Chương 6: Là anh đã cứu ông nội tôi?

Đạo Giữa Đời Thường

Chương 6: Là anh đã cứu ông nội tôi?

Thỏa thuận là đạp xe vòng vòng bờ hồ.
Trên con đường toàn ô tô, xe máy đi lại như mắc cửi. Chiếc xe đạp mang theo Đường Chân và Nhài thoáng cái lẻ loi. Thế nhưng Đường Chân chẳng thấy có gì bất tiện. Hắn cất giọng theo một bài hát: "Ông bà anh yêu nhau từ thủa 20..trên chiếc xe đạp màu xanh…..nay anh chẳng muốn ô tô, chỉ muốn trở lại thời xa vắng…"
Nhài ngồi sau yên lặng nghe hắn hát. Cô bé từ lâu đã xem Đường Chân như anh trai, đối với hắn vô cùng thân thuộc.
Con đường không phải rất dài, thoáng cái đã đến nơi.
Ở phía trước, hiện ra một đài cao vài chục mét. Bên trên an trí một sân khấu lộng lẫy. Ánh đèn điện tử nhấp nhoáng bao phủ phạm vi nửa cây số vuông. Khắp nơi chật cứng người.
Ca sỹ Tini Trần mỗi lần biểu diễn đều hoành tráng như vậy. Nếu không, sẽ không xứng với giọng ca êm mượt và nhan sắc như nữ thần của cô.
Sân khấu chia làm 3 vòng. Vòng trung tâm bao gồm những quan chức, doanh thương lớn, nói chung là những nhân vật quan trọng…Tiếp theo, vòng 2 dành cho người hâm mộ bình thường mua vé vào cửa. Còn vòng 3 cũng là vòng ngoài thuộc về công tác đảm bảo an ninh cho buổi diễn.
Đường Chân và Nhài lúc này cũng ở phía ngoài lối vào mà thôi. Hai đứa trang phục bình thường tự nhiên lại nổi bật giữa đám người ăn vận lịch sự, sang trọng.
Bất chợt có người kêu gọi Đường Chân. Một đám chừng năm sáu người cả nam lẫn nữ đi tới gần. Đường Chân nhận ra hai thanh niên trong số đó: Diễn và Kiêu học cùng lớp với hắn. Mỗi người mang theo một cô bạn gái. Những người khác cùng đi với họ.
Diễn là con một doanh nhân nổi tiếng. Hắn rất đẹp trai lại thêm chú ý ăn mặc, chải chuốt, từ đầu tới chân mang toàn hàng hiệu. Ngoài ra lực học cũng rất khá nên được coi là một cái hót boi trong lớp.
Kiêu thường đi với hắn lại càng tạo thành một cặp trời sinh công tử.
Cả nhóm nam thanh nữ tú xúm xít lại càng làm cho Đường Chân và Nhài trông như hai đứa ăn mày.
Có lẽ thế lại tạo cho đám thanh niên cảm giác ưu việt, càng không nỡ rời. Nhưng ngoài Diễn và Kiêu, những người khác trong nhóm hoàn toàn không nói gì. Họ cũng chẳng muốn bắt chuyện với người ở tầng lớp kém hơn mình.
Đối với thái độ những người kia, Đường Chân cũng mặc kệ. Chỉ có Nhài trầm trồ nhìn họ với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Vừa lúc này xuất hiện khoảng chục chiếc xe phân khối lớn rú ga lại gần. Một đám anh chị xuống xe.
Gã trai tên Ái ôm eo Thủy mang theo một đám hình xăm tiến vào. Nhìn thấy Nhài, đôi mắt gã lóe lên một tia ngạc nhiên.
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ nha em bé.
Diễn và Kiêu thấy gã trai tên Ái thì đồng loạt tiến ra bắt tay chào hỏi. Vốn thuộc giới ăn chơi, họ cũng không lạ gì tiếng tăm của Ái, dù gì cũng là bảo kê của vài cái tụ điểm ăn chơi giải trí. Nhìn bộ dạng Ái lúc này, ắt hẳn vừa dắt đàn em đua loạn một vòng quanh hồ.
Nhưng Ái nào có để ý đến nhóm Diễn và Kiêu, đôi mắt hắn còn đang dán vào Nhài ở sát Đường Chân. Chẳng cần phải suy đoán hắn cũng nhận ra hai người là một cặp.
Đường Chân áo sơ mi, quần vải, chân đi dép lê khiến hắn trực tiếp khinh thường. Hắn ra hiệu cho đàn em:
- Tiếp chuyện anh bạn này một tí nhé.
Một gã hình xăm nhận lệnh cười cười lại gần Đường Chân: "Trông anh bạn này rất quen, ra đây tôi nhờ chút được không".
Đường Chân dù có ít giao du cũng đã nhận ra mục đích của mấy tay anh chị. Cậy thế, chèn ép, chia tách…không phải chỉ có như vậy sao. Biết vậy, hắn cũng lười trả lời. Hắn nhún vai, quay sang bảo Nhài: " Đi thôi!!!"
Gã trai tên Ái tức thì sầm mặt, đôi mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo. Mấy gã xăm trổ cũng sắp bùng nổ. Đơn giản là đập cho tên này một trận.
Diễn và Kiêu mặc dù không đành lòng song chỉ là một cái bạn học, bọn chúng cũng không muốn đối mặt với Ái. Bọn chúng lúc này chỉ muốn tách xa xa Đường Chân một chút.
Cứ cho là hồi sáng bọn chúng cũng hứa hẹn bảo vệ Đường Chân nhưng đó là với lũ du côn cổng trường, còn Ái là khái niệm gì bọn chúng biết rõ. Đây chính là xã hội đen a.
Thủy lại càng không dám lên tiếng. Đối với Ái, cô biết mình chỉ là một thứ đồ giải trí.
Nhài hình như cũng nhận ra có điều không ổn. Cô bé níu áo Đường Chân, thiếu điều núp ra phía sau hắn.
Không khí căng như dây đàn bất chợt bị phá vỡ với tiếng ồ lên của mọi người xung quanh.
Ở phía ngoài ca sỹ Tini Trần cùng rất đông vệ sỹ đang đi về phía này, cũng là lối vào khu vực biểu diễn. Một thân thiếu nữ lồi lõm, gương mặt xinh đẹp không chút tì vết hầu như đã hút hết sự chú ý của mọi người.
Diễn và Kiêu bỗng chốc như hóa đá.
Thậm chí Ái còn đang tức tối cũng nhìn qua mà thèm nhỏ dãi.
Đây là đệ nhất ca sỹ, hàng triệu hâm mộ, like, tiếng tăm đã ra cả nước ngoài.
Nhìn thấy thần tượng của mình, Nhài cũng quên mất sợ hãi, đôi mắt hiện lên nét hâm mộ cuồng nhiệt. Tận mắt thấy Tini Trần gần gũi chân thực thế này là điều cô bé chưa bao giờ dám mơ.
Cứ thế ca sỹ Tini Trần đi qua chỗ này. Tiếng hoan hô dồn dập.
Nhài đưa tay vẫy vẫy, cô bé thiếu điều nhảy lên nữa thôi. Có lẽ trong số những người hâm mộ, cô bé là người hâm mộ nhất đi.
Ở bên cạnh, Đường Chân vẫn lặng yên đưa mắt nhìn. Trông thấy cô bé vui thích, hắn cũng thoải mái. Như vậy buổi đi chơi hôm nay mặc dù không được vào xem nhạc hội cũng không uổng phí.
Thế nhưng, nữ ca sỹ đi qua rồi bỗng giật mình đứng lại. Cô sững sờ một chút rồi quay lại thẳng hướng Nhài và Đường Chân đang đứng. Trái tim Nhài như sắp rơi ra rồi. Thần tượng đi đến, từng bước, từng bước…thực là gần quá đi.
Bọn Diễn, Kiêu mặt mũi sinh động hẳn lên, cả lũ một điệu lấy lòng, sẵn sàng phục vụ. Ái càng không phải nói. Hay là cô ta tới tìm mình đây. Hắn nhích người hơi tiến lên phía trước.
Thế nhưng ca sỹ Tini Trần đến tận chỗ Nhài và Đường Chân mới dừng lại, lấy ra một bức hình, nhìn qua Đường Chân cất tiếng:
- Là anh đã cứu ông nội tôi?
- ….
Sáng nay, Đường Chân chỉ hơi chút động tâm niệm thế nhưng thực sự ông lão đã được cứu lại một mạng. Khi xe cấp cứu đưa vào viện, các bác sỹ hết sức kỳ lạ vì ông lão chỉ xây xát nhẹ. Trong khi ba người đi cùng xe đã tử vong dập nát hết nội tạng.
Trích xuất camera hành trình một chiếc xe gần đó, cảnh sát thu được hình ảnh chàng trai đã đưa ông lão ra khỏi xe lúc ban đầu.
Ông lão thoáng cái ra viện, khỏe mạnh bình thường. Nhớ đến thanh niên đưa mình ra khỏi xe, ông nhanh chóng hiểu ra không có chàng ta thì ông đã chết rồi.
Hơn nữa ngọc bội gửi gắm Đường Chân là chứng minh thừa kế của nhà họ Trần.
Tini Trần thực ra là Trần Nhạn.
Mà ông lão chính là gia chủ Trần gia Trần Bất Phàm, một nhân vật đầy quyền lực.