Chương 49: Vây Hổ (4)
Hoàng Trung tại cái thời điểm này hoàn toàn là vô danh, tài năng của Hoàng Trung có lẽ chỉ có binh lính Du Huyện mới có thể biết.
Du Huyện là một huyện không giàu cũng chẳng nghèo, nó hơn Diễm Độc và thua kém Hạ Bì rất nhiều.
Bản thân Du Huyện căn bản cũng không cần phải làm gì, chỉ cần không có thảm họa thiên tai xảy ra thì người dân Du Huyện sống tương đối tốt, phỉ tặc xung quanh cũng sẽ không dám đụng vào Du Huyện, xung quanh cũng không có tộc Bách Việt gây rối, cái gì khó khăn cái gì thiếu thốn liền có thể đến thành Trường Sa xin trợ cấp, nói chung Lưu Bàn làm quan dễ hơn Tôn kiên nhiều lắm, vô lo vỗ nghĩ cả ngày chỉ cần ăn chơi hưởng lạc.
Thái thú Trường Sa lúc này là Hàn Huyền, là một vị quan to nhất phẩm của triều đình nhà Hán nhưng mà ai bảo Lưu Bàn là vương tộc đâu?, ai bảo bác của Lưu Bàn là Lưu Biểu đâu?.
Lưu Biểu vẫn là thượng cấp của Hàn Huyền lại thêm thân phận hoàng tộc, bản thân Hàn Huyền lấy lòng còn chưa xong chứ sao dám đắc tội, thế là gần như thành Trường Sa liền gánh thêm luôn Du Huyện, Trường Sa là đại thành dĩ nhiên gánh một cái huyện trận cũng không khó khăn gì.
Việc Du Huyện dựa cả vào Trường Sa cũng không phải là xấu, ít nhất dân chúng Du Huyện không lo đói nghèo lầm than bất quá với mãnh tướng như Hoàng Trung thì quả thật không có nơi thể hiện tài năng.
Tài năng cùng võ dũng của Hoàng Trung cũng chỉ có đám vệ binh Du Huyện nể phục, nếu đi đến nơi khác căn bản không ai biết Hoàng Trung là ai.
Lần này đến huyện Diễm Độc, Hoàng Trung nhận trọng trách bảo vệ Lưu Bàn, Hoàng Trung thật sự mong giữa đường có đạo tặc tập kích, Hoàng Trung tất nhiên không mong Lưu Bàn chết, Hoàng Trung chỉ là cầu cơ hội thể hiện ra võ dũng của bản thân mà thôi, đáng tiếc trên đường nào có đám tặc binh, thổ phỉ nào?.
Diễm Độc dù sao cũng là mảnh đất của Tôn Kiên, là đất của Tôn Kiên thì đạo tặc nào dám hoành hành?, đến cả Cam Ninh cũng phải lẩn mũi nhọn sang Giang Hạ là đủ hiểu Tôn Kiên cường thế.
Một đường không có chuyện gì, Hoàng Trung liền theo Lưu Bàn vào huyện Diễm Độc sau đó ở trong huyện nha, Hoàng Trung thật sự chỉ biết thở dài, theo Hoàng Trung xem nếu đi bên ngoài đã không bị tập kích thì làm gì có chuyện ở trong thành bị tập kích?.
Hoàng Trung lại một lần nữa oán thán một thân võ dũng không có đất dùng.
Mỗi ngày ở huyện Diễm Độc đều trôi qua y như nhau, Hoàng Trung thật sự chán đến không còn từ nào để diễn tả, bất quá rất nhanh Hoàng Trung liền nhìn thấy cơ hội lập công.
Hoàng Trung hiện tại cũng không phải Hoàng Trung trong Tam Quốc, ít nhất bản thân Hoàng Trung năm nay mới gần 40, còn lâu mới đến cái thời kỳ râu trắng ra trận, còn đang phát sầu với việc lập công dựng nghiệp, với việc có thể dùng võ lực thể hiện giá trị của bản thân.
Hoàng Trung một đời bấp bênh, mãi đến khi gặp Lưu Bị mới coi như về đúng với chủ, nửa đời của mình Hoàng Trung gần như rất ít được trọng dụng, rất ít được tay nắm binh quyền.
Ngày hôm nay khi vừa nghe tin ác tặc đánh vào thành Diễm Độc, Hoàng Trung lập tức đi hỏi huyện thừa huyện Diễm Độc, đáng tiếc huyện thừa cũng là không nhận ra ác tặc là người phương nào, điều này làm Hoàng Trung thực sự cực kỳ tức giận.
Ác tặc càng mạnh Hoàng Trung sẽ càng vui vẻ, dù sao trên đời này Hoàng Trung không tin ác tặc nào có thể mạnh hơn mình.
Ác tặc yếu thì sao?, đương nhiên là công cốc.
Hoàng Trung vừa chạy đến huyện nha bảo vệ Lưu Bàn, trong lòng vừa cầu khấn ác tặc công phá Diễm Độc là một tên hổ tướng, nào ngờ ông trời cứ như thành toàn cho Hoàng Trung, ác tặc quả thực là hổ tướng.
Thiên hạ này người có thể thừa nhận một mũi tên của Hoàng Trung không nhiều.
Người có thể trong điều kiện không phòng bị mà có thể đỡ một mũi tên của Hoàng Trung lại càng ít.
Thấy Cam Ninh đỡ được một mũi tên của mình, Hoàng Trung cứ như gặp tri kỷ, tiếng cười rất lớn sau đó một mực tiến lên.
Vũ khí của Hoàng Trung cũng không phải là cung mà là đại đao.
Cây đao cũng giống với Thanh Long Đao, trọng lượng đao trực tiếp lên đến 30 kg.
Điều đáng tiếc duy nhất, Thanh Long Đao là Thần Binh còn thanh đao của Hoàng Trung không phải.
.......
Cam Ninh chỉ vừa thấy Hoàng Trung xưng tên, quả thật cũng chưa nghe đến Hoàng Trung.
Cam Ninh đưa tay ra rất nhanh nắm lấy cây đao sau lưng, rút đao ra cả người cũng theo đó cấp tốc lộn về phía sau mà đứng thẳng cả hai chân, ánh mắt nhìn Hoàng Trung cực kỳ ngưng trọng nhưng khí thế của Cam ninh cũng tuyệt không thua gì Hoàng Trung.
Thấy Hoàng Trung cười lớn lao về phía mình, Cam Ninh ánh mắt xuất hiện nộ khí, tay nắm chặt đơn đao cũng hét lên.
"Mỗ gia Cam Ninh, Cam Hưng Bá, nhớ kỹ cái tên mỗ gia người sẽ lấy mạng tên vô danh nhà ngươi".
Lời nói này của Cam Ninh vốn chỉ là nói cho đám tặc binh xung quanh cùng đám binh lính Du Huyện nghe, mục tiêu chỉ là gia tăng chút khí thế cho toàn quân nào ngờ lại trực tiếp đụng vào vết đau của Hoàng Trung.
Hoàng Trung quả thật vô danh.
Hoàng Trung như cảm thấy Cam Ninh nói kháy mình, hai tay nắm chặt trường đao mà bổ xuống.
"Hoàng Trung ta cũng chưa nghe Cam Ninh là ai, dạng vô danh tiểu tốt cũng dám đứng trước mặt Hoàng Trung ta diễu võ dương oai? ".
Một đao mang theo ngàn cân cự lực, Cam Ninh triệt để biến sắc, trong ánh mắt không khỏi toát ra sợ hãi.
Về võ nghệ Cam Ninh chỉ sợ còn cao hơn Hoàng Trung nhưng Hoàng Trung là loại người trời sinh thần lực, là loại người lực tay kéo được dây cung 9 thạch, sức lực cực cường, lại thêm trọng đao 30kg trong tay, Hoàng Trung cứ như chiến thần hạ phàm.
Cam Ninh cả người bắn lên né được một đao nhưng Hoàng Trung chỉ xoay cổ tay, lưỡi đao xoay ngược lại rồi chém lên.
Cam Ninh cũng chỉ làm ra phản ứng, đưa đơn đao chắn ngang cơ thể mà đỡ có điều khi đơn đao chạm vào trường đao của Hoàng Trung, có một loại lực lượng không thuộc về con người oanh kích trên đao của Cam Ninh.
Hai cánh tay của Cam Ninh đều run lên, đơn đao của hán trực tiếp bị bổ đôi, nếu không phải Cam Ninh thân pháp cực nhanh chỉ sợ trên người đã bị chém rách ra một vết máu.
Hoàng Trung thấy vậy cũng không nhíu mày, lại cười lớn mà tiến lên, cách cầm đao của Hoàng Trung cũng cực kinh dị.
Người thường cầm trường đao, một tay sẽ cầm vào đầu cán đao, một tay sẽ cầm vào thân đao.
Với Hoàng Trung, cả hai tay đều cầm vào phần cán đao, hai tay nắm trường đao mà cứ như đang dùng hai tay nắm chặt đại đao mà chém vậy.
Chỉ nhìn cách cầm đao của Hoàng Trung đã làm cho Cam Ninh tê cả da đầu, Cam Ninh cũng chỉ có thể bất chấp mà rút thần binh ra.
Thần binh vừa ra, tình thế của Cam Ninh liền tốt hơn một chút.
Thần Binh xuất ra, Truy Hồn Nhận nắm trong tay, dùng lực cả hai tay mà bổ về lưỡi đao của Hoàng Trung.
Đao của Hoàng Trung lập tức bị đánh bật ra, lần này Hoàng Trung lại càng cười lớn.
"Ha ha ha, là Thần Binh, không ngờ loại vô danh tiểu tốt như ngươi cũng có Thần Binh".
Càng nói, đấu chí của Hoàng Trung càng mạnh, lại nắm trường đao xoay ngang, một chém từ trên cao bổ xuống.
Cam Ninh thấy vậy cười khổ không thôi, Truy Hồn Nhận dù sao cũng là nhận, độ dài của nó chưa đến 15 cm, mang Truy Hồn Nhận ra đỡ thanh trường đao 30 kg kia bản thân Truy Hồn Nhận sẽ không có vấn đề gì, dù sao nó cũng là Thần Binh nhưng tay của Cam Ninh thì chịu không được.
Cam Ninh một lần nữa nắm chặt Truy Hồn Nhận bổ về lưỡi đao của Hoàng Trung, hắn chỉ có một mục đích duy nhất, có thể bằng ưu thế thần binh chém vỡ trường đao đối phương, đáng tiếc Cam Ninh quá mức mơ mộng.
Thanh trường đao của Hoàng Trung tuy không phải thần binh nhưng cũng không phải thần binh nào cũng có tư cách hủy hoại nó, chí ít Truy Hồn Nhận không đủ.
Truy Hồn Nhận cùng trường đao va chạm, cả cánh tay của Cam Ninh bị đánh bật xuống, sau đó một sức nặng khổng lồ đè ép thẳng vào cổ Cam Ninh, sức nặng của trường đao quá mức đáng sợ, Hoàng Trung thậm chí muốn dùng một chiêu này lấy mạng Cam Ninh.
Cam Ninh cũng gầm lên một tiếng, hai tay nắm chặt Truy Hồn Nhận, một lần nữa dùng hết sức bình sinh mà nâng lên, lấy Truy Hồn Nhận chắn ở bên vai.
Lần này Cam Ninh lại có thể đẩy lùi Hoàng Trung nhưng lần tiếp theo Hoàng Trung tung đao, Cam Ninh đúng là không nghĩ mình chịu được.
Cam Ninh trực tiếp cắn răng, tay ném ra Truy Hồn Nhận thẳng hướng Hoàng Trung.
Hoàng Trung thấy vậy chỉ là xoay trường đao, một chém thẳng vào Truy Hồn Nhận, theo ý Hoàng Trung đương nhiên muốn đánh bay Thần Binh này đi, dù sao đối mặt với Thần Binh, binh khí bình thường quả thật chịu rất nhiều khắc chế.
Một đao cực mạnh chém ra nào ngờ Truy Hồn Nhận lại không chịu tác động, cứ như vậy nhẹ nhàng bay về phía Cam Ninh đồng thời Cam Ninh đã vùng lên từ bao giờ, áp sát lấy Hoàng Trung, tay nắm Truy Hồn Nhận chém thẳng vào cổ họng Hoàng Trung.
Hoàng Trung lần này thực sự bị nguy hiểm nhưng cũng không tỏ ra sợ hãi, hai tay buông trường đao xuống, một tay đưa ra bắt lấy ta của Cam Ninh, sau đó dùng sức mạnh kinh người vật Cam Ninh xuống, trực tiếp muốn đoạt Thần Binh trong tay Cam Ninh.
Dưới sức mạnh kinh người của Hoàng Trung, Truy Hồn Nhận rốt cuộc rơi khỏi tay Cam Ninh đồng thời Cam Ninh cũng bị Hoàng Trung vật xuống.
Cam Ninh hiện nay cực kỳ tức giận, bản thân Cam Ninh thật ra chưa chắc đã thua Hoàng Trung có điều Cam Ninh hiện tại rõ ràng có thương thế.
Trận chiến với Lê Chân có thể không tính nhưng mà trận chiến với Trương sư bản thân Cam Ninh vẫn gãy vài cái xương, cứ cử động quá mạnh là lại đâu âm ỉ, điều này ảnh hưởng rất lớn lấy Cam Ninh.
Giây phút Cam Ninh bị vật xuống, hắn rõ ràng đại sự không ổn.
Lần tấn công thành Hạ Bì này, thực sự công cốc, hắn thật sự không ngờ gặp được quái vật càng ngày càng mạnh, một lần so với một lần càng thêm quá đáng.
Lê Chân thì cũng thôi đi nhưng chưa kịp đi ra khỏi cánh rừng đã thấy Trương sư.
Trương sư thì cũng thôi đi nhưng vừa mới qua vài tiếng đồng hồ lại chạy ra một cái Hoàng Trung.
Cam Ninh thực sự muốn hỏi ông trời 'công đạo ở đâu? '.
Hắn vì cái gì xui xẻo như vậy?.
Có phải lần thứ 4 hắn gặp luôn thần linh hạ phàm hay không?.