô gái dong dỏng cao, gương mặt thanh tú, vốn rất thân thiết với Trương Húc. Hôm trước Trương Húc bị đánh tập thể nàng vốn đã bất mãn. Nay thấy Chu Hách bị ăn quả đắng thì cảm thấy rất xứng đáng.
Sau khi Mai Phương lên tiếng thì bọn con trai trong lớp nhất thời im lặng, xấu hổ. Trương Húc bị đánh bọn chúng cũng có phần hèn nhát không dám can thiệp. Thấy có cơ hội chuộc tội, thằng nào thằng nấy bỗng chốc can đảm hẳn lên. Nguyễn Văn vỗ ngực đứng ra trước tiên:
- Được, tao sẽ thường đi cùng mày. Tiếp đó đám con trai trong lớp cũng lên tiếng đồng lòng nhất trí.
Vốn thường mọi người là vậy. Bình thường bị bắt nạt, chèn ép đủ kiểu. Nhưng nếu có một cánh chim đầu đàn mạnh mẽ bay trước, tất cả sẽ vây quanh.
Thấy bạn bè như vậy. Đường Chân rất cảm động. Thế nhưng, hắn cũng không muốn mọi người cứ thế cuốn vào vòng xoáy này như vậy. Chuyện hắn làm, hắn có thể chịu trách nhiệm. Mà thực ra hắn không lo lắng gì cho cam. Hắn bảo mọi người:
- Được, tan học chúng ta đi thăm Trương Húc đã, có chuyện gì tính sau.
Mấy tiết học nhanh chóng trôi qua. Tan học. Đám sinh viên tụ tập trước cổng trường đi thăm Trương Húc. Trương Húc bị đánh cũng hơi nặng, khắp người đầy vết thương. Khi bọn Đường Chân vào tới nơi, hắn chỉ hơi có thể nhúc nhích một chút. Nghe mọi người nói chuyện, Trương Húc rất phấn khởi và nói nhất định sẽ lập lớp Việt võ đạo sau khi ra viện. Vốn Đường Chân muốn chữa trị cho hắn, song hôm nay, sinh mệnh lực đã sắp cạn nên hắn đành đợi hôm khác quay lại.
Ra khỏi bệnh viện, Đường Chân lấy cớ sẽ không về nhà ngay nên không cần phải ai đi cùng. Hắn chia tay mọi người, rẽ vào một công viên, chọn một nơi mát mẻ ngồi xuống ngẫm nghĩ.
" Cảnh giới thông huyền nếu muốn tăng lên thì cần giọt sương tích tụ đầy đủ năng lượng. Cô đọng lại hết mức, hóa sương mù tạo nên thần thức như biển. Mà đây đúng là thuộc tính mộc trong ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Cần phải chọn nơi có nhiều tính mộc, cây cối, rừng rậm mới có thể đẩy nhanh tốc độ ngưng tụ".
Trong lòng Đường Chân hơi máy động, tìm tới mảng bàng bạc nơi nội tâm, tập trung vào đó. Không gian xanh hiện ra sinh sinh diệt diệt. Nơi giọt sương giờ chỉ còn bé xíu, hơi sương không ngừng thu hút, ngưng tụ lại, nhưng tốc độ rất chậm.