Chương 12: Lá thư

Đạo Giữa Đời Thường

Chương 12: Lá thư

Lá thư viết trên giấy ô ly được xếp gọn gàng. Phía trên nét chữ mềm mại, thanh thoát, rõ ràng là nét chữ của một cô gái.
" Đường Chân! Hẹn anh buổi trưa tại hội trường trung tâm"
Đây là một lá thư tình?
Ở trường đại học, phần đông là những sinh viên mới lớn. Việc xuất hiện chuyện trai gái tán tỉnh qua lại không phải là chuyện hiếm. Thế nhưng Đường Chân trước đây rất bình thường, tướng mạo không có gì nổi bật, thêm nữa ăn mặc lôi thôi lếch thếch, quần vải dép lê nên hắn hoàn toàn không nghĩ tới có ai lại để ý mình.
Hôm nay rõ ràng là một cái thư tình làm hắn hơi choáng váng.
- Là ai đây.
Đường Chân tự hỏi. Trong lớp vốn chỉ có khoảng hơn mười đứa con gái. Mai Phương thân thiết với Trương Húc có thể loại trừ. Hồng, Lan, Minh, Huệ là 4 sinh viên có thể nói không biết yêu là gì, cả ngày cắm đầu vào học. Tiếp đến mấy sinh viên đều đã có người yêu. Làm gì có ai còn viết thư hẹn hò với hắn.
Không tìm ra manh mối, Đường Chân cũng không nghĩ nhiều nữa. Hắn quyết định nếu như buổi trưa không có việc gì thì cứ đến hội trường trung tâm là được.
Hội trường trung tâm của trường đại học cũng là nằm ở khu trung tâm nhà trường. Hội trường chỉ có một tầng, rộng cỡ vài trăm mét vuông. Ở thủ đô thời điểm này, đất đai khan hiếm, để có một hội trường như vậy nhà trường đã bỏ ra một giá rất lớn.
Nhưng có điều người ta rất ít khi tổ chức hội họp ở đây, chỉ trừ một vài sự kiện lớn. Điều này xảy ra từ khi nhà trường có hiệu trưởng mới.
Hiệu trưởng họ Lưu tên Minh Dương, là một người rất trẻ mới khoảng 40 tuổi. Khi ông ta lên làm hiệu trưởng, không phải các thầy cô giáo trong trường đều chấp thuận nhưng do chỉ đạo từ trên xuống mới có thể đương nhiệm.
Lưu Minh Dương làm hiệu trưởng đã hai năm nay, song rất ít khi tham gia hoạt động chuyên môn giảng dạy của nhà trường. Phần lớn thời gian ông ta ngồi trong phòng hiệu trưởng, có họp hành, truyền đạt gì cũng chỉ đạo qua cấp phó.
Mà hội trường trung tâm cũng mới bị lãng quên khoảng hơn 1 năm nay. Khi Đường Chân tới nơi, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Trong khuôn viên rợp bóng cây, hoàn toàn không có người đi lại. Chỉ có tiếng mấy chú chim lích chích.
Đường Chân đi thẳng tới cửa vào hội trường. Vốn hắn tan học là đến đây ngay nhưng không nghĩ cánh cửa to lớn của hội trường đã mở ra.
Đường Chân nhíu nhíu mày. Hẹn hò ở một nơi như thế này cũng thật đáng nghi. Không phải mấy cái Chu gia muốn tiếp tục báo thù đấy chứ. Nhưng vốn đã mang trong mình thần thông sinh mệnh, Đường Chân nào có để ý. Hắn một cước đẩy cửa đi vào.
Hội trường hoàn toàn không có ai. Bên trong chỉ có những hàng ghế hội nghị xếp ngay ngắn. Đường Chân đi vào khu khán đài. Hắn đứng đấy đưa mắt nhìn quanh. Với bản lĩnh của Đường Chân bây giờ nếu như có người hắn nhất định phát hiện được.
Song ngoài tiếng cọt kẹt do gió lùa, hoàn toàn không có bóng người nào.
Đường Chân không nghĩ có người lại trêu đùa hắn. Bởi vì nếu như đã viết thư dẫn hắn đến chỗ này nhất định phải có lý do. Hắn đi về phía cuối hội trường.
Ở dãy bàn thứ 6 bên tay trái, Đường Chân lại phát hiện một lá thư trên mặt bàn. Lần này lá thư đã mở ra nên Đường Chân chỉ nhìn qua đã đọc được. Cùng là một nét chữ như lá thư đầu tiên, nhưng nội dung chỉ có một chữ:
- Cứu.
Trong mắt Đường Chân hơi mờ mịt.
Lúc này, có tiếng động rè rè phát ra. Tại khán đài hội trường, chiếc phông máy chiếu đang từ từ hạ xuống. Đường Chân phát hiện những thiết bị điện tử trên đó cũng đã bật lên.
Trên màn máy chiếu xuất hiện hình ảnh một cô gái mặc đồng phục đang chạy rất nhanh. Nét mặt cô gái bơ phờ, hoảng hốt. Vừa chạy cô bé vừa quay đầu nhìn lại phía sau, hình như rất sợ hãi vật đang theo đuổi.
Đường Chân chăm chú nhìn nhưng không phát hiện ra cô bé sợ hãi điều gì. Trên màn hình máy chiếu lúc này lại hiện lên một chữ: Cứu tôi với.
Nếu còn là một sinh viên bình thường, đảm bảo Đường Chân gặp tình huống này sẽ vô cùng sợ hãi. Nhưng bây giờ, thần thông của hắn đang tản ra tìm kiếm khắp hội trường. Không gian dậy lên mùi thảo mộc man mát. Đường Chân cũng từng bước lại gần màn hình máy chiếu.
Hoàn toàn không có người.
Đường Chân quát lớn một tiếng: Là ai giả thần giả quỷ?
Chỉ có những âm thanh vọng lại đáp lời hắn.
Đường Chân đang muốn ra bên ngoài hội trường tìm kiếm, bất chợt trên thân hắn xuất hiện cảm giác không hay, mơ hồ như có vật gì bên cạnh mà hắn không nắm bắt được. Mặc dù chỉ có một tia nhưng với năng lực của Đường Chân bây giờ hắn vẫn cảm thấy nguy hiểm. Hắn nhắm mắt tập trung tinh thần. Bên trong thế giới cây cỏ sinh sinh diệt diệt, giọt sương óng ánh đang tỏa hào quang xanh biếc.
Không ngại tiêu hao, Đường Chân đưa tay chỉ một cái. Không gian run rẩy rung động, giọt sương nhanh chóng co lại còn một nửa. Đây là Đường Chân đã vận dụng thần thông nhân quả diễn quyết.
Nhân quả diễn quyết mặc dù mới sơ khai song cũng giúp Đường Chân trong lúc nguy cấp sử dụng một lần, hiệu quả rất đặc biệt.
Từ trong một tia không đúng kia, Đường Chân nắm bắt, thi triển nhân quả diễn quyết sẽ khiến cho hắn đạt được một chút manh mối. Nơi ngón tay Đường Chân chỉ ra, một đạo màu xanh lóe lên đánh vào một điểm giữa không gian.
Không gian đó dần dần xuất hiện một bóng người. Lúc đầu chỉ nhàn nhạt xong ngày càng rõ ràng thành một người con gái tóc dài ngang vai, đôi mắt u buồn. Mà cô gái đó giống y hệt người Đường Chân đã nhìn thấy trên máy chiếu.
Cô gái xuất hiện trước mặt Đường Chân thì kêu lên một tiếng khó tin, sau đó mừng rỡ nhìn Đường Chân từ từ nói:
- Thật anh có thể làm tôi xuất hiện.