Chương 57: Trở Về Hạ Bì

Đại Việt Giang Sơn

Chương 57: Trở Về Hạ Bì

Nghiêm Quang cùng Nguyễn Chế Nghĩa một đường trở về thành Hạ Bì có điều không khí giữa hai người có chút không đúng.


Nghiêm Quang trên đường cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ bất quá hắn vẫn còn là một đứa bé, sẽ không có ai đối với hắn suy nghĩ quá nhiều.


Nguyễn Chế Nghĩa thì lại khác, sau khi hắn bình tĩnh lại, sau khi hắn từ trong thân phận của Nghiêm Quang mà trở về bình thường thì hắn liền nghĩ tới Cam Ninh.


Nguyễn Chế Nghĩa thực sự không biết đại ca của mình hiện nay ra sao.


Cam Ninh tình hình cũng sẽ không quá tốt, Nguyễn Chế Nghĩa có thể hoàn toàn nắm được điểm này.


Thứ nhất Hàn Đương nếu không có việc gì tuyệt đối không dẫn quân ra khỏi Hạ Bì đặc biệt là còn dùng cả kỵ binh.


Thứ hai cho dù Hàn Đương vì một cái lý do kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu nào đó mà Nguyễn Chế Nghĩa không nghĩ ra mà xuất quân ra khỏi Hạ Bì thì tình thế của Cam Ninh cũng chẳng tốt được đi đâu.


Cam Ninh đã tháo bỏ doanh trại rời đi, điều này không giả được, đội ngũ Cam Ninh cho dù vèn vẹn có 50 người nhưng trong cái tình cảnh cả Hạ Bì đều đang giới nghiêm thì sao có thể trốn khỏi tai mắt của thám tử Giang Đông?.


Bất kể là cả đoàn người cùng đi hay là xé nhỏ mà di chuyển đều cực kỳ nguy hiểm, nếu cả đoàn đội cùng hành động còn có một tia tìm đường sống trong chỗ chết, nếu xé nhỏ ra chỉ sợ chết càng nhanh.


Cuối cùng, nếu thật sự Hàn Đương phát hiện ra Cam Ninh mà truy sát vậy Nguyễn Chế Nghĩa tự hỏi quân đội Cam Ninh có thể chống được bao lâu?.


Cái này không liên quan đến chiến lực cũng không liên quan đến phối hợp, dù sao quân đội Hạ Bì không có khả năng tinh nhuệ bằng quân đội Cam Ninh, chủ lực của Hạ Bì nên nhớ đều đang tiến về phương Bắc bất quá đám quân đội Hàn Đương lại có ngựa.


Cưỡi ngựa xung trận không khác gì lấy xe mui trần đâm người, bộ binh nào chống nổi kỵ binh xung kích?, cho dù quân đội Hàn Đương chưa tính là kỵ binh chính quy thì bộ binh của Cam Ninh cũng không có cửa thắng.



Càng nghĩ, tâm thần Nguyễn Chế Nghĩa càng là không yên, đến khi thấy thành Hạ Bì trước mặt, hắn mới thở ra một hơi nhọc khí.


Đột nhiên Nguyễn Chế Nghĩa lại nghĩ.

"Tại sao ta đến nơi này?".


Câu hỏi này vừa ra, Nguyễn Chế Nghĩa liền ghìm cương ngựa.


Theo động tác này của hắn, Nghiêm Quang cũng dần dần trong mơ hồ mà tỉnh lại, hơi hơi quay đầu nhìn đối phương.


"Có chuyện gì sao?".


Nguyễn Chế Nghĩa lúc này ánh mắt liền nghiêm túc hơn không ít.


Hắn vẫn là một người trẻ tuổi, năm nay bất kể thế nào Nguyễn Chế Nghĩa mới 18.


18 tuổi ở cái thời đại này đã là không nhỏ nhưng con người ở đâu cũng là con người, 18 tuổi căn bản không đủ chín chắn thậm chí Nghiêm Quang có thể chắc chắn gật đầu mà nói, con trai 18 tuổi thật ra lại càng khó kiểm soát bản thân, cái tuổi này bị vây vào ranh giới trưởng thành cùng chưa trưởng thành, thực sự rất phức tạp.


Nguyễn Chế Nghĩa tuy nổi tiếng thông minh, điển hình văn võ song toàn nhưng vì hắn đang ở trong cái độ tuổi này, có vài điều phải đến tận bây giờ mới rõ.


Việc quan trọng nhất của Nguyễn Chế Nghĩa lúc này là gì?, là đi tìm Cam Ninh.


Lúc trước hắn muốn dựa vào Nghiêm Quang để uy hiếp Nghiêm Kiêu, để làm Hạ Bì Nghiêm gia phản loạn nhưng hiện tại hắn đã sớm từ bỏ suy nghĩ đó.


Hắn lúc này chưa dám chắc chắn 10 phần lời Nghiêm Quang nói là thật nhưng hắn cũng đã chắc 9 phần.


Cho dù chỉ còn 5 phần, hắn cũng sẽ không dám động tay với Nghiêm gia.


Tất nhiên nếu Nghiêm gia cũng coi Tôn Kiên là kẻ thù thì có tỷ lệ rất lớn trợ giúp cho hắn nhưng mà hắn không phải người ngu, Nguyễn Chế Nghĩa thừa hiểu Yết Kiêu đã phải cải danh, phải ôm lấy vô số sỉ nhục đàm tiếu mới có thể bảo vệ Nghiêm Quang, chẳng lẽ Nghiêm Kiêu sẽ vì hắn mà đánh rắn động cỏ?, tự lộ thân phận sao?.


Đừng nói Nghiêm Kiêu nguyện, Nguyễn Chế Nghĩa cũng không nguyện.


Hắn hiện nay về một mặt nào đó đã có tương đối biến chuyển với cái nhìn về Nghiêm Kiêu nhưng thú thật Nghiêm Kiêu cũng không phải là người Nguyễn Chế Nghĩa quan tâm.


Hắn quan tâm nhất là giọt máu của chủ tướng cùng... nữ nhân của chủ tướng.


Nếu Nghiêm Kiêu đang cố gắng bảo vệ hai người này, Nguyễn Chế Nghĩa thà chết cũng không để hai người này gặp nguy hiểm.


Nguyễn Chế Nghĩa cũng rõ, nếu thật sự Nghiêm Ích Khiêm tự thân đến Nghiêm phủ, nếu thật sự mẹ Nghiêm Quang họ Mị, có lẽ cái thành Hạ Bì này cất chứa thiên đại mưu đồ, cất chứa cơ hội trở mình của người Lạc Việt.


Nguyễn Chế Nghĩa hiểu rõ năm xưa Nghiêm Minh là bại như thế nào.


Vì cái gì không thể khiến Tôn Kiên bại như Nghiêm Minh đây?.


Nhắm mắt lại.


Mở mắt ra.


Trong mắt chỉ còn sự kiên định cùng cái nhiệt huyết tuổi 18.


Nguyễn Chế Nghĩa một tay nắm lấy cổ áo Nghiêm Quang sau đó nhấc bổng hắn lên, cúi người xuống mà thả Nghiêm Quang xuống.


"Nhóc, ta tạm thời tin lời nhóc bất quá ta sẽ không theo nhóc về Hạ Bì, ta muốn tìm đại ca ta ".


"Nếu lời nhóc nói là thật, chỉ cần Nghĩa này còn sống nhất định đến Hạ Bì với Nghiêm Kiêu bồi tội".


Nói xong Nguyễn Chế Nghĩa quay đầu ngựa rời đi


"Ngươi biết đại ca của ngươi ở đâu sao?".


Khi hắn vừa quay đầu giọng nói của Nghiêm Quang đã vang lên.


Nguyễn Chế Nghĩa ánh mắt co rụt lại, khó mà tin nổi xoay đầu.


"Nhóc?, ngươi biết? ".


Nguyễn Chế Nghĩa đương nhiên hiểu chạy đông chạy tây tìm Cam Ninh là không được nhưng mà đừng quên Hàn Đương cưỡi cái gì đi?.


Hàn Đương cưỡi ngựa, quân đội của hắn toàn bộ đều là ngựa.


Cho dù Nguyễn Chế Nghĩa tốn một khoảng thời gian tương đối ở bên Nghiêm Quang nhưng chỉ cần hắn chú tâm một chút, hắn nhất định có thể theo dấu ngựa mà lần được tung tích đối phương.


Một đoàn người ngựa 500 người phi tốc, trừ khi là hoàn cảnh tuyết rơi đầy trời hoặc sa mạc bão cát nếu không nhất định vẫn có thể tìm thấy tung tích.


Dĩ nhiên nếu Nghiêm Quang biết tung tích của Cam Ninh, mọi thứ liền nhanh hơn.


Nghiêm Quang đúng là đang suy nghĩ.


Hắn làm sao có thể để Nguyễn Chế Nghĩa đi chịu chết?, Nguyễn Chế Nghĩa là viên đại tướng đầu tiên của hắn, nếu Nguyễn HIền có thể coi là mưu thần đầu tiên thì Nguyễn Chế Nghĩa là đại tướng đầu tiên.


Hai người tuy đều hơn tuổi Nghiêm Quang nhưng là cùng thế hệ với hắn.


Ai biết thiên hạ này bao nhiêu năm sau sẽ thống nhất?, có thể 20 năm, có thể 30 năm, có thể càng lâu nhưng kể cả như thế Nguyễn Chế Nghĩa cùng Nguyễn Hiền đều có thể một mực đi theo Nghiêm Quang bởi bọn họ trẻ, bọn họ nắm giữ lợi thế về tuổi tác.



Nghiêm Quang lúc này cũng biết mình khó có thể giúp đỡ được cho Nguyễn Chế Nghĩa cái gì, hắn cũng không quá rõ tình hình của Cam Ninh nhưng hắn cũng biết Cam Ninh đang rất nguy hiểm, về mặt lý trí hắn muốn dùng mọi cách ngăn cản Nguyễn Chế Nghĩa nhưng về mặt bản tâm, Nghiêm Quang không muốn.


Trong tên vị đại tướng này có một chữ Nghĩa.


Trung Can Nghĩa Đảm.


Nhìn ánh mắt trước khi quay đầu của Nguyễn Chế Nghĩa, Nghiêm Quang biết mình ngăn không được mà kể cả ngăn được hắn cũng sẽ không ngăn, nếu Cam Ninh lần này có chuyện gì, bản thân Nguyễn Chế Nghĩa sẽ gặp bóng ma tâm lý cả đời, sẽ hối hận một đời, Nghiêm Quang căn bản không muốn điều này xảy ra.


Lại nói đám người Trương sư rất có thể đuổi kịp Cam Ninh, chưa hẳn tình trạng đã xấu như vậy.


Nghĩ đến đây Nghiêm Quang rốt cuộc mở miệng.


"Lúc trước ta nghe cô cô nói, Cam Ninh bản thân sợ cô cô tấn công vì vậy ngay trong đêm nhổ trại rời đi".


"Ngươi cũng biết cô cô ta chính là Lê Chân, là Âu Việt Tộc đô đốc, Cam Ninh hành động vẫn tính là nhanh khiến cô cô không phản ứng kịp có điều theo phán đoán của cô cô, Cam Ninh chỉ cần không muốn chết liền sẽ phải đập nồi dìm thuyền, phải tìm đường sống trong chỗ chết".


"Theo cô cô nói, mục tiêu của Cam Ninh rất có thể là huyện Diễm Độc, chỉ có ở đây Cam Ninh mới tìm được một tia sinh cơ".


"Nếu ngươi muốn tìm đại ca ngươi, vậy tốt nhất hướng về huyện Diễm Độc mà đi".


Cô cô trong miệng Nghiêm Quang bản thân Nguyễn Chế Nghĩa hoàn toàn hiểu, đây chính là Lê Chân.


Lời nói của Lê Chân trong lòng Nguyễn Chế Nghĩa có sức nặng rất lớn dù sao nếu Nguyễn Chế Nghĩa hiện nay là học sinh cấp 3 thì chỉ sợ Lê Chân đã đạt đến cấp bậc hiệu trưởng, Nguyễn Chế Nghĩa sao có thể không nghe?.


Lời nói của một đô đốc, có độ chính xác cực cao.


Gật đầu với Nghiêm Quang, Nguyễn Chế Nghĩa trong ánh mắt lại càng gấp gáp.


"Đa tạ".


Để lại hai chữ ngắn ngủi, Nguyễn Chế Nghĩa quay người rời đi.


Nhìn theo bóng lưng đối phương, Nghiêm QUang không thể không thở dài.


Nghiêm Quang biết chỉ có thể thành công cứu được Cam Ninh hoặc khi Cam Ninh không gặp nguy hiểm, Nguyễn Chế Nghĩa mới có thể vì hắn hiệu lực.


Đương nhiên Nghiêm Quang ngoại trừ Nguyễn Chế Nghĩa còn thưởng thức Cam Ninh.


Thống nhất thiên hạ là việc không hề dễ dàng, ngoại trừ bản thân Nghiêm Quang còn cần rất nhiều nhân tài trợ giúp.


Từ khi sinh ra, về mặt địa lợi đã xác định hắn ở về phe Giang Đông.


Sau này, Giang Đông bị diệt thì với thân phận người Bách Việt, Nghiêm Quang cũng khó lòng nào mà thu phục được nhân sĩ Giang Đông, đối với thế gia vọng tộc đất Giang Đông thì Nghiêm Quang nhất định phải dùng biện pháp mạnh.


Nhân tài Giang Đông hầu hết đến từ vọng tộc thế gia, đắc tội với thế gia không khác gì Nghiêm Quang đoạn tuyệt nguồn cung cấp nhân tài Giang Đông.


Nghiêm Quang có hệ thống, hắn chưa hẳn đã sợ điều này nhưng mà hắn cũng sẽ không buông tha những nhân tài Giang Đông không thuộc về vọng tộc, không thuộc về thế gia.


Trong đám người này, nổi bật nhất chỉ sợ là Cam Ninh.


.....


Xoay người, tiến về Hạ Bì, nhìn lại tòa thành Hạ Bì này, Nghiêm Quang bất giác mỉm cười.


Mới có một ngày trôi qua mà biết bao nhiêu việc, hắn có chút lo lắng cho mẫu thân rồi.