Chương 3: Cứu sống đại nhân vật

Đạo Giữa Đời Thường

Chương 3: Cứu sống đại nhân vật

Đường Chân quay trở lại khu nhà trọ cũng vừa 7h sáng. Hắn chuẩn bị tới trường. Mặc dù không coi trọng việc học lắm xong Đường Chân cũng cố gắng học cho đủ số. Mỗi lần thi lại học lại đều là tiền a. Mà tiền đúng là thứ mà hắn thiếu nhất.
Tắm rửa qua loa một cái, Đường Chân lôi chiếc xe đạp cà tàng, cũ rích, đi vòng qua đám @, SH xếp chi chít trong ngõ phi ra đường. Trên miệng còn huýt huýt một làn điệu dân ca.
Đường phố thủ đô giờ cao điểm. Xe cộ đi lại ồn ào tấp nập. Đoạn đường từ khu Đường Chân ở trọ tới trường thường xuyên kẹt cứng. Ô tô, xe máy chen chúc như cá đàn.
Giữa biển người, chiếc xe đạp của Đường Chân giống như một con cá nhỏ, luồn lách vượt qua vô số xe cộ mà hướng về trước, vô cùng thuận tiện. Bỏ lại lũ ô tô tức tối ôm vô lăng.
Đường Chân đang lượn vòng vòng, phía trước bỗng xuất hiện tiếng nổ ầm ầm như đạn pháo. Người đi đường chạy loạn, xung quanh biến thành một mảnh hỗn độn.
Đường Chân tấp xe đạp vào bên lề, chọn một chỗ cao nghển cổ nhìn. Xuất hiện trong mắt hắn là một vụ tai nạn kinh hoàng. Dàn xe biển xanh mới cóng chiếc nọ cắm vào đuôi chiếc kia thành một xâu. Thảm khốc nhất là chiếc xe ở giữa bị một tấm bê tông đè sụp một nửa. Phía cửa xe mơ hồ thấy máu chảy thành dòng.
- Sập cầu.
Lúc này Đường Chân và mọi người cũng đã phát hiện nguyên nhân vụ tai nạn. Phía công trường đang thi công cầu vượt công nhân hớt hơ hớt hải chạy ra tứ phía. Một nửa chiếc cầu vượt đã kéo xuống trông như đang bị treo. Mà chiếc xe biển xanh đen đủi bị một phiến bê tông từ đây văng ra đập trúng.
Cũng may, vụ tai nạn trông có vẻ nghiêm trọng nhưng ngoài chiếc xe biển xanh ở giữa bị đập nát thì những chiếc khác chỉ móp đầu, méo đuôi. Người đi đường không ai bị sao cả.
Tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương đồng thời vang lên. Lực lượng chức năng nhanh chóng xuất hiện. Nhưng còn lâu mới vượt qua đám đông đến được hiện trường. Đường Chân ở gần đó nên hắn cùng một số người tiến lên tiếp cận vụ tai nạn.
Bên trong chiếc ô tô có tiếng người kêu cứu yếu ớt.
Đường Chân cùng mấy người cậy ra cửa xe. Máu thịt bầy nhầy khiến mọi người lùi cả lại nôn ọe.
- Chết hết rồi.
Quả thực, người trong xe gần như đã chết hết. Nhưng trong não Đường Chân đã bỗng xuất hiện thêm những thông tin mới: Ba người chết, một ông lão 70 tuổi dập phổi, vỡ tim…sẽ chết trong vòng 10 phút. Đây là tác dụng thần thông của hắn.
Phát hiện có người còn sống Đường Chân cũng bất chấp tất cả. Hắn xô qua mấy người chết, lôi ra một ông lão.
Lão nhân lúc này đúng là chỉ còn một hơi thở. Một đầu tóc trắng be bét máu. Phía trái lồng ngực vị trí trái tim hơi lõm xuống. Tuy nhiên đôi mắt vẫn còn thanh tỉnh.
Mà thứ duy trì sự thanh tỉnh ấy, Đường Chân nhận thấy bên trong người ông lão có một luồng khí bàng bạc chạy qua chạy lại, không ngừng bổ sung. Hắn hơi cảm thấy kỳ lạ nhưng dù vậy mạng ông lão cũng chỉ còn hơn 5 phút thôi.
Ông lão dường như cũng biết điều này. Ông nhìn xe cứu thương phía xa rồi quay lại nhìn Đường Chân lắc đầu thở dài. Trong lúc Đường Chân đang suy tư có nên dùng sinh mệnh lực cứu sống ông lão không, ông lão bỗng giúi vào tay Đường Chân một vật.
- Ta ở tại nội đô, khu cán bộ hưu trí. Vật này nhờ cậu giao lại cho cháu ta, Trần Nhạn. Ài, ta chết đi không biết gia tộc có vượt qua tai kiếp không đây.
Ông lão thở dài. Ánh mắt tràn ngập tiếc nuối.
Đường Chân mở lòng bàn tay. Trong tay hắn là một miếng ngọc tinh xảo. Bên trên điêu khắc hoa văn tỉ mỉ, vẽ hình một con phượng đang cất tiếng hót. Thực lòng hắn muốn cứu sống ông lão nhưng sẽ tiêu tốn 150% sinh mệnh a. Hơn nữa thương thế của ông lão không chỉ là tổn thương vỡ tim dập phổi mà còn ẩn ẩn một chứng nan y có sẵn trong người.
- Vậy tạm thời chữa trị một nửa thương thế đi. Đường Chân thì thào, niệm động sinh mệnh lực trong giọt sương.
Thoáng cái, giọt sương xanh thẫm nhạt đi, bé nhỏ chỉ còn một nửa.
Vừa lúc này, cảnh sát và xe cứu thương đã tiếp cận, gấp rút phong tỏa hiện trường. Trông thấy Đường Chân cạnh chiếc xe, mấy tay cảnh sát lập tức xua hắn ra ngoài. Những người vây quanh cũng bị đuổi đi hết. Hiện trường vụ tai nạn lúc này phong bế hoàn toàn, chỉ còn lực lượng chức năng làm việc.
Trở lại chiếc xe đạp, Đường Chân nắm miếng ngọc lắc lắc đầu: Có lẽ ông lão không chết đâu, tạm thời cứ tới lớp đã. Hắn hoàn toàn không biết mình vừa cứu tính mạng một đại nhân vật.
Trường Đại học nơi Đường Chân học là một khu kiến trúc rộng rãi. Bao quanh là những vườn hoa, quán xá. Sinh viên từ các tỉnh đổ về đây với đủ những nét văn hóa. Kiểu tóc, cách ăn mặc, phong cách có phần lấn át dân thủ đô.
Đường Chân đi qua khuôn viên nhà trường, vào lớp học đã thấy rất đông sinh viên. Không khí ồn ào, sôi nổi dường như đang tranh luận vấn đề gì đó. Đường Chân tới lớp dường như chẳng thu hút một ai. Duy chỉ có Nguyễn Văn, ngồi cùng bàn để ý tới hắn.
- Này, Đường Chân, sắp tới có lớp Karate, mày có tham gia không.
Đường Chân lại chỗ ngồi, cất gọn túi sách hỏi: Là sao?
- À, mấy hôm mày không đi học nên không biết. Vốn là để tăng thêm các lớp học ngoại khóa, trường cho sinh viên tự tổ chức các lớp ngoài giờ. Có đủ các môn thể thao, văn nghệ, văn hóa. Tại lớp mình Chu Hách là huyền đai nhất đẳng karate nên hắn vận động mọi người tham gia lớp ngoại khóa này, do hắn đảm nhiệm.
- Là Chu Hách à. Đường Chân nhàn nhạt nói. Vốn hắn không có thiện cảm nhiều với thằng này. Đây là con một cán bộ cấp quận, ngày thường tụ tập đám du côn quậy phá khắp trong trường, là một kẻ Đường Chân cho rằng nên tránh xa xa.
- No. Đường Chân lắc đầu.
- Nhưng không tham gia không được. Nguyễn Văn ngập ngừng nói.
Đường Chân lúc này mới để ý trong lớp dường như cũng có nhiều người bất mãn. Nhưng mà đối với cái tên Chu Hách này, họ cũng có sự e ngại nhất định. Bởi vì, tên Chu Hách này, dù chỉ là sinh viên như họ nhưng một khi đã muốn chuyện gì thường bắt ép mọi người tuân theo đấy.
- Phần lớn lớp này muốn tham gia lớp Việt Võ Đạo do Trương Húc tổ chức hơn. Nhưng Chu Hách phản đối, đánh Trương Húc nhập viện rồi, nên mấy ngày nay chẳng ai dám bàn nữa. Hic, Trương Húc nếu công bằng thì cũng chẳng kém Chu Hách là mấy, thế nhưng đám du côn kia tụ tập vào nên mới chịu lép. Nguyễn Văn nói.
- Có chuyện như vậy sao? Đường Chân bực bội nói. Trương Húc trong lớp rõ ràng là một người bạn tốt, thường xuyên giúp đỡ bạn bè, Đường Chân cũng từng nhận giúp đỡ của hắn.
- Có chuyện đó thì sao? Một giọng giễu cợt vang lên. Chu Hách đang từ cửa lớp tiến vào.