Chương 41: Trùng Hợp
Cam Ninh hiện tại có địa vị như thế nào thì Nghiêm Quang không dám nói bởi hắn không biết, hắn rất ít đi ra khỏi Hạ Bì vì vậy danh tiếng của Cam Ninh hắn căn bản chưa từng nghe tới, hắn thậm chí còn không biết Cam Ninh xuất hiện ở đâu tuy nhiên Cam Ninh người này thật sự có rất nhiều cái làm Nghiêm Quang phải suy nghĩ.
Nghiêm Quang biết Cam Ninh bắt cóc hắn sẽ không phải cho vui.
Người như Cam Ninh muốn làm gì nhất định cũng phải có lý do, có cái lợi ích.
Từ việc hắn bắt cóc cả Tôn Sách trực tiếp tát vào mặt Tôn gia có thể hiểu được dã tâm của người này thế nào nhưng mà tại sao hắn lại bắt cóc luôn Nghiêm Quang hắn?.
Nghiêm Quang tuyệt đối không thể cho Cam Ninh lợi ích như Tôn Sách, tại Hạ Bì hắn chỉ là con trai một Bách Nhân Tướng, trong số những Bách Nhân Tướng của Tôn Kiên thì cha hắn Nghiêm Kiêu còn có địa vị thấp nhất.
Nếu Nghiêm Quang không thể mang lại lợi ích cho Cam Ninh vậy việc hắn bị bắt cóc liền sẽ quy thành thù hận, rất có thể Nghiêm Quang đắc tội người.
Thân là bộ đội đặc công, Nghiêm Quang hiểu lý do bắt cóc người khác, hoặc là vì lợi hoặc là vì thù, sẽ không ai lấy bắt cóc người làm niềm vui trừ khi tâm thần không ổn định, tất nhiên Cam Ninh không phải loại thần kinh này.
Vì lợi không phải, đáp án chỉ có thể vì thù.
Nếu là thù bản thân Nghiêm Quang còn chưa nghĩ ra hắn gây thù với ai, hắn mới 5 tuổi mà thôi có thể gây thù với ai?.
Cái câu hỏi này hiện ra trong đầu sau đó rất nhanh Nghiêm Quang nghĩ đến Nguyễn Chế Nghĩa.
Người thù ghét hắn nhất có lẽ ngoại trừ Nguyễn Chế Nghĩa ra thì không còn ai khác.
Lý do cũng đơn giản, Nghiêm Quang còn chưa quên chỉ số trung thành của Nguyễn Chế Nghĩa khi rời đi đồng thời hắn vẫn còn một cái nhiệm vụ với vị danh tướng này.
Nghĩ đến Nguyễn Chế Nghĩa, nghĩ đến Cam Ninh, ánh mắt Nghiêm Quang dần dần trở nên sáng hơn, hắn đột nhiên cảm thấy có một số việc nên làm.
Nghiêm Quang hắn quá nhỏ, nhỏ đến mức có rất nhiều việc hắn muốn làm cũng không thể tự làm.
Nghiêm Quang biết sau này kể cả có quay về Lạc Việt Tộc, có trở thành được một đời tộc trưởng thì cũng chẳng có mấy tác dụng, Lạc Việt Tộc cùng lắm chỉ có thể coi là một cái danh phận cho Nghiêm Quang hắn mà thôi, về phần quân đội, tài nguyên... mấy thứ này hắn nhất định phải tự kiếm.
Hắn có lẽ cũng nên chuẩn bị trước vài thứ.
Một đêm dài kết thúc vào lúc thuộc hạ của Lê Chân tiến đến, một ngày dài đầy mệt mỏi cùng căng thẳng khép lại, Nghiêm Quang nằm trong ngực Lê Chân mà ngọt ngào ngủ một giấc.
Tất nhiên đây không phải Nghiêm Quang yêu cầu nhưng ai bảo hắn quá bé đây?, Lê Chân căn bản không cho Nghiêm Quang cơ hội phản đối, cứ ôm hắn vào lòng như ôm một đứa trẻ vậy.
.......
Đêm nay Nghiêm Quang rốt cuộc có thể ngủ ngon nhưng một số người tuyệt đối không.
Thành Hạ Bì lúc này rất căng thẳng, có thể coi là toàn thành giới nghiêm, nội thành cùng ngoại thành trực tiếp đoạn tuyệt, ngoại thành không thể tiến vào nội thành, nội thành cũng không thể đi ra ngoại thành.
Cánh cổng lớn của ngoại thành cũng đóng lại, cửa sông bị phong tỏa.
Trong thời bình này mà nói, Hạ Bì đã rất lâu rồi không trải qua bầu không khí này, ngay cả khi Nghiêm Minh còn sống, ngay cả khi xảy ra cuộc chiến giữa Lạc Việt Tộc cùng Tôn gia thì thành Hạ Bì cũng chưa từng bị phong tỏa.
Trong lều trướng, Chu Trị đã một đêm không ngủ.
Khuôn mặt thư sinh có chút mệt mỏi, đưa tay lên di di hai vầng trán, ánh mắt đầy lo âu.
Chiều hôm nay, sau khi nghe phân phó của Chu lão, bản thân Nghiêm Kiêu cũng vì Chu Trị hiến kế.
Chu Trị đương nhiên không tin Nghiêm Kiêu có thể hiến ra kế sách như vậy nhưng hắn chưa quên trong Nghiêm phủ có ‘cao nhân’.
Đối với Chu Trị mà nói, Nghiêm Ích Khiêm chính là cao nhân.
Nghiêm Kiêu hiến kế?, đây căn bản là chuyện mơ tưởng, người hiến kế chỉ có thể là Nghiêm Ích Khiêm, vì vậy Chu Trị cực kỳ vui mừng mà làm theo kế sách đề ra, chính hắn cũng cảm thấy kế hoạch này cực kỳ ổn thỏa.
Chu Trị lập tức cho người mang tin cấp báo 800 dặm cho Tương Dương Thái Thú – Lưu Biểu.
Cam Ninh là ác tặc Giang Hạ, xú danh vang xa, Giang Hạ cũng thuộc quyền quản lý của Lưu Biểu, Lưu Biểu không thể không quản lại thêm việc Chu Trị nói liên quan tới giặc khăn vàng, Lưu Biểu lại càng phải để tâm vì thế Lưu Biểu gần như chắc chắn xuất binh cứu nguy cho Hạ Bì.
Chu Trị đã làm tốt mọi chuẩn bị, chỉ đợi tặc khấu Cam Ninh cho người liên lạc, cho người đàm phán với hắn bất quá đã đợi hết ngày Chu Trị vẫn không nhận được bất cứ thông tin gì.
Dẫu biết Tôn Sách sẽ không gặp nguy hiểm bởi Cam Ninh bắt cóc Tôn Sách chứ không phải giết.
Đã bắt cóc mà không giết tất có huyền cơ, tất có cái gì đó cần để trao đổi con tin, Chu Trị chính là chờ Cam Ninh mở miệng, đáng tiếc hắn vẫn chưa chờ được.
Vì chưa chờ được nên hắn căn bản không thể chợp mắt, hắn quả thực rất sợ Tôn Sách xảy ra chuyện gì.
Tôn Kiên đang tuổi tráng niên, không phải là không thể sinh thêm đứa con nào nhưng Tôn Sách rất khác biệt, Tôn Sách là thiên tài trong thiên tài, nếu Tôn Sách có mệnh hệ gì chỉ sợ Tôn Kiên cũng không chịu nổi, ai có thể đảm bảo Tôn Kiên còn có thể sinh ra một đứa con như Tôn Sách?.
Chu Trị nghĩ đến đây, nắm đấm mạnh mẽ nện xuống bàn gỗ, làm nguyên cả cái bàn lớn rung lên.
Chu Trị thực sự động sát tâm đồng thời cũng rất uất ức.
Cam Ninh lựa chọn thời cơ quá đẹp, lựa chọn ngay lúc Tôn Kiên rời đi, ngay lúc Tôn Kiên không thể quay trở về.
.......
Chu Trị lo lắng thì Nghiêm phủ cũng lo lắng.
Đêm hôm nay, toàn bộ Nghiêm phủ từ trên xuống dưới đều sáng đèn, đêm hôm nay Mị Cơ cũng không ngủ được.
Chu lão đương nhiên hiểu sự mất tích của Nghiêm Quang không thể che dấu Mị Cơ, ông cũng biết Mị Cơ không phải nữ nhân tầm thường vì vậy vẫn quyết định nói thật với Mị Cơ về tình hình Nghiêm Quang.
Bản thân Chu lão cũng có tư tâm, nếu Mị Cơ biết được con trai mình gặp nguy hiểm nhất định sẽ không thể ngồi yên, tất nhiên phải hành động.
Mị Cơ hành động là cái gì?, cũng giống Chu Trị, Mị Cơ gửi đi một phong thư, nàng gửi về Mị gia.
Mị Cơ lúc này tương đối hoảng loạn, cuộc đời nàng đã mất chồng, nàng không thể mất đứa con này, nàng nhất định phải dùng mọi biện pháp cứu con trai về.
Con trai một ngày chưa thể trở về, nàng liền một ngày ngủ không ngon.
Mị Cơ từ lúc bỏ trốn theo Nghiêm Minh, nàng liền không liên lạc trong nhà.
Mị gia là đại tộc của Bách Việt, tuy không trọng gia quy như các gia tộc người Hán dù sao phong tục của Bách Việt còn chưa bị nho giáo quá mức ảnh hưởng, nữ nhân dòng chính Mị gia vẫn có đặc quyền rất lớn tuy nhiên sẽ không có cái gia tộc nào chấp nhận người trong gia tộc mình bỏ trốn theo nam nhân.
Mị Cơ vì Nghiêm Minh bỏ qua tất cả đồng thời chính nàng cũng đánh đổi rất nhiều thứ.
Nàng có lỗi với Mị tộc vì vậy nàng cũng không thể xin giúp đỡ của Mị tộc... chỉ là vì con nàng nhất định phải xin giúp đỡ của Mị tộc, nàng không thể mất đứa con này, không thể để nó gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Ngay chiều hôm nay, Nguyễn Hiền rời khỏi thành Hạ Bì, đồng thời cũng mang theo vài thân tín trong Nghiêm phủ.
Nguyền Hiền một mặt theo Trương sư ra ngoài, một mặt liền nghe theo Mị Cơ cho người gửi tin về Âu Việt Tộc, chỉ có duy nhất một điều làm Nguyễn Hiền lo lắng, Âu Việt Tộc ở tương đối xa.
Theo Nguyễn Hiền suy nghĩ, hắn thật ra không đồng ý với quyết định của Mị Cơ.
Lần này hắn cùng Chu lão thậm chí đã phải bàn bạc rất kỹ, trực tiếp là một canh bạc lớn.
Mị Cơ là người Mị gia đồng nghĩa với Nghiêm Quang cũng là người Mị gia.
Mẫu tính họ Mị có địa vị rất rất lớn, trực tiếp đè ép họ Nghiêm.
Việc Mị Cơ gửi phong thư này cho người Âu Việt Tộc chẳng khác nào công khai thân phận của Nghiêm Quang với Mị gia.
Tạm thời không nói Mị gia sẽ đối xử với Nghiêm Quang cùng Mị Cơ ra sao bất quá lộ ra thân phận của Nghiêm Quang quá sớm liền không tốt đồng thời Âu Việt Tộc tương đối xa Hạ Bì, kể cả Mị gia thực sự muốn giúp thì giúp thế nào?, nước xa không cứu được lửa gần.
Tất nhiên việc này không hẳn là không có lợi, Chu lão có thể từ thái độ của Mị gia mà tính các bước tiếp theo, tùy xem Mị gia muốn giúp đỡ hay muốn mặc kệ Nghiêm Quang mà làm ra động thái thích hợp, nói đi cũng phải nói lại thân phận của Nghiêm Quang rất đặc thù, vì đặc thù Chu lão mới cần câu trả lời của Mị gia.
Rốt cuộc quyết định của Chu lão cùng Nguyễn Hiền vẫn là cho người mang phong thư gửi đến Âu Việt Tộc, cái quyết định này bị ảnh hưởng rất lớn bởi tình mẫu tử, bởi sự lo lắng của Mị Cơ.
......
Nguyễn Hiền cùng Trương sư rời khỏi Hạ Bì đi thám thính tình hình xung quanh, Nguyễn HIền cưỡi ngựa còn Trương sư lại cưỡi lừa.
Con lừa của Trương sư vô cùng phong cách, đây là một con lừa già đi không hề nhanh nhưng mỗi bước lại tương đối chắc chắn, Trương sư trực tiếp nằm trên lưng lừa thậm chí theo tốc độ di chuyển của con lừa già này, thân hình Trương sư cứ thế đung đưa, có cảm giác ông đang vừa đi vừa ngủ trên lưng nó vậy.
Trương sư là tiền bối, Nguyễn Hiền ở bên cạnh liền không dám nói gì hơn nữa Chu lão đã nói ra bên ngoài mọi việc để Trương sư quyết, Nguyễn Hiền cũng đành chấp nhận giảm tốc độ của ngựa, chậm rãi đi theo sau con lừa già này.
Đêm về khuya, hai người một già một trẻ cũng không có ý định dừng lại thậm chí Nguyễn Hiền còn có chút khó hiểu nhìn Trương sư.
Trương sư nằm trên lưng lừa già, ánh mắt ngắm nhìn bầu trời đêm, cực kỳ nhàn tản, thậm chí không hề có cảm giác ông đang lo lắng cho Nghiêm Quang, cứ như đang đi tản bộ vậy.
Nguyễn Hiền không dám nói gì chỉ lẳng lặng mà dẫn ngựa đi theo Trương sư, tốc độ phi thường phi thường chậm, lòng Nguyễn Hiền hiện nay cũng có chút nôn nóng.
Đột nhiên không có bất cứ dấu hiệu gì, Trương sư mở miệng.
"Nguyễn Hiền, theo ngươi thấy đám người bắc cóc nên ở đâu?".
Nguyễn Hiền nghe vậy hơi hơi cau mày nhưng rất nhanh cũng đáp.
"Thưa ông, theo con thấy đám người này hoặc là ẩn trong nhà dân hoặc là chọn núp trong núi rừng".
"Ồ. nói kỹ hơn một chút ta xem".
Trương Sư lại tiếp tục hỏi.
Nguyễn Hiền lần này không cần thời gian suy nghĩ, trực tiếp đáp.
"Theo con thấy, đám người này cực kỳ rõ ràng nội tình thành Hạ Bì, nhất định trong thành cũng có ám binh, nếu trong thành có ám binh không ngoại trừ khả năng bên ngoài cũng có, tặc binh nếu hóa trang thành người dân, ẩn thân trong làng mạc xung quanh liền gần như thiên ý vô phùng, rất khó tìm ra ".
"Về phần ở trong núi rừng thì càng không phải nói, tặc binh nếu không thể ẩn vào làng mạc thành trấn gần đó thì cũng chỉ có thể ẩn thân trong núi rừng, địa thế xung quanh nơi đây cũng chỉ có nơi đó là thích hợp nhất".
Trương sư rốt cuộc ngồi dậy khỏi lưng lừa, ánh mắt vẫn nhìn vầng trăng trên cao.
"Vậy theo ngươi, trường hợp nào lớn hơn một chút".
Nguyễn Hiền trong lòng làm ra tính toán rồi đáp.
"Con cùng lão sư đã đồng nhất với nhau, kẻ bắt cóc lần này khả năng rất lớn là Cam Ninh, nếu thật sự là Cam Ninh thì rất khó có trường hợp thứ nhất xảy ra, dù sao địa bàn của hắn là Giang Hạ, hắn còn chưa thể đưa tay vào Hạ Bì, Hạ Bì vẫn là đất Tôn gia".
"Việc đưa nguyên một đám tặc binh lẩn trốn trong thôn trang cũng không dễ dàng, trừ khi là dân địa phương hợp thành tặc binh, phạm vi xung quanh thành trấn vẫn bị Tôn Kiên nắm trong tay, hắn ta phải là người hiểu rõ nhất tình hình xung quanh, nguyên một thôn trang làm tặc vốn rất khó xảy ra, lại càng không thể di chuyển xuống Giang Hạ làm tặc mà Tôn Kiên không nắm được".
Trương sư rốt cuộc gật đầu, cánh tay già nua đưa lên chỉ vào ngọn núi xa xa.
"Trăng đêm nay rất cao, rất đẹp, trắng sáng như vậy liền thích hợp".
"Không phải mẫu thân của đứa bé kia muốn xin giúp đỡ Âu Việt Tộc sao?, lão vừa vặn biết có một nhánh quân đội Âu Việt Tộc ở gần đây, vừa vặn có thể xin giúp đỡ một hai, có bọn họ trợ giúp liền thêm một phần cơ hội tìm kiếm".
Trương sư là Sơn Việt Tộc Lão.
Sơn Việt là đại tộc, Âu Việt cũng là đại tộc, hai tộc chưa đến mức thân thiết nhưng đều nắm tương đối tình hình cùng phong tục của nhau.
Trương sư cũng biết trong khoảng thời gian này là Nguyệt Lễ của người Âu Việt, là kỳ tuyển chọn Hoàng Kim Vệ.
Bằng vào thân phận Sơn Việt Tộc Lão, Trương Sư đúng là có thể nhờ vả mấy người hàng xóm Âu Việt Tộc một hai.
Người Bách Việt không giống người Hán.
Người Hán nổi tiếng chiến đấu trong địa hình đồng bằng nhưng người Bách Việt lại thích hợp chiến đầu miền sơn cước, chốn núi rừng.
Trương sư cũng suy đoán giống Nguyễn Hiền, ông cảm thấy tặc khấu nên ẩn thân trong rừng vì vậy ông mới một đường thả chậm tốc độ mà hướng về nơi này.
Theo Nguyệt Lễ của người Âu Việt, chỉ khi mặt trăng lên cao, nữ nhân Âu Việt Tộc được mặt trăng tẩy lễ, lúc đó liền thuần khiết nhất, thánh khiết nhất, chỉ có trong trạng thái này mới có thể tiến hành nghi thức thí luyện Hoàng Kim Vệ.
Nếu mặt trăng chưa lên, những nữ nhân này liền trực tiếp ẩn thân trong núi rừng, muốn tìm quả thực rất khó.