Chương 5: Cùng em đi chơi.

Đạo Giữa Đời Thường

Chương 5: Cùng em đi chơi.

Giọt sương bổ sung năng lượng thật chậm nhưng Đường Chân cũng không nản chí. Hắn tự biết thế nào là đủ. Ở thế giới hiện đại như thế này, một chút huyền năng như hắn liệu có mấy người. Ít ra thực tế cũng không từng xuất hiện.
Đường Chân giở miếng ngọc bội ông lão đưa cho để lên lòng bàn tay ngắm nghía. Dù sao hắn cũng nên giúp ông lão trả lại miếng ngọc mới đúng. Nghĩ đoạn hắn ra khỏi công viên đạp xe đến khu nội đô.
Khu nội đô cách nơi Đường Chân ở chừng 7 cây số, tìm được khu cán bộ hưu trí không phải khó, tuy nhiên khu ông lão ở có lớp lớp bảo vệ. Một sinh viên bình thường như Đường Chân không phải muốn vào là vào.
Hắn hỏi thăm Trần Nhạn mới biết nhân vật này khó gặp như vậy, phải hẹn trước, kèm theo được chấp thuận mới được.
Đường Chân trở lại khu nhà trọ. Hôm nay đương tiết trung thu. Khu nhà trọ nhộn nhịp hẳn lên. Ngoài ngõ đã có những thanh niên nam nữ trò chuyện, rủ nhau đi chơi.
Bên trong khu trọ, bà chủ cũng trang trí mấy cái lồng đèn, tỏa ánh sáng xanh đỏ. Nhà nào nhà nấy tiếng cười nói vui vẻ.
Đường Chân bước vào chẳng gây chú ý cho một ai. Hắn đang cầm chìa khóa mở cửa, chợt có tiếng gọi:
- Đường Chân, mau qua nhà cô chú ăn cơm.
Mẹ của Nhài vừa bưng mâm vừa ngoái qua gọi. Đường Chân dúi chiếc xe đạp vào trong nhà, không quên trả lời một tiếng:
- Cứ ngày đặc biệt là cô chú lại mời cơm miễn phí a. Đoạn hắn nhanh nhảu chạy sang giúp dọn bát đũa.
Nhà cô chú hàng xóm thuê trọ cũng chỉ chừng hơn chục mét vuông nhưng rất gọn gàng, ngăn nắp. Đây là do có bàn thay của Nhài thường xuyên thu dọn. Trong nhà, thứ quý giá nhất chỉ là một chiếc ti vi 14 inh đời cũ, còn lại là tủ quần áo, nồi niêu, xoong chảo và mấy thứ linh tinh.
Trong nhà, ông chú ngồi chờ sẵn đang phì phèo điếu thuốc. Thấy Đường Chân qua, ông với chai rượu, dứ dứ cái ly:
- Hôm nay phải làm một chén chúc mừng trung thu nhé.
Đường Chân vui vẻ ngồi xuống. hắn cảm nhận được cô chú hàng xóm là thân tình như vậy đi.
Lúc này, Nhài cũng từ bên ngoài về. Cô bé lấy thêm bát đĩa, bày ra chút đồ nhắm, miệng liến thoắng:
- Bố với anh Chân uống ít ít thôi nhé.
Đường Chân nhìn Nhài. Hôm nay cô bé có vẻ gì đó hơi khác ngày thường. Mái tóc dài kết bím bỏ xuôi xuống, gọn gàng ôm lấy khuôn mặt trái xoan, cài thêm chiếc cặp hoa cúc, khiến cô bé trông lớn hẳn lên. Thấy Đường Chân nhìn qua, mặt Nhài hơi đỏ lên một chút nhưng vẫn nghiêm khắc căn dặn:
- Nhất định mỗi người chỉ được uống một ly thôi đấy.
Nhưng bữa cơm hôm nay vui. Một mình ông chú làm hết nửa chai, đồng thời cũng ép Đường Chân làm ba bốn chén.
Kết thúc bữa cơm, Nhài mang lên ấm trà, ông chú bỏ thuốc lá ra hút và kéo Đường Chân ngồi nói chuyện thời sự.
Bên ngoài, sinh viên trong khu trọ đã lần lượt kéo nhau đi chơi. Nhài tựa cửa đứng nhìn. Nhài tựa cửa đứng nhìn. Từ ngày theo bố mẹ lên thủ đô, cô bé cũng chưa từng được đi chơi đâu cả.
Một đôi nam nữ vừa lúc đi qua cửa. Gã con trai cũng chỉ hơn Đường Chân chừng một hai tuổi. Gương mặt đẹp trai, có điều hơi ẻo lả. Thấy Nhài đứng đó, gã giật mình dừng lại, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam:
- Cô bé này hôm nay không đi chơi sao?
- Ưm, giới thiệu với anh Ái đây là em Nhài, mới học lớp 10 thôi. Cô gái đi cùng gã giải thích qua loa.
Lúc này, Nhài đã nhận ra cô gái là Thủy, trọ ở dãy bên nên cũng chào hỏi lại. Tuy nhiên, gã con trai tên Ái không chịu đi ngay mà cố tình nấn ná lại. Hắn rút ra chiếc Iphon mới cóng, nói nói ai đó chờ một lúc, rồi quay sang bảo Nhài:
- Hôm nay ca sỹ Tini Trần tổ chức nhạc hội ở hồ Gươm. Anh còn vé đây, đi cùng bọn anh nhé. Trên tay gã xòe ra mấy tấm vé. Thủy ở bên cạnh gã hoàn toàn không nói gì. Cặp với Ái lâu rồi, cô cũng rõ tính gã đàn ông của mình có mới nới cũ, rất hám gái.
Hơn nữa, bản thân Ái không phải dạng vừa. Gã tuy vậy mà lại là một tay anh chị thuộc giới xã hội đen, có số má ở thủ đô. Trước đây, khi theo đuổi Thủy, gã từng sai đàn em theo sát cô từng ly. Hễ có ai ưa thích Thủy, hỏi chuyện vài câu cũng bị gã sai đàn em đập vỡ mặt.
Bởi vậy, Thủy cũng đành nhịn nhục để gã giở thói trăng hoa trước mặt mình.
Nhài nghe thấy mấy chữ Tini Trần thì nhất thời a lên một tiếng. Đây là thần tượng của cô bé đấy, không phải trong góc học tập của cô bé dán đầy ảnh Tini Trần đó sao. Nhưng cô bé cũng rất thông minh, thấy Thủy xụi lơ đứng đó liền hiểu ra vấn đề, từ chối ngay lập tức:
- Thôi, anh chị đi chơi đi, em còn có chút việc. Thật ra, cô bé cũng không bao giờ đi chơi với người lạ đâu đấy.
Thấy Nhài từ chối, gã trai tên Ái không chút nào ngạc nhiên. Với kinh nghiệm thu tình của mình, gã biết nên làm thế nào. Gã lịch sự chào cô bé, dắt Thủy bỏ đi, trong đầu thầm mưu tính: "" Chỉ là một con thỏ non thôi, cứ để từ từ chăn đi""
Chờ hai người đi khuất, Nhài mới cắn cắn bờ môi: Là Tini Trần, thần tượng của mình a. Cô bé liếc nhìn Đường Chân đang ngồi nói chuyện với bố ở trong nhà, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối: Nhưng mà giá vé cũng đắt quá đi. Thế nhưng ánh mắt Nhài bỗng linh động hẳn lên: Nhạc hội không phải trình diễn tại bờ hồ đó sao. Mình có thể đứng xa xa xem mà. Đoạn chạy ào vào kéo kéo Đường Chân:
- Anh Chân, đưa em đi chơi nhé. Đường Chân còn chưa kịp trả lời thì ông chú hàng xóm đã cười nói:
- Đi, đi, Đường Chân, đưa nó đi chơi hộ chú. Lâu lắm rồi chú không có thời gian. Ông hình như cũng hồi tưởng lại hồi dưới quê. Con bé từ khi ra thủ đô ngày càng ít đi những thứ giải trí. (Đối với ông chú, hai đưa mới chỉ là trẻ con mà thôi, ai biết Đường Chân hổ báo, hehe)
- Ok, đợi một chút. Đường Chân nói với Nhài một tiếng rồi về nhà lấy xe đạp.