Cuốn Sách Thần Bí

Đạo Giữa Đời Thường

Cuốn Sách Thần Bí

Địa cầu 2017
Tại một khu nhà trọ thuộc thủ đô, một sinh viên đang ngáy ầm ầm.
- Anh Chân, mau dậy đi học.
Một giọng nữ lanh lảnh cất lên. Khu trọ vắng vẻ bỗng chốc gà bay chó chạy.
Đường Chân mở mắt, ngáp ngáp. Hắn nhìn đồng hồ, đã 9h sáng.
Cả đêm qua, Đường Chân không ngủ. Rất nhiều việc phải lo lắng khiến hắn chớp một cái thức đến 5h sáng.
Đường Chân từ một vùng quê nghèo lên thủ đô học đại học. Ai cũng bảo trường hắn thi vào danh giá, rất có tương lai. Nhưng hắn không nghĩ vậy. Mới năm vừa rồi, một đàn anh hắn ra trường còn đang làm phụ hồ. Một đàn chị vác bằng giỏi đi làm thợ may. Lúc đầu, gặp lại họ, hắn còn không hiểu, thế nhưng khi đàn anh vừa xách vữa vừa nói: Cơ chế mà. Thì hắn hiểu.
Những chuyện đó thường chạy đi chạy lại trong óc Đường Chân. Biến hắn từ một sinh viên đầu vào cao nhất nhì thành một tên học vô mục đích. Thêm nữa, độ này tiền ở quê lên quá thiếu. Giá cả hàng hóa tăng nhiều. Hắn gần như phát điên. Đêm thường không ngủ, cả ngày ngáo ngơ.
Đường Chân mở cửa.
Cô bé hàng xóm, tên là Nhài, đã chạy về bên nhà. Đây thực là một cô bé thuần lương, con của hai vợ chồng làm nghề bán vé số dạo. Thực là hai vợ chồng đã rất vất vả, mấy năm nay mới có thể nuôi cô bé học đến lớp 10. Năm sau cũng chưa biết thế nào.
Đường Chân vốn cũng nghèo, nên cả xóm trọ toàn tiểu thư công tử hắn cũng lười giao tiếp. Cả ngày rúc trong phòng, có qua lại cũng chỉ có gia đình cô bé.
Thủ đô ngày càng đông, nhà cửa khan hiếm. Vậy nên ở một xóm trọ chuyện rồng rắn lẫn lộn là không thiếu. Như Đường Chân cùng gia đình cô bé kia chỉ thuê được căn phòng nhỏ chừng 4 mét vuông thì cũng có những gian khang trang, khép kín.
Đường Chân oánh răng, rửa mặt đàng hoàng. Tuy nhiên hắn cứ quần đùi, áo phông, dép lê loạch quạch ra khỏi ngõ. Hôm nay, hắn không có ý định tới trường. Hắn muốn qua mấy hiệu sách ở khu Láng đọc sách chùa.
Khu Láng thực sự là thiên đường của sách. Bên cạnh những sách khoa giáo thì sách đông tây kim cổ rất nhiều. Nhất là sách về bí pháp, võ công lại càng không thiếu. Mục tiêu của Đường Chân là loại sách này. Hắn thường nghĩ nghĩ, chỉ luyện thành một ngón có thể tung hoành thiên hạ, hành thiện trừ ác, thật là tiêu dao tự tại.
Vậy nhưng Đường Chân cũng không có nhiều ảo tưởng. Dễ gì món ngon thế tự dưng lại tới tay. Nếu có thì không phải hiệp sỹ đầy đường sao. Rồi hắn tặc lưỡi: Như thế này bình yên hơn nhiều.
Khi Đường Chân bước vào hiệu sách, ông chủ hiệu cũng chỉ liếc qua hắn một cái rồi mặc kệ. Cái thằng này không phải hôm nào cũng vào đọc chùa mà không mua sao. Không cần phí lời.
Với thái độ của ông chủ hiệu, Đường Chân lại càng thích. Hắn chào qua một tiếng rồi lại phía tủ sách ngắm nghía.
- Hôm nay có thêm nhiều sách cũ mới mang về.
Đường Chân đọc sách đến thành quen. Bởi vậy hắn mới phát hiện ra điều này. Hắn tùy ý với xuống một cuốn: Đạo.
Gì gì Đạo khả phi thường đạo. Danh khả phi thường danh. Hắn đã đọc nát.
Thế nhưng cuốn này hơi lạ nha. Cả cuốn sách chỉ có vài tờ. Bìa thì dai như polime, kéo kéo không rách. Tên tác giả và nhà sản xuất cũng không có.
Đường Chân lật qua phụ lục.
" Phật bảo 3000 thế giới, ta bảo không, đây là vô hạn thế giới. Phật bảo thoát ra nhân quả, vô ngã tự tại. Ta bảo không nhân sinh vô hạn…"
Cái quái gì thế này. Ngạo mạn, phách lối.
Đường Chân vừa nhăn mày vừa đọc tiếp.
" Tu luyện sách này, tầng thứ nhất, tạo ra thế giới, nhìn rõ sinh mệnh, phân biệt bản tâm"
Tiếp dưới chỉ cách tu luyện.
Mặc dù không tin lắm nhưng Đường Chân cũng vô cùng kích động. Hắn nhất định phải thử.
Khi Đường Chân tới quầy tính tiền thì ông chủ thoáng cái ngạc nhiên. Trời sập rồi sao. Cuốn này 100 000, vì là sách cổ.
Đường Chân hơi chút hoảng hốt. 100 000 là cái khái niệm gì. 5 bữa ăn đấy.
Nhưng hắn vẫn cắn răng 1 cái mua vào cuốn sách.
Cầm cuốn sách trên tay. Đường Chân thuận tiện vào một công viên vắng người. Hắn muốn luyện.
Chọn một ghế đá. Hắn cũng nhắm mắt dưỡng thần như ai (Hehe)
Luyện…luyện…
Thở thở…
Hít hít
Vong Ngã…
- Mẹ ơi, bị lừa rồi.
Đầu giờ chiều thì trong óc Đường Chân cũng bật lên suy nghĩ này. Hắn quay lại hiệu sách. Nhìn cái biển: Mua rồi không hoàn lại. Đành ngán ngẩm quay về khu trọ.
Về tới nơi, Đường Chân vừa gặm bánh mì thay cho bữa trưa vừa luyện, luyện. Dù sao, cứ luyện cũng đỡ phải nghĩ tới những chuyện linh tinh phiền não. Nhưng cuối giờ chiều thì hắn cũng đành cam chịu mất 100 000. Hắn quăng cuốn sách vào góc nhà, thở dài. Gạo, mắm, muối lại phải giảm rồi.
- Hỗn hào…
Một tiếng trầm đục cất lên khiến Đường Chân giật bắn mình. Hắn nhìn xung quanh. Phòng trọ làm gì có ai.
- Ngươi luyện thế thì có ra cái rắm.
Ặc ặc. Đường Chân bỗng chốc phát nghẹn rồi. Tiếng nói phát ra từ cuốn sách. Hắn muốn hét lên một tiếng: Có ma. Nhưng trong lòng hắn như phát mộng. Cuốn sách là thật, là thật.
Hiếu kỳ khiến Đường Chân nhất thời quên cả sợ hãi. Hắn nhặt lại cuốn sách:
- Ông là ai?
- Ta là linh.
- Cái gì.
- Ngươi không hiểu. Có điều ngươi luyện thế thì chỉ phí công thôi.
- Vậy ta phải làm sao?
Giọng trầm đục lại giảng giải một hồi.
Hóa ra đây cũng không hẳn là một cuốn sách mà là một kiểu ghi lại tri thức bằng công nghệ rất cao. Có thể nói cao hơn hiện tại rất nhiều. Giống như con người ghi kiến thức vào tre, trúc rồi giấy viết, phát triển hơn thì chép vào ổ cứng, đĩa cd, dvd….Nếu đúng như giọng nói xưng là linh giảng giải thì Đường Chân may mắn rồi. Đây quả thật là một cuốn sách kỳ bí.
Cuốn sách đã như vậy thì cách học tất nhiên cũng khác. Sau khi nói xong cuốn sách hỏi Đường Chân có xác nhận tu luyện không. Đường Chân tâm niệm vừa động, cuốn sách đã hóa thành một luồng sáng, chui vào mi tâm, khiến hắn đau đớn loạn động một hồi.