Chương 2: Thần thông

Đạo Giữa Đời Thường

Chương 2: Thần thông

Thật là trong đầu Đường Chân lúc này bỗng nhiều ra một thứ. Hắn mất đi cảm nhận về sự vật xung quanh, dường như không biết mình đang ở đâu nữa.
Giọng nói trầm đục vang lên:
- Tập trung tư tưởng, tiếp nhận khảo hạch.
Dứt lời, một cơn đau nhức buốt lên tận óc. Trên trán Đường Chân, mồ hôi chảy từng giọt. Cảm giác khó chịu cơ hồ không chịu nổi.
Đường Chân chỉ biết cắn răng mà nhịn. Đau. Nhưng hắn cảm giác được đại não đang không ngừng tiếp thu, với tốc độ chỉ có trong cảm giác. Hắn đành dựa theo phương pháp buổi chiều đã ghi nhớ mà làm theo.
Không biết qua bao lâu thời gian. Cơn đau đột nhiên biến mất khiến Đường Chân cảm thấy như một làn gió mát ùa qua cơ thể. Cả người hắn thanh tỉnh, dễ chịu vô cùng. Tựa như trời đang oi bức ta bỗng đến một nơi lộng gió.
Hơi trú tâm một chút bên trong cơ thể mình. Đường Chân cảm nhận bản tâm óng ánh bàng bạc, phiêu phù. Xung quanh chen lấn rất nhiều mảng trôi nổi. Tựa như không gian vũ trụ với các hành tinh, thiên thạch lẫn lộn. Tuy nhiên, hắn chỉ nắm bắt được chút ánh sáng bạc kia. Dùng ý thức chạm nhẹ vào đó, Đường Chân thấy một mảnh mầu xanh biêng biếc. Cây cối ríu rít mọc lên, có cả đại thụ chọc trời, lại cũng có những cây cỏ nhỏ bé. Mầu xanh đó cứ sinh sinh diệt diệt. Cây cối tiến hóa dần dần với tốc độ rất chậm nhưng có thể cảm nhận được.
Giữa màu xanh mát, lơ lửng một giọt sương thẫm. Đây là tinh hoa năng lượng. Chỉ một chút thôi nhưng Đường Chân cảm giác trong mình tràn trề sức sống. Thậm chí, sinh mệnh của mình cùng với giọt sương kia tương quan.
- Vậy là đã luyện qua tầng thứ nhất?
Đường Chân thì thào rồi mở mắt. Đồng hồ đã điểm 4 giờ sáng.
Một đêm đau nhức nhưng bây giờ Đường Chân thanh tỉnh vô cùng. Nghĩ đến cuốn sách có đoạn: luyện xong tầng thứ nhất, xuất hiện thần thông. Đường Chân mở cửa ra ngoài.
Khu nhà trọ lúc này không hẳn hoàn toàn yên tĩnh. Giờ này, đã có những người thức dậy chạy bộ. Gia đình cô bé hàng xóm cũng thức dậy khá sớm. Nhìn thấy Đường Chân, cô bé thật ngạc nhiên: Đại gia hôm nay dậy sớm a.
Đường Chân cười ha ha: Nếu muốn khỏe thì tập thể thao.
(Ẹc ẹc….)
Đến khi hắn mất hút trong tầm mắt, cô bé dường như vẫn chưa tin, lại còn qua nhà hắn ngó ngó xem chừng chỉ là ảo ảnh.
Ra khỏi khu trọ, Đường Chân bắt đầu tăng tốc độ. Cơ thể nhẹ nhàng khiến hắn phi vèo vèo. Thoáng cái đã vượt qua 2 cây số đến bờ hồ trong công viên. Mấy người đi xe đạp nhìn hắn với ánh mặt thật dị. Người này chạy cũng quá nhanh đi.
Đường Chân lại xuống ghế đá ngồi xuống. Ở đây, hắn làm đủ trò kêu gọi thần thông. Nhẹ một tát: Cái cây to cỡ bắp đùi rung bần bật. Nhảy cao: 3 mét, xỉa xỉa cũng lại nghe tiếng gió.
- Thần thông gì đây…
Rút cục mặc dù cường độ cơ thể có tăng nhưng cũng chưa có gì gọi là thần thông. Nếu không phải trong đầu vẫn còn giọt màu xanh sinh cơ, có lẽ hắn đã cho là mình hoang tưởng rồi.
Được hồi lâu, Đường Chân cảm thấy hơi nóng nực. Nhìn quanh không có một ai nên hắn nhảy ùm xuống hồ tắm cho đã.
Hồ nước thoạt nhìn tương đối sạch sẽ. Đường Chân bơi qua bơi lại rất mát mẻ. Tuy nhiên dạo này thủ đô đúng là ô nhiễm quá rồi. Bơi một lúc Đường Chân tởm tởm phi lên bờ. Bởi quanh hắn dạt vào cá chết.
Đứng trên bờ nhìn xuống, trong đầu Đường Chân bỗng nhiều ra một thông tin: Cá chép – 2 năm tuổi – chết do kim loại nặng, chữa trị tốn 10% sinh cơ.
- Không lẽ đây là thần thông?
Trước đây đến cá rô Đường Chân nhìn còn không nhận ra nói gì cá chép.
Tâm niệm chợt động, Đường Chân vớt con cá lên.
Theo độ sinh sinh diệt diệt của mảng xanh trước kia, giọt sương sinh cơ sẽ tích tụ ngày càng nhiều. Đường Chân có thể không tiếc thử một chút. Hắn nắm con cá trong tay, thầm thì: Chữa trị.
Một màn không tưởng xảy ra. Con cá trên tay Đường Chân bị một màn màu xanh phủ lấy. Trong thời gian chừng vài hơi thở đã ngáp ngáp cái mồm, mở mắt ra, quẫy mạnh một cái rơi xuống nước bơi đi.
Thần thông.
Sau một hồi sững sờ. Đường Chân mới không tưởng tượng nổi chìm vào trong mảng xanh. Giọt sương hơi nhỏ đi một chút nhưng vẫn không ngừng tích tụ.
Hắn hét lên một tiếng sảng khoái: Ơ rê ka.. Trong đầu tràn ngập ảo tưởng.
Sau này có thể làm một bác sỹ chữa bệnh đây. Bác sỹ có thể mở phòng mạch, hái ra tiền.
Hay chữa một cái 10 tỷ một mạng đây. Không phải ung thư chữa qua qua lại lại mất vài tỷ sao.
Nói chung là làm gì cũng không thành vấn đề. Đường Chân phát run rẩy rồi. Đây là sinh mệnh. Hắn nắm trong tay sinh mệnh. Vậy còn có thể có gì mà hắn không làm được đây.
Thế nhưng Đường Chân biết với cơ thể và thần thông của hắn, thực ra không cần phải nghĩ đến tiền nữa rồi. Không nói đến việc nắm trong tay sinh mệnh. Chỉ là làm một cái vận động viên cũng hái ra tiền.
Đường Chân phấn khởi trở về khu trọ. Đối với những gì xảy ra hắn vẫn còn rất nhiều điều chưa biết.
Theo như cuốn sách, đây mới là tầng thứ một Thông huyền. Tức là còn có rất nhiều tầng thứ khác mà sau đó là Thần hải, Khai Quang…
Với tầng thứ một, chưa kể thần thông phụ trợ, cường độ cơ thể đã mạnh gấp 3 người bình thường. Các tầng thứ khác lại càng mạnh mẽ hơn nữa.
Mà cuốn sách thực sự đến từ ngoài hành tinh