Chương 13: Hồn ma thiếu nữ.

Đạo Giữa Đời Thường

Chương 13: Hồn ma thiếu nữ.

Trước mặt Đường Chân là một cái giống như hồn ma nữ, vóc dáng cao chừng một mét sáu, mặt mũi xinh đẹp. Trong đầu Đường Chân xuất hiện thông tin: Hồn, sinh mệnh 150, tồn tại 5 phút.
Đường Chân vốn là con người thực tế. Hắn không tin chuyện u linh, ma quỷ. Song lúc này, sờ sờ đứng trước hắn là một cái hồn ma hàng thật giá thật. Hồn ma này chỉ tồn tại khoảng 5 phút cũng là đại biểu cho khả năng nhân quả diễn quyết của Đường Chân chỉ diễn hóa ra được như vậy thôi. Hắn lên tiếng:
- Cô có điều gì muốn nói?
Sau một phút, hồn ma mới bắt đầu nói chuyện. Câu chuyện bắt đầu từ khi hiệu trưởng Lưu Minh Dương tới trường đã không ngừng thu thập âm binh. Thực tế, trên thế giới này, con người sau khi chết đi, ngoài thân xác vật chất còn ở lại, linh hồn sẽ biến thành một thứ năng lượng. Mới đầu, năng lượng này hoàn toàn mang lấy ký ức, vui buồn, đau thương, thù hận..tuy nhiên sẽ siêu thoát trong một thời gian.
Mà hiệu trưởng Lưu Minh Dương thu thập âm binh tức là hắn có cách sử dụng những thứ năng lượng này. Có thể nói hắn hoàn toàn giống như một thầy pháp. Đường Chân không nghĩ hiệu trưởng của mình lại bá đạo như vậy. Một cái thầy pháp vốn không phải là hiếm, song thầy pháp có thể thu âm binh là cái dạng gì rất khó đánh giá.
Khi Lưu Minh Dương thu thập âm binh, đã làm ra một cái xung động, khiến tất cả hồn ma trong khu vực trường học không siêu thoát được nữa. Trong số những hồn ma đó, hồn ma đứng trước mặt Đường Chân là của một cô gái tên là Thùy Dương.
Thùy Dương là một nữ sinh viên, bị bạn trai bỏ rơi nên nhảy từ ký túc xá tầng bảy rơi xuống đất chết đi. Việc này, Đường Chân cũng đã nghe nói đến khi hắn mới nhập học, có một người như vậy. Thùy Dương đợi Đường Chân dần thích nghi với đoạn thông tin này mới chầm chậm nói:
- Lưu Minh Dương chính là bạn trai đã bỏ rơi tôi. Sau khi chết đi tôi mới biết đây hoàn toàn là mong muốn của hắn. Hắn đang cần một cái hồn ma xử nữ, chết oan ức để làm áp trận. Mà nơi anh đang đứng, hội trường chính là trung tâm của trận pháp.
Trong lúc Thùy Dương nói, Đường Chân cảm thấy đã gần quá bốn phút đồng hồ. Hắn đi thẳng vào vấn đề:
- Cô muốn tôi cứu cô, tức là sao?
- Không phải tôi muốn anh cứu tôi mà muốn anh cứu gia đình tôi. Lưu Minh Dương đang dẫn dụ họ vào trận pháp, mà một khi vào đây, trận pháp phát động, tất cả đều phải chết.
Đường Chân hơi chút giật mình. Đúng là khi đến đây hắn cũng có cảm giác bị uy hiếp như vậy. Với huyền năng của hắn mà còn ẩn ẩn cảm giác nguy hiểm thì người bình thường làm sao có thể gánh nổi. Hắn nói với Thùy Dương:
- Cô muốn tôi báo với gia đình cô sao?
Hồn ma Thùy Dương gật đầu. Thực tế là một cái áp trận vong hồn, Thùy Dương chỉ có thể tận dụng kẽ hở để làm ra những lá thư như vậy. May mắn Đường Chân có sinh mệnh diễn quyết nên hắn mới có thể cảm nhận được.
Đường Chân đang muốn hỏi thêm mấy câu nhưng hồn ma Thùy Dương đã tan biến, không còn tăm tích.
Đường Chân ra khỏi hội trường trung tâm, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ. Trên đời lại có chuyện quái dị như vậy. Mà gia đình Thùy Dương ở đâu, như thế nào hắn cũng không biết. Hắn định buổi chiều tìm Nguyễn Văn để hỏi thăm.
Nguyễn Văn là một sinh viên nghèo, tự thân tự lực thi đỗ đại học. Cha mẹ hắn làm ruộng nên không giúp gì được cho hắn. Một mình hắn bươn trải trên thủ đô, cũng là một kỳ tích. Thường ngày Nguyễn Văn làm đủ việc kiếm sống, từ bồi bàn, bảo vệ quán xá, vũ trường..nên tin tức đối với hắn rất nhanh nhạy. Cũng bởi thế hắn mới nhận ra Chu Minh Sơn. (Tiện đây xin lỗi mọi người, chương trước cứ viết nhầm thành Lê Minh Sơn, thật ra là Chu Minh Sơn)
Mà Đường Chân cũng chỉ có người bạn này nên điều đầu tiên hắn nghĩ tới là hỏi thăm Nguyễn Văn một câu.
Buổi chiều, Đường Chân vừa bắt gặp đã kéo Nguyễn Văn vào một quán trà đá. Hắn nhanh chóng nói về sự việc nữ sinh nhảy lầu trước đây, rồi hỏi Nguyễn Văn một câu:
- Thùy Dương là ai? Chuyện này mày có biết không?
Nguyễn Văn nghe thế hơi có vẻ mất mát, một thân béo tròn quay qua quay lại, nhâm nhi cốc trà đá rồi mở miệng:
- Thùy Dương là một hoa khôi của trường mình, học trên chúng ta một khóa, trước đây cô ấy cũng ngồi cùng bàn tao với mày.
Đường Chân hơi chút ngạc nhiên tại sao Nguyễn Văn lại biết chuyện này. Nhưng chưa kịp hỏi Nguyễn Văn đã nói tiếp:
- Mày có thấy những câu thơ trên mặt bàn không? Chính là của cô ấy.
Thơ thẩn thì Đường Chân hoàn toàn không để ý, có điều việc Thùy Dương từng ngồi bàn học đó cũng có thể giải thích cho việc tại sao lá thư xuất hiện ở đó.
Qua lời kể của Nguyễn Văn thì Thùy Dương chính là một thiếu nữ quê quán tận Cao Bằng. Cô sinh ra trong một gia đình người Nùng. Bố là tộc trưởng. Mà gia đình này có không ít sự tích huyền bí. Ngay khi Thùy Dương ra thủ đô, bố cô đã dẫn cô đi một vòng chào hỏi các gia tộc lớn tại đây, đồng thời cũng để lại hàng chục người đi theo bảo vệ.
Thế nhưng khoảng hai tháng sau đó, không hiểu sao tất cả những người bảo vệ kia đều mất tích, mà Thùy Dương lại bắt đầu qua lại với hiệu trưởng Lưu Minh Sơn. Và cuối cùng là cái chết đầy nghi vấn của cô ấy không được điều tra. Người ta chỉ kết luận là cô ấy nhảy lầu tự tử do thất tình.
Đường Chân nghe đến đây thì cũng lười nghe tiếp. Hắn muốn trực tiếp đi tìm hiệu trưởng Lưu Minh Dương.

Ps. Đang tự hỏi có nên Drop truyện không đây, chẳng ai cầu phiếu nữa.