Chương 14: Gặp Lưu Minh Dương

Đạo Giữa Đời Thường

Chương 14: Gặp Lưu Minh Dương

Lưu Minh Dương ngày thường làm việc tại phòng hiệu trưởng. Từ khi hắn đến đây, đã chuyển phòng hiệu trưởng tới một khu biệt lập với các giáo viên. Nếu có việc gì, các giáo viên thường phải tới sân sau, đi qua một khu vườn hoa mới có thể gặp được hắn. Trên đường tới phòng hiệu trưởng lại gắn thêm rất nhiều camera theo dõi.
Đường Chân một đường tới thẳng phòng hiệu trưởng. Nhưng hắn chợt phát hiện mình có chút sai lầm. Bởi vì hắn đã đánh giá quá cao sức mạnh huyền năng của mình.
Nếu như trong mắt người bình thường, con đường tới phòng không có gì đặc biệt nhưng Đường Chân lại thấy con đường này âm u, đầy quỷ khí. Khắp nơi ba động một cỗ năng lượng mạnh mẽ. Đường Chân cảm giác ở mỗi bước chân đều chôn một quả bom.
Mà những quả bom này nếu nổ tung thì dù có huyền năng đặc biệt, Đường Chân cũng chỉ có một kết quả là nổ tan xác.
Biết vậy, nhưng dù sao Đường Chân cũng không lùi bước. Hắn là một sinh viên trong trường, có quyền gặp hiệu trưởng của mình nói về một số vấn đề. Cũng không hẳn là hắn sẽ lật bài với Lưu Minh Dương ngay đấy.
Lúc Đường Chân đến nơi, hiệu trưởng Lưu Minh Dương còn đang ngồi trong phòng làm việc. Thấy Đường Chân gõ cửa, hắn cất giọng trầm trầm đầy trung khí: Vào đi.
Đường Chân bước vào bây giờ mới để ý hiệu trưởng của mình lại là một người trung niên đẹp trai, hào hoa phong nhã như vậy. Phòng làm việc rộng lớn, được bày biện ngăn nắp. Bên trong còn bài trí nhiều đồ vật giả cổ, khiến Đường Chân có cảm giác mình đang đi vào căn phòng của một giáo sư chuyên nghiên cứu về lĩnh vực văn hóa, sử học.
Đường Chân vận dụng một chút thần thông: Lưu Minh Dương, sinh mệnh 200, đại sư trận pháp.
Thông tin thu được cũng không ngoài dự đoán nhưng Đường Chân cảm thấy sinh mệnh của Lưu Minh Dương cũng quá khủng bố đi. So với Chu Minh Sơn, năng lực đã là gấp đôi.
Mà Lưu Minh Dương còn là một cái đại sư trận pháp. Nếu như để cho hắn khởi động trận pháp thì sức mạnh không phải tăng lên gấp mấy chục lần sao. Nghĩ vậy, nhưng Đường Chân bình thản ngồi xuống bàn tiếp khách, đối diện Lưu Minh Dương. Hắn từ từ nói:
- Là em thay mặt sinh viên trong lớp đến xin phép thầy được tổ chức một buổi sinh hoạt ngoại khóa, có tham dự của sinh viên những trường khác.
Bình thường trong trường các hoạt động ngoại khóa cũng rất nhiều. Sinh viên xin phép hoạt động cũng không hẳn phải đến tận phòng hiệu trưởng mà chỉ cần thông qua chủ nhiệm lớp là đủ. Lưu Minh Dương hơi ngạc nhiên một chút, hắn đánh giá Đường Chân, thoạt nhìn cũng không phải là một sinh viên năng nổ đi. Hắn không nghĩ một sinh viên lại đến xin phép hắn về việc này nên yên lặng lắng nghe.
Đường Chân ung dung nói tiếp:
- Bởi vì hoạt động ngoại khóa của bọn em cần thầy cho phép được tổ chức tại hội trường trung tâm. Buổi trưa em đã qua đó xem xét. Em thấy đó là một nơi rất thích hợp.
Đến giờ thì Lưu Minh Dương cũng đã hiểu. Vốn hội trường trung tâm đã không dùng một thời gian khá dài. Ngay cả những giáo viên muốn tổ chức hội họp cũng phải thông qua ý kiến của hắn. Nhưng hiện tại, ở đó, hắn đang bố trí một cái pháp trận, nếu có hoạt động hội họp ở đó nhất định sẽ ảnh hưởng. Hắn định từ chối thì Đường Chân lại nói:
- Buổi ngoại khóa của chúng em sẽ diễn ra vào ngày rằm tháng tới. Hôm ấy trăng tròn, mong thầy tham gia. Với lại, chúng em sẽ có thêm một số khách mời, là phụ huynh danh dự của nhà trường.
Trong đầu Lưu Minh Dương nảy ra một cái ý định. Hắn liếc nhìn Đường Chân một cách thú vị, tay xoay xoay khối đá chặn giấy. Câu cuối Đường Chân nói với hắn chính là điều tối kỵ đối với hắn. Chính là vào ngày trăng tròn, pháp trận sẽ yếu ớt nhất. Đường Chân có phải muốn ám chỉ hắn cái gì đây.
Nghĩ vậy Lưu Minh Dương đứng dậy nhàn nhạt hỏi: Em là sinh viên lớp nào?
Khi Đường Chân nói ra tên lớp học. Ánh mắt Lưu Minh lóe lên một tia sáng, song lập tức tắt ngay. Hắn liên tưởng đến Thùy Dương hẳn cũng từng học lớp đó đi.
Lưu Minh Dương hơi cau mày liếc nhìn màn hình ti vi, trên đó hiển thị mấy cái góc camera rồi hỏi Đường Chân: Em đến đây đã xin phép thầy giáo chủ nhiệm chưa, có ai đi cùng không?
Đường Chân trong bụng cười ha ha. Vậy ra tên này có tật giật mình, muốn giết người bịt miệng sao? Hắn bình tĩnh trả lời:
- Dạ, em đến đây cùng một số bạn đang ngồi quán trà đá. Còn thầy giáo chủ nhiệm sáng nay chúng em cũng đã nói qua.
Lưu Minh Dương nhìn thái độ tên sinh viên trước mặt. Trong lòng hắn tự nhiên có cái suy nghĩ quái dị. Trong trường không hiểu sao lại có một sinh viên mang thái độ như thế đến gặp thầy hiệu trưởng đi.
Đối với pháp trận, mặc dù rất tin tưởng nhưng Lưu Minh Dương không bao giờ dám chủ quan. Hắn đã làm được bước quan trọng nhất là tạo một cái vong áp trận, giờ chỉ còn thêm máu thịt sinh mệnh nữa sẽ hoàn thành. Việc này hắn đã đầu tư tính kế mấy năm nay. Một khi đi đến bước cuối cùng, Lưu Minh Dương cũng không cần ngồi đây làm cái chức hiệu trưởng vô vị này nữa.
Ngày rằm hàng tháng, pháp trận yếu ớt, song không phải mấy cái người bình thường có thể làm gì được đấy. Lưu Minh Dương trầm tư nhìn Đường Chân gần nửa ngày mới mở miệng nói: Được, các em cứ tiến hành.
Đường Chân nhận được câu nói như vậy thì lập tức chào thầy hiệu trưởng, xoay người đi ngay. Thực ra với huyền năng của hắn, bắt một Lưu Minh Dương bây giờ không phải rất đơn giản đi. Nhưng luật pháp Việt Nam không cho phép giết người. Hắn cũng không dám hoàn toàn làm loạn. Bởi vậy, Đường Chân mới nghĩ ra một cái hoạt động ngoại khóa đưa Lưu Minh Dương vào tròng. Nếu Lưu Minh Dương từ chối, hắn sẽ tiếp tục nghĩ cách. Nhưng đã uy hiếp như vậy mà Lưu Minh Dương vẫn đồng ý nên hắn cũng có một chút ngoài ý muốn.
Đường Chân trở ra bên ngoài tìm Nguyễn Văn. Hắn trao đổi với Nguyễn Văn mấy câu đồng thời nhờ thằng bạn lên một cái lịch tổ chức ngoại khóa, nói ra là thầy hiệu trưởng muốn như vậy. Nguyễn Văn nghe thấy hơi bất ngờ nhưng sau khi Đường Chân xuất hiện ở cổng trường cứu hắn, hắn cảm thấy mình có thể làm bạn với Đường Chân là một điều vinh dự nên cũng lập tức đi thu xếp ngay.
Lúc này tại phòng hiệu trưởng. Lưu Minh Dương nhắm vào một cái góc, lẩm nhẩm thì thầm mấy câu. Một cái đầu mặt quỷ nanh ác hiện ra, run rẩy như muốn chạy trốn song lại hướng Lưu Minh Dương kêu lên một tiếng. Lưu Minh Dương điểm vào mi tâm đầu mặt quỷ, cất giọng the thé: Điều tra hắn.

Cầu phiếu,, cầu phiếu.