Chương 45: Không Ổn.
Trước đây hắn là lực lượng đặc công quốc gia, có rất nhiều đêm đang ngủ cũng sẽ bị gọi dậy, muốn ngủ ngon giấc vẫn tương đối khó khăn.
Khi hắn xuyên đến thế giới này, lại càng phải khiến bản thân mình cảnh giác hơn, hắn còn chưa quên trong Tam Quốc bản thân Trương Phi là chết như thế nào, từ đó hắn lại càng phải đảm bảo mình có thể phản ứng kịp thời ngay cả khi đang ngủ.
Nghiêm Quang ánh mắt liền mở ra, cả người thậm chí ngồi bật dậy.
Theo động tác này của hắn những người tiến vào cũng giật mình không nhẹ.
Lê Chân lập tức tiến tới rồi ngồi xuống.
"Tiểu Quang, gặp ác mộng phải không?, có a di đây rồi, không sao không sao"
Nghiêm Quang nào có gặp ác mộng gì, hắn lúc này sau khi phát hiện ra Lê Chân tiến đến liền thở ra một hơi bất quá ánh mắt rất nhanh chú trọng vào hai người phía sau.
Một người là Nguyễn Hiền, một người là Trương sư.
Nghiêm Quang triệt để có cảm giác mình đang nằm mơ, như thế nào hai người này lại tới đây?.
Không chỉ Nghiêm Quang không ngờ mà cả Nguyễn Hiền hay Trương sư cũng đều không ngờ.
Nguyễn Hiền thậm chí trực tiếp ngồi xuống, tiến đến gần Nghiêm Quang.
"Tiểu Quang, ngươi sao lại ở đây?, có biết ta cùng mọi người đi tìm đệ, lo lắng cho đệ thế nào không?, rốt cuộc có việc gì xảy ra?".
Từ một năm trước khi gặp Chu Du bản thân Nguyễn Hiền đã thay đổi rất nhiều.
Nguyễn Hiền thật ra hoàn toàn có thể theo Mạc Đĩnh Chi tiến vào cơ quan quyền lực họ Tôn, trở thành một phần của tập đoàn quân Tôn Kiên sau đó âm thầm phá quấy, âm thầm trợ giúp Nghiêm Quang từ bên trong bất quá Chu lão căn bản không muốn.
Chu lão hơn ai hết đều sẽ hiểu được, làm việc gì cũng phải có hai mặt quang cùng ám.
Nếu Mạc Đĩnh Chi đã là ám thì phải có một người nhận là quang.
Mạc Đĩnh Chi đã ở bên trong thế lực họ Tôn, cho dù hiện nay chỉ là tiểu quan không quyền không thế nhưng mà với tài năng của Mạc Đĩnh Chi muốn thăng quan tiến chức chung quy chỉ cần một cái cơ hội mà thôi.
Nguyễn Hiền phải nhận trọng trách trợ giúp cho Nghiêm Quang, chỉ có tài năng của Nguyễn Hiền mới được Chu lão tin tưởng giao phó việc này.
Con người không ai hoàn mỹ, người làm đại sự, người thành nghiệp lớn ngoại trừ thành tựu của bản thân mình thì luôn phải có một mưu sĩ nhất định phải theo mình, trợ giúp chính mình thành nghiệp lớn, loại mưu sĩ này thậm chí vừa là bạn, vừa là thầy, vừa là huynh đệ, là bậc khai quốc công thần.
Vì lẽ đó, Nguyễn Hiền trong khoảng thời gian một năm này gần như chỉ ở trong nhà không lộ ra ngoài, thường xuyên chuyên tâm đọc sách dùi mài kinh sử, càng có xu thế ẩn mình.
Nguyễn Hiền thể hiện như vậy khiến Chu Du muốn tìm kiếm hắn cũng có chút vô lực, dù sao tìm đương nhiên là tìm được nhưng người ta cứ nhất định phải đọc sách, không có ý định xuất sĩ làm quan thì ngươi làm được gì?.
Nếu là Chu Du của 10 năm sau, quả thực còn có quyền quyết định, hiện nay Chu Du chỉ là tiểu tử vắt mũi chưa sạch, lấy cái gì phục người, lấy cái gì muốn người khác theo ngươi xuất sĩ?, Chu Du còn tự mình biết mình, vì vậy từ đó cũng không có ý định mời Nguyễn Hiền đi theo mình, ít nhất là trong khoảng thời gian này đồng thời lại càng không giới thiệu Nguyễn Hiền cho Tôn Kiên.
Chu Du là một nhân vật không tầm thường, vì hắn không tầm thường nên hắn không nhìn quen sự tầm thường của Tôn Kiên.
Nói Chu Du có phục Tôn Kiên không?, Chu Du đương nhiên là bội phục hơn nữa còn kính yêu vị tiền bối này nhưng muốn Chu Du gật đầu với suy nghĩ của Tôn Kiên thì Chu Du không dám gật bừa.
Tôn Kiên tất nhiên có năng lực cũng có dã tâm nhưng dã tâm của Tôn Kiên dừng lại ở mức trọng hưng nhà Hán, trở thành nhất phương quyền thần.
Tôn Kiên một mặt ổn định ba huyện của mình, xây dựng Hạ Bì thành một ngôi thành giàu có cùng phồn vinh, một mặt mang quân đánh các bộ lạc Bách Việt gần đó, bảo về phía sau Giang Đông.
Tôn Kiên về mặt này làm rất tốt sau đó chuyến đi đánh giặc Hoàng Cân này bản thân Tôn Kiên khả năng nhất định sẽ thăng quan tiến chức, đây cũng là việc tốt.
Chu Du chỉ là không muốn Tôn Kiên trở thành Hán thần, trở thành một kẻ ngu trung với nhà Hán.
Theo ánh mắt của Chu Du mà xem, nhà Hán đã hết cứu tại sao phải níu kéo?, sao không tự mình chiếm đất xưng vương?, một cõi Giang Đông xưng hùng thiên hạ?.
Vì lẽ đó, Chu Dù liền không muốn Nguyễn Hiền đi theo Tôn Kiên, hắn thực sự có chút lo lắng Nguyễn Hiền cũng trở thành phần tử ngu trung với nhà Hán như Tôn Kiên, vậy không khác gì lấy đá đập chân mình.
Cho dù Nguyễn Hiền là người Bách Việt nhưng mà ai nói người Bách Việt không theo hàng Hán triều?, điển hình không phải có Nghiêm Kiêu sao?.
Chu Du sau đó lại bận chuyện học tập, lại càng không có thời gian chú ý đến Nguyễn Hiền, sự việc này cũng tiến vào dĩ vàng.
......
Một năm qua Nguyễn Hiền đã trưởng thành hơn rất nhiều, ít nhất mặt ngoài đã làm được đến mức tâm không loạn nhưng mà hiện tại hắn thực sự rất loạn, nhìn thấy Nghiêm Quang trong lều nhỏ của Lê Chân, chính hắn cũng không biết cảm xúc của mình thế nào.
Nghiêm Quang nghe Nguyễn Hiền hỏi, trong lòng quả thực cảm động, vị ca ca này của hắn làm bạn với hắn từ lớn đến bé, bản thân thường thường cà lơ phất phơ nhưng mấy năm nay liền trưởng thành hơn rất nhiều, để Nghiêm Quang nhìn thấy một mặt này của Nguyễn Hiền quả thực cực kỳ khó khăn.
Cũng chẳng đợi Nghiêm Quang trả lời, Nguyễn HIền liền tiến lại ôm chặt lấy hắn.
Nghiêm Quang cũng đưa hai bàn tay nhỏ đến ôm Nguyễn Hiền, giọng nói non nớt vang lên.
"Đại ca, ta không sao, ta không phải đang rất tốt sao ".
Ở bên ngoài nhìn thấy tình cảm hai huynh đệ, bất kể là Lê Chân hay Trương sư đều mỉm cười.
Đợi thời gian qua đi, có thể là vài giây đồng hồ, có thể là vài phút, ai quan tâm?.
Nguyễn Hiền rốt cuộc buông Nghiêm Quang ra, ánh mắt quan sát đệ đệ từ đầu đến cuối rồi mới thở ra một hơi.
"Không sao là tốt, không sao là tốt, phu nhân vì chuyện của đệ liền khóc hết nước mắt, ta đưa đệ về nhà gặp phu nhân".
Ở bên cạnh đó bản thân Lê Chân liền âm thầm tò mò, lúc trước Nghiêm Quang rõ ràng nói hắn là đệ tử của Trương sư.
Lê Chân biết đệ tử của Trương sư thì nhất định phải đi theo Trương sư, trước khi học võ thành tài làm gì có chuyện đi tìm mẫu thân?, trở về cùng mẫu thân?, học võ mà cứ năm bữa bảy ngày đến gặp mẫu thân một lần, sao có thể thành tài.
Trương sư không phát hiện ra Lê Chân không đúng, lúc này ông cũng ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Quang cùng Nguyễn Hiền, ánh mắt già nua lần đầu nhìn kỹ Nghiêm Quang.
Trương sư không nhìn thì thôi, vừa nhìn bản thân liền động lòng.
Thứ nhất Nghiêm Quang là con trai Nghiêm Minh, bảo ông không có thiện cảm với đứa bé này liền không phải.
Thứ hai Nghiêm Quang căn cốt rất tốt, chưa cần kiềm tra chỉ cần dùng mắt nhìn cùng kinh nghiệm của mình, Trương sư đã nhìn ra Nghiêm Quang là bậc võ học kỳ tài.
Điều duy nhất làm ông để tâm chỉ là nếu thu nhận Nghiêm Quang làm đệ tử liền sẽ vướng một chút đến nhân quả của Lạc Việt Tộc, tất nhiên so với Sơn Việt thì Lạc Việt chỉ là tiểu tộc, Trương sư còn chưa đối với việc này mà quá mức lo lắng.
"Tiểu Quang, nói cho lão phu biết rốt cuộc là việc gì xảy ra? ".
Trương sư đã cùng Cam Ninh đánh một trận trời long đất lở, đương nhiên cũng biết Cam Ninh mạnh thế nào hơn nữa Cam Ninh là tướng cướp khét tiếng đất Giang Hạ.
Cam Ninh là tướng cướp sẽ không có việc hắn lặn lội từ Giang Hạ đi đến Hạ Bì cho vui vì vậy tất nhiên người bắt cóc Tôn Sách cùng Nghiêm Quang là một.
Nếu Cam Ninh bắt cóc Nghiêm Quang, Trương sư đúng là không tin Nghiêm Quang chạy ra được, trong lòng ông liền lo sợ việc này có ẩn tình khác, việc này có biến.
Nghe Trương sư hỏi, Nghiêm Quang mới quay đầu về phía Trương sư đồng thời hắn cũng phát hiện ra bất kể là Trương sư, Nguyễn Hiền hay Lê Chân đều tương đối tò mò, hắn làm sao chạy thoát được?.
Thế là Nghiêm Quang cũng không nghĩ gì mà kể lại toàn bộ cuộc đào thoát của mình.
Hắn kể rất bình thường hơn nữa hắn cũng cảm thấy rất bình thường, mọi việc không hề kinh tâm động phách gì cả nhưng cả ba người trong lều đều nghe đến thất thần.
Bằng vào cái nhìn của một đặc công hậu thế, việc này quá đỗi bình thường, cùng lắm có thêm một chút yếu tố may mắn cùng nguy hiểm mà thôi.
Với ba người trong lều thì việc này quá khó có thể tưởng tượng, bọn họ làm sao có thể ngờ được một đứa bé 5 tuổi lại làm được những việc này?.
Trương sư lần này càng nhìn Nghiêm Quang càng vừa mắt nhưng mà đột nhiên Trương sư có chút nghi hoặc, ông vỗ tay thật mạnh một cái vào đùi.
"Hỏng rồi".
Một tiếng này của Trương sư làm những người trong lều đều không thể hiểu nổi, bao gồm cả Nguyễn Hiền.
Trương sư cũng không giải thích với mọi người, ông hướng mắt nhìn Lê Chân.
"Lê đô đốc, có thể cho lão phu hỏi ở nơi đây đô đốc có bao nhiêu người chứ?".
Lê Chân cũng không có lý do để không trả mời, nàng nghĩ nghĩ một chút rồi đáp.
"Thân vệ có 20 người, còn lại khoảng 60 người đều là thiếu nữ tham dự Nguyệt Lễ".
Trương Sư nghe xong thở ra một hơi, theo ông thì lực lượng này có chút không đủ nhưng lại nghĩ đến thân vệ của Lê Chân vốn nổi tiếng cường hãn vô cùng, Trương sư liền đứng lên.
"Lê đô đốc, phiền ngươi tập hợp thân vệ, cùng lão phu đến xem một chút, không cần cường công chỉ cần tìm ra doanh trại của Cam Ninh mà thôi".
Lê Chân nghe vậy, ánh mắt hơi hơi hướng ra ngoài.
Trời lúc này chưa sáng hẳn nhưng cũng không phải là tối, nếu tính theo giờ hậu thế thì cũng khoảng 4h sáng, thời điểm này Nguyệt Lễ đã sớm kết thúc.
Lê Chân lập tức gât đầu.
"Được, ta nghe theo Trương lão, ta liền đi tập hợp người".
Lê Chân vừa rời đi, ở phía sau Nghiêm Quang không hiểu lắm việc gì diễn ra, cũng không hiểu Trương sư nghĩ gì nhưng hắn đặc biệt nhớ Nguyễn Chế Nghĩa.
Vì Nguyễn Chế Nghĩa hắn liền đứng thẳng dậy.
"Trương sư, nếu người muốn tìm doanh trại đám tặc cướp kia, con nhớ đường".
Trương sư nghe vậy, khuôn mặt già nua xuất hiện vẻ vui mừng.
"Hảo hảo, chúng ta nhanh chân một chút, có thêm tiểu Quang dẫn đường nhất định rút ngắn được thời gian".
Thế là không tốn quá nhiều thời gian, Trương sư cùng Nguyễn Hiền dẫn theo Nghiêm Quang lại thêm 20 thân vệ của Lê Chân, nhóm bọn họ theo Nghiêm Quang chỉ đường liền tìm tới sơn trại mà Cam Ninh nhất thời xây dựng lên.
Nghiêm Quang trí nhớ kiếp này cũng vẫn cực kỳ tốt, hắn thật sự có thể giúp mọi người rất nhanh tìm thấy vị trí sơn trại nhưng mà từ trên cao nhìn xuống, sơn trại vậy mà trống không?.
Cam Ninh rời đi rồi.
Lúc này đừng nói là Trương sư, cho dù Nguyễn Hiền khuôn mặt cũng biến sắc.
Hai người đồng thời lên tiếng "Hỏng rồi".