Chương 10: Là bạn tao sẽ không ai được động.

Đạo Giữa Đời Thường

Chương 10: Là bạn tao sẽ không ai được động.

Sáng hôm sau, Đường Chân dậy thật sớm. Hắn chạy ra bể nước tắm rửa, kỳ cọ hết chất bẩn trên người. Lúc này, cả người hắn thần thanh khí sảng, hết sức tuyệt vời. Chẳng bù cho những hôm củ rủ cù rù, ngủ đến chín mười giờ chưa thèm dậy.
Hắn đã xác định được mục đích sống cho mình. Hướng tới một tương lai thành thần, không còn những u ám thường nhật. Trong đầu hắn cũng không còn tư tưởng: "đóng cửa mồ hoang, mọi việc khép lại" như trước nữa.
Quan trọng nhất là ý nghĩa nhân sinh, hắn có sức mạnh để mang lại niềm vui cho những người thân yêu, hành thiện diệt ác, thay đổi thế giới. Có thể sẽ rất gian nan nhưng hắn không bao giờ lui bước.
Bởi vậy, Đường Chân vừa kỳ cọ vừa ngẫm nghĩ. Hắn nhìn qua cửa nhà Nhài: "Lần đầu tiên cô bé thức muộn hơn mình a.". Nghĩ đến gương mặt trái xoan ngây thơ, nụ cười tinh nghịch, đồng thời những gì Trần Nhàn hứa hẹn, Đường Chân cảm thấy an lòng. Ít ra, hắn cũng đã làm được một việc tốt thực sự.
Xong xuôi mọi việc, Đường Chân lại dép lê, xe đạp đến trường. Trên con đường thủ đô giờ cao điểm, chiếc xe đạp của Đường Chân lướt đi như chiến mã. Còn hắn, một kỵ sỹ đang nghển cổ huýt vang một hành khúc.
Lúc này, tại cổng trường đại học.
Nguyễn Văn khuôn mặt tái mét liếc nhìn một thanh đao tự chế đặt ngang trên cổ. Người cầm đao là một gã đầu trọc, vẻ mặt hung tợn, ánh mắt vô cảm. Bên kia, Diễn và Kiêu run rẩy đứng đấy, điệu bộ khúm núm đang nói chuyện với một thanh niên áo đen, cực kỳ đẹp trai.
Thanh niên áo đen khoảng chừng 25 tuổi, gương mặt lạnh lùng. Hắn ngồi ghếch chân trên một chiếc ghế xuân hòa, tay xoay xoay đoản côn. Trước mặt hắn, một đám sinh viên bị đánh bò lê bò càng. Có thể thấy, hầu hết những sinh viên bị đánh học cùng lớp với Đường Chân.
Mà người đánh họ, là khoảng 20 tên du thủ du thực, thoạt nhìn đã thấy rõ chất lưu manh đường phố. Tên nào tên nấy mặt mũi cô hồn bặm trợn, đầu tóc đủ kiểu, thậm chí có những tên mặt đầy những sẹo.
Thường thì, nếu trong trường học xảy ra đánh nhau, đội bảo vệ sẽ ra tay can thiệp, song đánh nhau quy mô lớn thế này thì rất ít. Chính là, đội bảo vệ cũng đã bị mấy tên lưu manh khống chế.
Xa xa bên ngoài, đám đông thầy cô giáo cùng những sinh viên mới đến hoàn toàn không dám lại gần.
- Đường Chân là thằng nào? Là gã đầu trọc cất tiếng hỏi Nguyễn Văn.
- Hắn không có ở đây.
- Vậy thì hôm nay sẽ làm thịt tất cả bọn con trai có mặt khi Chu Hách bị hắn đánh. Thanh niên đẹp trai lạnh lùng nói.
Hắn liếc mắt nhìn Diễn và Kiêu. Hai hot boi của lớp lúc này đã hoàn toàn mất hết phong độ thiên kiêu công tử. Diễn cúi đầu nịnh nọt:
- Anh Sơn, hầu hết những người có mặt hôm đó đã ở đây rồi. Có điều Đường Chân chắc không đi học.
Nói đoạn, Diễn đưa tay chỉ Nguyễn Văn: Thằng này ngồi cùng bàn, chính là bạn thân của hắn.
Nghe thấy vậy, Nguyễn Văn lộ vẻ trầm mặc. Diễn không thể bán đứng bạn bè như vậy chứ. Nhưng cái người thanh niên áo đen kia quả thật cũng rất đáng sợ. Nguyễn Văn đã nhận ra hắn là Chu Minh Sơn, một nhân vật thuộc dòng chính của Chu gia. Mà Chu Hách lại là em con chú của hắn.
Chu Minh Sơn, 25 tuổi, học đại học an ninh nhân dân 4 năm nhưng không tốt nghiệp. Sắp ra trường, hắn thoáng cái bị đuổi bởi vì trong trường nổi điên đấm vỡ hàm một thầy giáo. Mà thầy giáo này là một cao thủ võ thuật nổi tiếng trong cả nước.
Sự việc này dẫn động vô số tức giận từ học viên trong trường, tạo nên một làn sóng báo thù hướng tới Chu Minh Sơn, thế nhưng từng cái, từng cái đều bị hắn đánh ngã. Đặc biệt là một lần, 20 học viên đàn anh, võ nghệ cao cường bao vây Chu Minh Sơn tại một con hẻm bên ngoài nhà trường. Nghĩ rằng Chu Minh Sơn sẽ bị giáo huấn một trận ra trò, nhưng hôm sau hắn lại thong thả đến lớp, mặc cho 20 học viên đàn anh kia cứ thế nằm viện mấy tháng.
Bấy nhiêu sự việc cộng lại mới có thể khiến Chu Minh Sơn bị đuổi học. Mà thực tế, Chu gia thấy hắn mạnh mẽ như vậy cũng không muốn hắn tiếp tục phục vụ đất nước nên đưa về làm một cái áp gia cao thủ. Nhờ có Chu Minh Sơn, Chu gia có thêm một thanh lợi đao để cân bằng với những thế lực khác.
Hiện tại Chu Minh Sơn có mặt tại đây đã nói lên tầm quan trọng của Chu Hách đối với Chu gia. Chu Hách bị đánh nặng như vậy, Chu Gia hoàn toàn không muốn một cái công đạo từ phía luật pháp mà tự mình phán xử. Đưa ra Chu Minh Sơn, tức là muốn lấy đi cái mạng của Đường Chân.
Lẽ ra, sự việc không đến nỗi kinh động đến sinh viên và thầy cô giáo trong trường như thế này, nhưng Chu Minh Sơn muốn quát thẳng vào mặt mọi người một câu: Người của Chu gia là không thể động.
Thực tế Diễn cũng chỉ là con một doanh nhân, hàng ngày giao thiệp qua lại nên hiểu biết khá rộng, đứng trước Chu Minh Sơn, kiêu tử của một thế lực hắn chỉ có lấy lòng.
Nghĩ tới đây Nguyễn Văn chỉ còn biết thở dài. Hắn đưa mắt nhìn bọn con trai trong lớp, thằng nào thằng nấy đã bị đánh đến bầm dập. Bản thân hắn cũng vừa hứng đòn đến nội tạng đổi chỗ. Bị Diễn tố cáo như vậy, trong đầu hắn bất chợt xuất hiện suy nghĩ tử vong.
Lúc này Chu Minh Sơn cũng đã lại bên cạnh Nguyễn Văn, trong con ngươi hắn lóe lên một tia độc ác.
- Mày là bạn của Đường Chân?
Giọng hắn bình thản lại gieo vào lòng Nguyễn Văn một nỗi sợ hãi mơ hồ. Làm cho hắn có cảm giác nếu không phủ nhận sẽ rất đau đớn. Nhưng hôm qua, Nguyễn Văn vừa vỗ ngực nói với Đường Chân: "Bọn tao sẽ đi cùng, bảo vệ mày". Câu nói ấy lại khiến hắn không thể phủ nhận. Trong tư tưởng Nguyễn Văn dấy lên hai luồng suy nghĩ tranh đấu. Hoặc nói là không, chịu một chút tra tấn cũng thôi. Hoặc nói là bạn Đường Chân, đồng thời cũng nhận những đòn thù khốc liệt.
Nghĩ tới Đường Chân, chỉ là một người bạn ngồi cùng bàn, mặc dù thường ngày hay bỏ học cũng không phải là một kẻ xấu. Mà đối với Nguyễn Văn, mỗi cái bạn học trong lớp đều là bạn. Nếu như hàng ngày dù có xung đột, va chạm đôi chút thì cũng không phủ nhận được.
Nhưng trước tình huống này, Nguyễn Văn thực sự muốn nói không. Thế nhưng đang lúc định mở miệng trả lời, Nguyễn Văn bất chợt bắt gặp một ánh mắt. Là Mai Phương đang nhìn hắn. Tuy hơi xa, nhưng Nguyễn Văn cũng nhận ra cô đang lo lắng. Đây là sự lo lắng của một người bạn.
Trong đầu Nguyễn Văn bất chợt hiện lên gương mặt Trương Húc: Nhất định khi trở về sẽ mở lớp Việt Võ Đạo, gương mặt Mai Phương: Đường Chân, đừng lo, không phải lớp ta rất đông con trai sao? Kể cả hắn: Được, tao sẽ thường đi cùng mày.
Hắn nhìn qua Diễn và Kiêu, ánh mắt hóa thành sự khinh bỉ.
Hít một hơi, Nguyễn Văn ngẩng đầu, nhìn thẳng Chu Minh Sơn nhàn nhạt nói:
- Đúng vậy!
Đối với câu trả lời nhận được từ Nguyễn Văn, Chu Minh Sơn thực sự bất ngờ. Hắn không nghĩ trong thế giới hiện đại này còn có cái gọi là nghĩa khí. Đúng vậy, hèn nhát đang lên ngôi. Không phải khi hắn đánh đập sinh viên trong trường, cả lũ giáo viên, sinh viên còn đang đứng bàng quang ở đằng xa đó sao.
Nhưng vẻ khâm phục chỉ hiện lên thoáng chốc. Chu Minh Sơn ra lệnh cho gã đầu trọc:
- Cắt hết gân tay, gân chân hắn.
Cũng lúc này, một thanh niên chân đi dép lê, dắt xe đạp từ ngoài đi vào. Dựa xe vào một góc, hắn ngoảnh đầu cất tiếng nói:
- Là bạn tao sẽ không ai được động.