Chương 35: Hạ Bì Biến Cố (4)

Đại Việt Giang Sơn

Chương 35: Hạ Bì Biến Cố (4)

Lần này là lần đầu tiên Nghiêm Quang bị bắt cóc, kiếp trước hắn còn nghĩ cái này chỉ xuất hiện trên người khác nhưng mà không ngờ hiện nay mình lại dính chiêu, cảm nhận được hai tay hai chân đều bị trói lại, mắt cũng bị bịt kín, đến cả miệng cũng đang cuốn khăn, căn bản không thể cục cựa, Nghiêm Quang đành thở dài một hơi.


Hắn không biết hắn đắc tội với thế lực nào?, theo lý thuyết một đứa trẻ 5 tuổi có thể đắc tội với ai?, người có khả năng bị hắn đắc tội nhất cũng chỉ có thể là Tôn Sách bất quá hắn cũng hiểu tiểu tử kia sẽ không chơi cái trò này.


Một lần nữa bị bóng tối bao phủ, Nghiêm Quang cũng không biết mình bị đối phương đưa đi đâu có điều hắn vẫn tương đối cảm thấy may mắn, chí ít đây là án bắt cóc chứ không phải án giết người.


Bắt cóc chung quy là còn có chuyển cơ, còn có cơ hội.


Giết người thì căn bản không thể làm gì.


Lần này Nghiêm Quang thực sự hối hận, đây có thể coi là bài học dành cho hắn, là hắn quá mức lơ đễnh.


Thật ra cũng không ai có thể trách Nghiêm Quang, phải biết thành Hạ Bì này trong tay Tôn Kiên, quanh năm suốt tháng vẫn cực kỳ an toàn, có cái thế lực nào dám xâm phạm Hạ Bì?.


Một nguyên nhân quan trọng nữa là bản thân Nghiêm Quang danh tiếng không lộ, hắn căn bản không gây thù với ai, mới 5 tuổi mà thôi sao có thể kết thù hận?.


Dựa vào hai điểm này, hắn không đề phòng thật ra cũng là hợp lý.



.......


Lần này lợi dụng phòng ngự thành Hạ Bì có chỗ hổng, Nguyễn Chế Nghĩa liền dễ dàng đưa Cam Ninh ra ngoài, sau đó hai người đi đến điểm hội quân cùng đám người Tiên Vu Đan.


Nguyễn Chế Nghĩa một thân thường phục, từ đầu đến chân đều là vải trắng, phi thường bắt mắt, bên cạnh hắn là Cam Ninh, một thân áo tới, mái tóc búi ngược về phía sau thoạt nhìn lại có vài phần phong phạm võ sĩ đạo.


Cam Ninh cầm một cái bao tải trên vai, đi bên cạnh Nguyễn Chế Nghĩa mà cười cười.


"A Nghĩa, lần này mọi việc có thể coi là thuận lợi bất quá tiểu tử Tôn Sách này còn rất có ý tứ".


Nguyễn Chế Nghĩa nghe vậy liền quay đầu nhìn Cam Ninh.


"Đại ca, chẳng nhẽ ăn thiệt thòi của tiểu tử này?".


Nguyễn Chế Nghĩa biết Cam Ninh có một tính xấu, thường thường nếu đối thủ của hắn không có vũ khí tại thân, Cam Ninh liền không thèm né tránh, dùng sức mạnh cơ thể thuần túy mà ngạnh kháng sau đó trực tiếp lấy thương đối thương, lấy quyền đối quyền mà phân thắng bại.


Cách chiến đấu này tương đối ngu xuẩn nhưng mà cũng ngập tràn mị lực, ngập tràn dã tính, đây cũng là lý do Cam Ninh có thể đoạt được sự bội phục của đám đàn em bên dưới, đây chính là mị lực của sức mạnh.


Theo Nguyễn Chế Nghĩa, khả năng rất lớn đại ca của mình lại không tránh né gì, chịu một đòn của Tôn Sách.


Cam Ninh cười cười, sau đó một tay lơ đãng chạm vào cổ mình, ánh mắt đúng là ngưng trọng hơn không ít.


"Một thằng nhóc 9 tuổi mà thôi có thể lật được sóng gió gì?, bất quá cước lực đúng là thật mạnh, chờ hắn thêm 6-7 năm nữa, ta cũng không dám chắc có thể dám đưa cổ ra đỡ ".


Cam Ninh nhìn một chút rồi lại nhìn Nguyễn Chế Nghĩa.


"Cũng giống tiểu tử ngươi vậy, hai năm trước liều đỡ mấy đòn của ngươi, hiện tại vẫn là không dám rồi".


Nguyễn Chế Nghĩa nghe Cam Ninh nói liền cười cười, sau đó nhìn về sau lưng mình, chậm rãi thở ra một hơi.


"Lần này cũng may mắn, mọi việc thuận lợi, tinh binh Hạ Bì căn bản đều rời đi, Tôn Kiên cũng không có mặt, lực chưởng khống tại Hạ Bì không đâu vào đâu".


"Trình Phổ, Hoàng Cái không có mặt, Chu Trị thì lại đang sắp xếp cho Chu gia tiễn đưa tiểu tử Chu Du kia, Hàn Đương thì lại phải huấn luyện tân binh, toàn bộ Hạ Bì chỉ còn Nghiêm Kiêu cùng Tổ Mậu, hai cái vũ phu ".


"Bằng vào hai cái vũ phu này, muốn phản ứng hay điều động quân đội cũng là việc ngoài tầm với, vì vậy việc này mới có thể thành công dễ dàng như vậy ".


Nguyễn Chế Nghĩa nói đến đây lại nhìn Cam Ninh.


"Đại ca, mấy ngày nữa mới thật sự đụng độ với đám danh tướng Giang Đông, ngươi có tự tin không?".


Cam Ninh bật cười, bàn tay lớn vỗ đầu Nguyễn Chế Nghĩa một cái.


"Có gì mà không tự tin, ta thật ra từ lâu muốn đụng độ cùng Giang Đông Mãnh Hổ, đáng tiếc không có cơ hội, lần này Tôn Kiên rời đi, vậy liền nhìn xem dưới quyền mãnh hổ có những ai?".


Cam Ninh nói xong, trong đầu bất tri bất giác nghĩ đến Tổ Mậu.


Người đời nói Trình Phổ cùng Hoàng Cái là hai đại tướng mạnh nhất dưới quyền Tôn Kiên nhưng mà Cam Ninh cho là không đúng.


Dưới quyền Tôn Kiên, mạnh nhất chính là Tổ Mậu chỉ tiếc Tổ Mậu không phải là bậc đại tướng cầm quân, không được người đời trọng vọng.


Về phần tại sao lần này Tôn Kiên không mang Tổ Mậu theo quân?, cái này thật ra cũng dễ nói, Tôn Kiên lần này đi theo Chu Tuấn căn bản chỉ là nhân vật làm nền, làm một cái phó tướng không hơn không kém, cố gắng mà lấy thêm chiến công, vì vậy không hề có nguy hiểm, mang theo Hoàng Cái cùng Trình Phổ chính là để gặt chiến công.


Nguyễn Chế Nghĩa lúc này trong lòng cũng xuất hiện hào khí.

Năm đó hắn nhìn thấy Tôn Kiên, Hoàng Cái, Trình Phổ cùng Chu Trị vây sát Nghiêm Minh.


Ba người kia không có mặt ở Giang Đông, hắn cũng đành tạm thời bỏ qua nhưng mà Chu Trị thì khác.


Lần này hắn thật sự hy vọng lấy mạng Chu Trị.


"Đại ca, chúng ta đi nhanh một chút gặp Tiên Vu, sau đó lại cho người gửi thư đến Hạ Bì".


.......


Hai người Nguyễn Chế Nghĩa cùng Cam Ninh đi đến nơi tập kết, sau đó ánh mắt cả hai đều giật giật.


Nơi này cũng không phải địa bàn của Cam Ninh, cũng không thể mang quá nhiều huynh đệ theo nếu không tất sẽ bị Tôn gia phát hiện vì vậy chỗ này chỉ có khoảng 50 anh em, tính cả đoàn người Cam Ninh trở lại thì số người cũng chỉ đạt đến 54.


Vì số người cũng không nhiều nên Cam Ninh chỉ cần nhìn một mắt tất nhiên thấy được đám người Tiên Vu Đan.


Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Cam Ninh liền giật mình, đi thẳng tới vị huynh đệ này của mình.


"Tiên Vu, tiểu tử ngươi bị thương?".


Sau đó Cam Ninh cũng bắt đầu nhìn về 4 kẻ đồng bọn của Tiên Vu, vẻ mặt kẻ nào kẻ nấy đều không tốt cho lắm.


"Không thể nào, các ngươi chẳng nhẽ gặp phải Tổ Mậu?, nếu không sao có thể thảm như vậy?".


Tiên Vu Đan cười khổ nhìn lão đại của mình, lúc này có nhiều anh em xung quanh hắn thật sự cũng không muốn nói dù sao việc này quá mất mặt nhưng mà Tiên Vu Đan làm người có chút chân thật, hắn không quen che dấu cái gì cả, cuối cùng vẫn là giải đáp thắc mắc cho Cam Ninh.


Sau khi nghe lý do đám người Tiên Vu Đan bị thương, Cam Ninh cảm giác đầu tiên là – không tin.

Đùa gì thế?, đám người này đều là huynh đệ của hắn, võ công thế nào hắn đương nhiên biết, lấy 5 người đi bắt cóc một tên tiểu tử vậy mà còn bị đánh thảm như vậy?, cũng may là nhiệm vụ còn hoàn thành, nếu chẳng may nhiệm vụ thất bại thì mặt mũi của đám bọn hắn chẳng khác nào vứt sạch?, sau này làm sao có thể gặp người?.


"Tiên Vu, thằng bé kia mạnh như vậy?, y theo ngươi nói, nó chẳng lẽ còn mạnh hơn tiểu tử Tôn Sách?".


Lần này cũng không để Tiên Vu Đan trả lời, Nguyễn Chế Nghĩa liền bước lên.


"Năm ngoái, khi ta còn ở Hạ Bì, Tôn Sách đúng là bị tiểu tử kia đánh bại hơn nữa bại có chút thảm, người đời nói Giang Đông có Tiểu Bá Vương nhưng mà theo ta thấy, nếu tiểu tử Tôn Sách là Tiểu Bá Vương thì đứa bé kia chỉ sợ là chân chính Bá Vương".


.......


Trong khi đám người Cam Ninh đang nghe Tiên Vu Đan kể lại lần làm nhiệm vụ này thì ở thành Hạ Bì từ sớm đá loạn thành một đoàn, thực sự rất loạn.


Chu Trị trong doanh trướng đi đi lại lại, vẻ mặt cực kỳ lo lắng ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh.


"Cam Ninh, Cam Hưng Bá?, tên ác bá này rốt cuộc muốn làm gì?, hắn an phận ở Giang Hạ chúng ta còn lười động vào hắn, lúc này lại dám vuốt râu hùm?, muốn chết?".


Chu Trị trên người mặc hổ giáp màu trắng, vừa nhìn đã thấy lộ ra thần uy bất quá giáp thì đẹp mà người thì không, Chu Trị lại càng giống một cái văn nhân.


Thân cao 1m7, tóc búi cao, chòm râu đen nhánh ở cằm, vẻ mặt cũng có chút dài, vừa nhìn đã thấy là thư sinh chứ không phải bậc đại tướng.


Ngồi đối mặt với Chu Trị lúc này là Hàn Đương, hắn cũng nắm chặt hai tay không nói nhưng trong mắt ngập tràn sát khí.


"Chu đại ca, lúc này lão đại không ở, Cam Ninh lại đến đây gây sự hơn nữa còn bắt đi thiếu chủ, hắn đây là muốn gì?".


Chu Trị ngồi xuống bàn, hắn cũng không quá hiểu cách làm của Cam Ninh.


Theo hắn, đây là hành vi của người chết, chỉ có người chết mới dám làm cái việc này.


"Không biết hắn nghĩ gì nhưng mà hiện tại thiếu chủ trong tay hắn, hắn không trực tiếp giết thiếu chủ liền nói hắn có dự tính, chúng ta cũng chỉ đành triệu tập binh lính, sau đó làm ra chuẩn bị, xem hắn rốt cuộc muốn gì".


Hàn Đương không phải dạng người lúc này cũng đặt lý trí lên hàng đầu như Chu Trị, hắn ánh mắt vẫn cực kỳ ác liệt.


"Chu đại ca, ta thiết nghĩ án binh bất động cũng không phải là cách, chi bằng cho ta 1000 binh sỹ, ta lật tung phạm vi xung quanh Hạ Bì lên?, Cam Ninh kẻ này là trọng phạm bị truy nã, hắn không thể nào đường đường chính chính bước vào Hạ Bì, tất nhiên là lén lút tiến vào, nếu là lén lút chung quy vẫn không dám rời khỏi nơi này quá xa, hắn vẫn là tìm một nơi kín đáo mà ẩn núp".



Chu Trị vuốt vuốt chòm râu của mình, ánh mắt quét về hai vị đại tướng khác ngồi hai bên.


Một là Tổ Mậu, hai là Nghiêm Kiêu.


Tổ Mậu thân hình như cột đình vậy, chiều cao thậm chí vượt qua 1m9, hắn chỉ cần khoanh tay ngồi đó đã cho người ta một áp lực khủng khiếp, vẻ mặt chữ điền, đầu đội mũ giáp vàng, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề mở ra.


Về phần Nghiêm Kiêu chỉ mặc giáp mỏng, một thân quần áo vải, ngoại trừ khuôn mặt cương trực cùng ánh mắt cực kỳ có thần ra, liền tương đối bình thường.


Chu Trị biết Tổ Mậu bình thường sẽ không nói gì, hắn không thích suy nghĩ vì vậy liền nhìn sang Nghiêm Kiêu.


"Nghiêm tướng quân?, lần này thiếu chủ bị bắt đi, ngươi có cao kiến gì chăng?".


Nghiêm Kiêu nghe Chu Trị hỏi, căn bản lười quan tâm.


Tôn Sách chết mới là phải đạo, Nghiêm Kiêu mừng còn không xong, sao lại còn phải vì đối phương phân ưu?.


Nghiêm Kiêu thường ngày cũng chỉ làm tốt nhiệm vụ võ tướng của chính mình, cũng chưa từng tự mình cống hiến hay tự mình ra sức vì Tôn gia, Chu Trị hỏi hắn chung quy cũng chỉ là cố đấm ăn xôi mà thôi.


Nghiêm Kiêu trực tiếp chắp tay lại, với Chu Trị lên tiến.


"Chu tướng quân, cái này Kiêu cũng thật sự không có chủ kiến gì, đến cả Cam Ninh là ai Kiêu cũng không biết, khó lòng vì Chu tướng quân phân ưu, chi bằng... gửi thư cho Tôn tướng quân, xin chỉ thị của Tôn tướng?".


Nghiêm Kiêu không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng Chu Trị đã thấy bực mình.


Hắn biết lần này Tôn Kiên đi ra ngoài là muốn thăng quan tiến chức, nếu Tôn Kiên biết Tôn Sách bị người bắt đi mà nửa đường quay về chỉ sợ công danh sự nghiệp tất dang dở, Chu Trị căn bản không muốn.


Hết nhìn Nghiêm Kiêu rồi lại nhìn Tổ Mậu, Chu Trị quả thực có cảm giác đánh vào bịch bông.


"Hai vị đại tướng, hai người lui xuống trước đi, Chu mỗ có việc cùng Hàn tướng quân bàn luận thêm".


Thế là Nghiêm Kiêu cùng Tổ Mậu đều rời khỏi doanh trại, trên đường về phủ Nghiêm Kiêu thậm chí còn cảm thấy chút vui vẻ hơn nữa còn muốn cảm ơn Cam Ninh, cho dù từ trước đến nay Nghiêm Kiêu còn chưa thấy mặt Cam Ninh lần nào.


Mang theo tâm thần vui vẻ nhưng mà khi biết Nghiêm Quang nửa ngày vẫn chưa trở lại, Nghiêm Kiêu mới thật sự giật mình sau đó trong lòng trầm xuống.


Lần này toàn bộ Nghiêm phủ đều gà bay chó chạy, lập tức cho người khắp nơi đi tìm Nghiêm Quang.


Trong mắt Nghiêm Kiêu, an nguy Nghiêm Quang vượt qua Tôn Sách gấp trăm lần.


Cả Nghiêm Kiêu cùng Chu lão đều đứng ngồi không yên trong thư phòng, cho đến khi ở bên ngoài Nghiêm Ích Khiêm tiến vào.


Vừa thấy Nghiêm Ích Khiêm, Nghiêm Kiêu cùng Chu lão đồng thời lên tiếng.


"Tìm thấy không?".


Nghiêm Ích Khiêm sắc mặt liền trầm lại, rất nhanh mở miệng.


"Ta dựa theo lời vài tên người làm trong phủ, biết Nghiêm Quang thường xuyên đến mảnh đất bỏ hoang gần phủ đệ, ta vừa qua đố một chuyến".


"Ở đó... ta không tìm thấy tiểu Quang nhưng mà lại có thể thấy rõ dấu hiệu chiến đấu, thậm chí có cả vết máu, cho dù đối phương trước khi rời đi đã cố gắng xử lý qua hiện trường nhưng mà vẫn có một số điểm để ta nhìn ra".


"Việc này, chỉ sợ không ổn".


Chu lão, Nghiêm Kiêu cùng Nghiêm Ích Khiêm trong lòng đều cảm nhận được áp lực thật lớn.


Chu lão liền chuyển ánh mắt nhìn Nghiêm Kiêu.


"Kiêu, hôm nay trong thành nghe nói Tôn Sách bị bắt cóc?, tiểu tử kia bị bắt cóc xong thì tiểu Quang cũng mất tích, sự việc có khi nào là do kẻ gọi là Cam Ninh kia gây ra?".


Cam Ninh là người Giang Đông, quả thực Chu lão không quá rõ về người này, chỉ biết đây là tướng cướp khét tiếng đất Giang Hạ mà thôi.


Nghiêm Kiêu bản năng liền muốn lắc đầu, hắn cảm thấy đối phương cùng bọn họ không có thù, vì cái gì lại muốn bắt Nghiêm Quang? bất quá Nghiêm Kiêu không hiểu ra sao liền nghĩ đến một sự kiện.


Một sự kiện mà hắn đã sớm quên.


Năm ngoái Nghiêm Quang muốn Nghiêm Kiêu đi tìm một nô lệ, gọi là Nguyễn Chế Nghĩa.


Nghiêm Kiêu cũng chưa từng coi trọng việc này, liền chỉ cho hạ nhân đi tìm hiểu, cuối cùng nhận được thông tin Nguyễn Chế Nghĩa bỏ trốn khỏi thành Hạ Bì.


Sự việc sẽ không có gì cho đến khi Nghiêm Kiêu có chút tò mò với Nguyễn Chế Nghĩa liền đi đến gặp Chu Trị một chút.


Rốt cuộc Nghiêm Kiêu cũng nhận ra Nguyễn Chế Nghĩa có gì không đúng, khoảng một năm trước khi Nghiêm Kiêu đi tìm hắn, Nguyễn Chế Nghĩa từng gặp tặc binh tập kích, là một trong số những người may mắn trốn về được, kẻ tập kích hắn gọi là Cam Ninh.


Chạy trốn khỏi tay Cam Ninh thì cũng thôi, có rất nhiều người có thể nhưng mà vì cái gì đã trốn về một lần lại còn trốn đi?.


Nghiêm Kiêu lập tức mang việc này đến nói với Chu lão.


Chu lão không hổ là Chu lão, sau khi nghe Nghiêm Kiêu nói thì lập tức đứng lên.


"Hỏng rồi, Nguyễn Chế Nghĩa kẻ này là nô lệ xuất thân, có khi nào hắn là người tộc Lạc Việt ta?".



"Không tốt, là nô lệ Lạc Việt theo quân đến Hạ Bì, hắn nhất định dù ít dù nhiều đều sẽ nhắm vào Nghiêm phủ".


Ngàn tính vạn tính, vẫn là tính sai một điểm này.


Nghiêm Kiêu cũng có chút không được tự nhiên thậm chí bắt đầu cười khổ, nhìn về phía Chu lão lo lắng hỏi.

"Chu tiên sinh, bây giờ chúng ta làm gì?".


Chu lão một lần nữa ngồi xuống ghế gỗ, ánh mắt nhẹ nhắm lại.


Khoảng mười giây sau, Chu lão mới mở mắt ra.


"Nếu đối phương chưa giết tiểu Quang, vậy còn cơ hội.".


"Lần này chúng ta thật sự vẫn chưa thể chắc chắn là thế lực nào ra tay, có thể là Nguyễn Chế Nghĩa cùng Cam Ninh nhưng cũng có thể là thế lực vô danh khác, một mặt vẫn nên chuẩn bị trước tùy thời chờ động tĩnh".


"Một mặt khác, Kiêu ngươi lập tức trở về quân doanh, nói với Chu Trị gửi thư cầu cứu Kinh Châu Lưu Biểu, nói Cam Ninh... nói Cam Ninh liên hợp với giặc Khăn Vàng, thanh thế rất lớn lên đến gần 1 vạn quân, lại bắt cóc con trai Tôn Kiên là Tôn Sách, cầu Kinh Châu Mục vì Hạ Bì giải nguy".


"Chỉ cần Lưu Biểu xuất quân từ trên đánh xuống, lại cho Hàn Đương mang quân từ Hạ Bì ra ngoài, có thể hạn chế tối đa khả năng di chuyển của Cam Ninh, từng bước thắt chặt gọng kìm, Cam Ninh tất thành cua trong rọ".


"Bây giờ ta chỉ có hai việc lo lắng, lo lắng nhất là Cam Ninh không phải người bắt tiểu Quang, lo lắng thứ hai trong thành chỉ sợ có không ít tai mắt của Cam Ninh, nội thành cũng không an toàn".


Dừng lại một lúc, Chu lão ánh mắt lại mạnh mẽ mở ra, ánh mắt có thần vô cùng.


"Cam Ninh chung quy chỉ là giặc cướp, phường giặc cướp rất khó mang tay chân vào bên trong Hạ Bì, nếu muốn mang người cách tốt nhất liền hướng về đám tân binh mấy ngày qua tiến về Hạ Bì, tất nhiên không ngoại trừ... chính nô lệ phản loạn dù sao Cam Ninh người này cũng lung lạc được Nguyễn Chế Nghĩa ".



"Cam Ninh làm đến một bước này, lộ ra dã tâm không nhỏ, hắn chưa chắc đã vừa ý Hạ Bì, hơn nữa cũng không có thâm thù đại hận gì với người Bách Việt, ta chỉ sợ trong thành có nhiều kẻ giống Nguyễn Chế Nghĩa, mang tư thù với Nghiêm phủ, vậy thì phiền phức".


"Ích Khiêm, việc này ngươi có thể chứ?".


Nghiêm Ích Khiêm đối với Chu lão gật đầu.


"Có thể, cam đoan làm rất tốt".


So về danh vọng trong tộc, ai có thể so với Nghiêm Ích Khiêm?.


Chẳng qua sự tồn tại của hắn ở Hạ Bì không nhiều người biết, chỉ cần hắn xuất hiện, nhất định có thể khiến những con dân Lạc Việt yên tĩnh lại.


Thật ra Nguyễn Chế Nghĩa nghĩ rất giống Chu lão, Chu lão cũng là muốn dùng Nghiêm Ích Khiêm, khiến nô lệ Lạc Việt vùng lên.


Nếu chẳng may kế hoạch có gì không đúng, Chu lão liền sử dụng đến Nghiêm Ích Khiêm chung quy có thể để Nghiêm Quang có một đường lui khỏi Hạ Bì.


Sự việc lần này, đúng là lật tung cả thành Hạ Bì lên.