Chương 7: Ân nhân của Trần gia 1

Đạo Giữa Đời Thường

Chương 7: Ân nhân của Trần gia 1

Thủ đô gồm 12 quận, diện tích trên 3000 cây số vuông, dân số gần 10 triệu người từ khắp các tỉnh thành trong cả nước chen chúc sinh sống và làm việc. Đây là đầu não trung ương của Việt Nam.
Cũng bởi thế, nơi đây hội tụ đủ những nét văn hóa độc đáo, từ cổ xưa đến hiện đại. Bên cạnh văn hóa truyền thống cũng du nhập thêm văn hóa Âu, Mỹ, Hàn Quốc..., thậm chí cả Châu Phi…Những năm gần đây, kinh tế phát triển phồn thịnh, đời sống ấm no, dân sinh ngày càng đông đúc, danh tiếng thủ đô đã được thế giới biết đến nhiều hơn.
Mà trong nhịp sống tất bật, ồn ào, náo nhiệt, đầy cạnh tranh ấy, dần dần xuất hiện những quyền lực vô hình, vạn năng. Thứ quyền lực ấy chi phối, ảnh hưởng, va chạm ở tầng vĩ mô, điều tiết từ những sự việc nhỏ nhất, mang lại sức sống, nguồn năng lượng của cải vật chất cho thủ đô. Một trong những thế lực ấy thuộc về Trần gia Trần Bất Phàm.
Không phải ngẫu nhiên người ta gọi là Đông Đô Trần Bất Phàm. Cũng không phải ngẫu nhiên người ta nói đến thủ đô làm ăn, biết nhà họ Trần, tất phát đạt. Thế nhưng Trần Bất Phàm năm nay đã 70 tuổi, mặc dù trên danh nghĩa vẫn là gia chủ Trần gia song không hề tham gia bất kỳ một sự việc gì. Tuy nhiên, tại Trần gia, lão chính là cột trụ chống trời.
Bởi lão không những là một cựu chính khách quyền lực mà còn là một cao thủ võ học. Trong thời gian còn hoạt động, bằng năng lực, trí tuệ của mình đã bắt các thế lực ở thủ đô phải cúi đầu.
Trần gia sở hữu cổ phiếu, kinh doanh nhà hàng, vũ trường…của cải thu về nhiều vô số kể, đã làm đỏ mắt những thế lực khác: Ngô gia, Hoàng gia, Chu gia… Trần Bất Phàm còn đó chẳng ai dám hó hé, nhưng một khi cái cột trụ này ngã xuống, chẳng ai đoán trước được điều gì. Trần Bất Phàm cũng nắm bắt được tình hình nên đã có chuẩn bị cho tình huống này. Mà người kế thừa của lão, chẳng ai khác ngoài cô cháu gái: Trần Nhạn.
Trần Nhạn bên ngoài là một ca sỹ nổi tiếng. Tuy nhiên cũng lại là một nữ cường, tính cách lạnh lùng, quyết đoán. Ba năm trước, Trần Nhạn tốt nghiệp đại học ở nước ngoài, hiện tại nắm bắt mấy cái công ty đều phát triển mạnh mẽ. Thêm nữa, dưới sự chỉ huy của Trần Nhạn, Trần gia thu hút thêm rất nhiều nhân tài trong nhiều lĩnh vực. Những nhân tài này bao quanh Trần Nhạn thành một vòng, nhìn qua có thể thấy tương lai vô hạn.
Buổi sáng, Trần Bất Phàm trên đường đi thăm một người bạn cũ. Khi trở về lão quá chén đang say ngủ thì bất ngờ gặp tai nạn. Một thân võ công không giở ra được chút gì, đành chịu bị tảng bê tông đập đến bẹp.
Vốn là một cao thủ nội gia, lão cũng nhận thức mình không còn sống bao lâu, đành nhờ Đường Chân đưa ngọc bội chứng minh thừa kế cho Trần Nhạn. Thế nhưng Đường Chân lại cứu tỉnh lão. Thế nào thì lão cũng chỉ cảm giác mình như được truyền nội lực, còn thứ nội lực gì công hiệu như vậy lão cũng chịu không hiểu nổi.
Tỉnh táo lại, lão muốn tìm Đường Chân. Bên cạnh việc thu lại ngọc bội, cũng là muốn gặp gỡ ân nhân của mình. Lão chỉ đạo Trần Nhạn, huy động toàn bộ gia tộc, dựa vào bức ảnh cắt từ camera hành trình, nhất định phải tìm bằng được thanh niên này.
Hiện tại, Trần Nhạn đang đứng đây, ngay trước mặt Đường Chân.
Đường Chân lúc này cũng hiểu ra mọi việc. Hắn khiêm tốn trả lời: " Chỉ là một chút sơ cứu thôi""
Với hắn là vậy, nhưng Trần Nhạn thì không thể như thế. Gương mặt khả ái bỗng linh động hẳn lên, nàng mừng rỡ cúi đầu:
- Anh chính là ân nhân của Trần Gia chúng tôi. Sau buổi biểu diễn tôi muốn nói chuyện với anh.
Thế này thì còn có ai nỡ từ chối! Bỏ qua đám xã hội đen cũng như Diễn và Kiêu, Đường Chân thong thả cùng Trần Nhạn đi vào phía trong.
Dưới sự an bài của Trần Nhạn, Đường Chân và Nhài được dẫn tới gần trung tâm khán đài, ngồi ở hàng ghế Vip. Mặc dù có cảm giác không quen lắm nhưng Nhài vô cùng thích thú. Cô bé hết ngó chỗ này tới chỗ khác, thốt lên cảm thán. Đây là lần đầu tiên cô bé được tham dự buổi biểu diễn của thần tượng, mà lại ở góc độ thế này thì làm sao không choáng váng.
Mà tiếp hai người còn có cả một đội ngũ nhân viên ăn mặc lịch sự. Thức uống, đồ ăn nhẹ…không thiếu thứ gì. Nhài vừa cắn một cái kem vừa huých huých Đường Chân:
- Ngày thường anh làm người tốt không uổng phí. Hôm nay đến cả ca sỹ nổi tiếng cũng phải cảm ơn đây.
Đường Chân xoa xoa mũi. Thì ra trong mắt cô bé hắn là như vậy ư, một người tốt. Người tốt có thể giúp đỡ bao nhiêu người? Được bao nhiêu người cảm ơn? Cũng không phải hắn có thần thông khôi phục sinh mệnh mới như vậy đi.
Nhân sinh khó lường, Đường Chân cũng không để ý:
- Hôm nay em vừa ý rồi nhé. Lát về không được nói là đi chơi với anh không vui.
- Vui, vui lắm. Nhài đút một múi cam vào miệng Đường Chân: " Đây là hối lộ, hihi."
Đường Chân bỗng cảm thấy êm đềm như ngồi trên tơ lụa. Cái cô bé đang cười đùa với hắn hóa thành cô công chúa nhỏ, ríu rít như chim non. Hắn cảm thán: Lớn thật rồi.
Cuộc vui nào cũng chóng tàn. Nhạc hội thoáng cái đi qua.