Chương 61: Cứu Hổ (1)

Đại Việt Giang Sơn

Chương 61: Cứu Hổ (1)

Khép lại việc liên quan đến Thần, thật ra Nghiêm Quang vẫn chưa hiểu gì lắm.


Thần rốt cuộc là cái gì?, nếu bọn họ tồn tại thì tồn tại ở đâu?, chẳng nhẽ sống trên chín tầng trời như trong truyền thuyết?.


Là người hậu thế, hắn thừa biết trên chín tầng trời là cái gì, căn bản không có thần linh, cũng không có cái gọi là thiên giới.


Dĩ nhiên ở thế giới này thế nào thì Nghiêm Quang không biết bất quá thực sự rất khó để thuyết phục hắn trên trời có Thần.


Thật ra tại thế giới này, ai cũng biết có Thần tồn tại, đây là một loại tín ngưỡng cực kỳ chân thực, nhưng mà Thần rốt cuộc hình dạng ra sao, sống ở phương nào thì không ai nói rõ được, thần tích trái lại thì cũng có nhưng mà thần linh tuyệt chưa ai thấy.


Miêu tả về nữ thần, đa số là xinh đẹp tuyệt trần, hoàn mỹ vô khuyết.

Miêu tả về nam thần cũng đa số là anh tuấn phi phàm, mạnh mẽ vô song.


Tất cả những thứ này chưa ai kiểm chứng, vẫn cứ là một loại giả tưởng.


Thần là một khái niệm kỳ lạ, không ai nói rõ được khái niệm này nhưng ai cũng đồng ý là cái khái niệm này tồn tại, ngay cả Chu lão.


Sống trong một thế giới ai cũng tin Thần, bản thân Nghiêm Quang chỉ có thể thở dài cũng như khi mà ai cũng tin trái đất là một mặt phẳng thì chỉ có Galileo tin trái đất hình tròn vậy.


Cảm khái một chút về Thần, Nghiêm Quang rất nhanh trở về thực tế, hắn còn việc phải làm, hắn còn muốn cứu Cam Ninh.


Cam Ninh hắn nhất định phải cứu huống hồ phần thưởng còn là Phủ Đổng Thiên Mão?.


Nếu không có gì bất ngờ, đây sẽ là Thần Binh đầu tiên của Nghiêm Quang hắn trong thế giới này.



.......

"Ông, cháu quên mất, chúng ta nhất định phải nghĩ ra cách cứu Cam Ninh".


"Nguyễn Chế Nghĩa là người được Lang Thần chọn phò trợ Lạc Việt ta, lúc này hắn liền bất chấp nguy hiểm đến cứu Cam Ninh chỉ sợ... hắn không sống nổi ".


Chu lão nghe đến đây, sắc mặt cũng ngưng trọng.


Chu lão là người chứ không phải thánh nhân, nếu chỉ bằng Nguyễn Chế Nghĩa thì ông mặc kệ sống chết của hắn, dù sao tại thời điểm này, tại thế giới này Nguyễn Chế Nghĩa không có gì đáng để Chu lão mạo hiểm.


Hai người thậm chí còn chưa gặp nhau, vì cái gì phải mạo hiểm bại lộ mưu tính bao năm qua của Lạc Việt tộc chỉ để cứu một người không quen?.


Lúc này thì lại khác, nếu Nguyễn Chế Nghĩa được Lang Thần chọn thì địa vị của Nguyễn Chế Nghĩa trong lòng Chu lão liền lập tức có thể so sánh với Nguyễn Hiền, tất nhiên đây là địa vị tương lai của Nguyễn Chế Nghĩa trong trận doanh Lạc Việt Tộc.


"Tiểu Quang, cháu có thể nói rõ tình hình của Cam Ninh một chút hay không?".


Nghiêm Quang nghe câu này hơi nhíu mày một chút, hắn thật ra cũng chẳng hiểu tình hình của Cam Ninh thế nào nhưng hệ thống nói Cam Ninh gặp nguy hiểm, tất nhiên là đúng vì vậy suy nghĩ một chúi rồi nói.


"Ông, cháu thật ra không rõ Cam Ninh hiện nay thế nào, chỉ là Nguyễn Chế Nghĩa nói đại ca của hắn gặp nguy hiểm vì vậy cháu mới mong ông nghĩ cách".


"Theo những gì cháu biết, Cam Ninh sau khi phát hiện Lê Chân a di là người Âu Việt, hắn lại không nắm rõ lực lượng Âu Việt Tộc vì vậy sợ hãi Lê Chân a di sẽ tấn công hắn, hắn liền cho toàn quân rút lui ".


"Quân đội của hắn nhổ trại trong đêm, đến khi Hiền ca cùng Trương sư tiến đến thì đã không còn một bóng người, theo Hiền ca nói... Cam Ninh rất có khả năng hướng về huyện Diễm Độc, về phần hắn hướng về huyện Diễm Độc làm gì... cháu đại khái đoán là hắn muốn công chiếm nơi này ".


"Hiện nay Cam Ninh gặp nguy hiểm, quá nửa hắn bị ngăn cản thậm chí bị vây sát tại thành Diễm Độc".


Nghiêm Quang vừa dứt lời, Chu lão lông mày lại càng cau lại.


Chu lão khác Nghiêm Quang, ông biết Hàn Đương đã xuất quân.

Hàn Đương xuất quân lại thêm việc Cam Ninh gặp nguy hiểm thì sẽ tạo ra một kịch bản cực kỳ đơn giản.


Cam Ninh cường công huyện Diễm Độc nhưng binh lính trong thành kịp làm ra phản ứng, liền đẩy lùi Cam Ninh.


Cam Ninh trong lúc hành quân liền bị thám báo phát hiện, thám báo lập tức cho người báo về Hạ Bì, Chu Trị cũng lập tức phái Hàn Đương đi.


Để nắm chặt thời gian, Hàn Đương trực tiếp dẫn kỵ binh truy sát Cam Ninh.


Nếu Cam Ninh không chiếm được Diễm Độc thì trong điều kiện kỵ binh truy sát... không cần nói cũng biết, Cam Ninh cùng quân đội của hắn hoàn toàn có khả năng bị diệt sát.


Chu lão thực sự khó nghĩ, cứu là phải cứu dù sao việc liên quan đến ‘Thần’ ông sẽ cực kỳ nghiêm túc mà nghĩ kế, tuy nhiên ‘cứu’ thế nào mới là vấn đề.


Muốn cứu Cam Ninh cách tốt nhất là ‘Vây Ngụy Cứu Triệu’, chỉ cần có một nhánh quân tập kích Hạ Bì vậy liền có thể bức Hàn Đương thu quân mà về tuy nhiên cánh quân nào có thể tấn công Hạ Bì?.


Thật ra đúng là có một cánh quân có thể công xuống Hạ Bì nhưng đây là phục bút của Chu lão, không phải vạn bất đắc dĩ ông sẽ không sử dụng phục bút.


Cho dù muốn sử dụng phục bút cũng chẳng hề dễ dàng, đây không phải là thời đại công nghệ thông tin, không phải gọi một cú điện thoại là được, tại cái thời đại này liên lạc với nhau thế nào cũng là một vấn đề lớn.


Bỏ qua cách ‘Vây Ngụy Cứu Triệu ’ thì quả thật không có cách nào dễ dàng cứu được Cam Ninh.


Thứ nhất Chu lão đã mất đi tiên cơ.


Thứ hai trong tay ông không có quân đội.


Cho dù Nguyễn Hiền – Trương Sư – Lê Chân cùng cả thân vệ của nàng tham chiến cũng không có cách thay đổi chiến cuộc, kỵ binh tại thời đại này vẫn là thứ sát thương cực kỳ kinh khủng.


Hiện nay ba người Nguyễn Hiền – Trương Sư – Lê Chân có lẽ cũng đã phát hiện ra Cam Ninh nhưng bằng sự tinh minh của cả ba, tuyệt đối chẳng ra tay để cứu Cam Ninh, cùng lắm chỉ ẩn nấp chờ thời, chọn thời điểm thích hợp đoạt lấy Tôn Sách trong tay Cam Ninh.



Thứ nhất không có quân, thứ hai không có người, Chu lão hai hàng lông mày nhíu thật sâu.


Cách khả quan nhất, chỉ có thể trông cậy vào Cam Ninh, có thể chạy thoát ra được mà thôi, ở tận Hạ Bì xa xôi, Chu lão không có cách nào.


Trong đầu nghĩ đến Cam Ninh, bất chợt Chu lão như nhớ ra gì đó, lập tức quay người đi về bàn lớn.


Thấy cử động của Chu lão, cả Nghiêm Quang cùng phụ thân hắn đều nhìn nhau, trong mắt có ý mừng.


‘Có cách’, đây chính là suy nghĩ của cả hai hiện giờ.



Chu lão ngồi trên bàn lớn, ánh mắt nhìn thẳng vào địa đồ, ngón tay già nua nhẹ di chuyển, sau đó ánh mắt ông càng ngày càng sáng.


"Cách này có thể thành bất quá phải xem Cam Ninh người này có bắt lấy được không ",.


Dứt lời Chu lão hướng ánh mắt về Nghiêm Kiêu.


"Kiêu, muốn cứu Cam Ninh phải nhờ ngươi rồi".



........


Trong lúc Hạ Bì đang nghĩ cách cứu Cam Ninh thì bản thân Cam Ninh tuyệt đối không nhẹ nhàng gì.


Cam Ninh hiện tại bị thương, nếu Nghiêm Quang ở đây, nếu Nghiêm Quang nhìn sử dụng chức năng của hệ thống mà quan sát có thể phát hiện chiến lực của Cam Ninh hiện nay chỉ còn 79.


Võ lực từ 93 một đường hạ xuống 79.


Vết thương của Trương sư và đặc biệt của Hoàng Trung gây ra tuy không đến mức làm Cam Ninh mất mạng nhưng mà ảnh hưởng cũng rất lớn đến bản thân Cam Ninh, hắn hiện nay đánh nhau với Chu Trị có lẽ cũng chỉ ngang sức ngang tài, đừng nói là Hần Đương.



Quân đội của Cam Ninh có cước bộ cũng rất nhanh dù sao bọn họ xuất thân đạo tặc, khả năng bảo mệnh có thể coi là nhất lưu.,


Cả đội chỉ có hai người là Cam Ninh cùng Tiên Vu Đan có ngựa để chạy nhưng mà hai người tốc độ cũng không nhanh, dù sao cũng không thể bỏ rơi đồng đội ở phía sau.



Hai người biết tình hình bọn họ gặp nguy hiểm nhưng kể cả thế nhất định phải bình tĩnh mà nghĩ cách bỏ trốn.


Cam Ninh một tay ôm bụng, hắn tình hình càng ngày càng tệ, hắn biết mình nếu không tìm chỗ nghĩ ngơi chỉ sợ chịu không được đồng thời Cam Ninh trong đầu chỉ có duy nhất một nơi hướng về - Giang Hạ.


Chỉ có ngược về Giang Hạ, dựa vào sông nước Giang Hạ, dựa vào địa lợi Giang Hạ thì mới có thể coi là an toàn.


Thân hình lảo đảo một chút, Cam Ninh khẽ phất tay.


Tiên Vu Đan thấy vậy lập tức lại gần.

"Đại ca, người.. ".


Cam Ninh phất tay, sắc mặt hơi tái đi.


"Tiên Vu, chúng ta về Giang Hạ, sau đó ngươi cho vài anh em liên lạc với Nghĩa, dù sao kế hoạch thất bại nhưng ta vẫn có Tôn Sách, vẫn có cơ hội ".


Tiên Vu Đan nghe vậy liền gật đầu.


Hắn đương nhiên biết bản lĩnh của Nguyễn Chế Nghĩa, loại người văn võ song toàn như hắn ta cho dù ở một mình tại Hạ Bì cũng sẽ không có việc gì.


Lúc này trở về Giang Hạ vẫn là tốt nhất.


Tiên Vu Đan lại hướng ánh mắt về phía trước mặt mình, trên con ngựa của hắn đang có một thiếu niên nằm ngửa ra, thiếu niên này chính là Tôn Sách.


Thật ra Tôn Sách đã phải sớm tỉnh lại nhưng mà Tiên Vu Đan sao có thể để Tôn Sách tỉnh?, trực tiếp dùng thuốc mê bắt hắn ngủ tiếp, Tôn Sách bất tỉnh mới dễ mang hắn di chuyển, mới không sợ lại bị lật thuyền trong mương như trường hợp Nghiêm Quang.


Ngay lúc Tiên Vu Đan đang muốn điều quân ngược theo đường Giang Hạ thì có một thuộc hạ vẻ mặt cắt không còn giọt máu chạy tới.


"Đại ca, tam ca, sau lưng chúng ta có bụi mù... bụi mù rất lớn, chỉ sợ truy binh đuổi theo, A Cẩu nói hắn còn nghe được tiếng đất rung, là kỵ binh, kỵ binh truy sát".


Kẻ này lúc đầu còn nói nhỏ nhưng vì quá sợ hãi trước hai từ ‘kỵ binh’ mà giọng nói có chút lớn, lập tức xung quanh binh sỹ của Cam Ninh đều biến sắc.


Trong lòng bọn họ cũng như bao người khác, trong thời kỳ này, kỵ binh là vô địch.


Cam Ninh nghe xong thân hình lảo đảo suýt ngã ngựa, nếu không phải Tiên Vu Đan dùng một tay đỡ hắn, hắn quả thực ngã xuống.


Tiên Vu Đan cũng một mặt lo lắng, dùng một tay nâng Tôn Sách đang bất tỉnh lên mà nói.


"Đại ca, để ta chặn hậu, ngươi mang tiểu tử này một người một ngựa... rời đi thôi".


Tiên Vu Đan nói xong, lập tức muốn quay đi nào ngờ Cam Ninh đưa tay ra, bắt lấy bả vai hắn.


"Ngu xuẩn, ngươi có thể cản được bao nhiêu kỵ binh?, ngươi nghĩ ta có thể bỏ anh em mà chạy?, ngươi nghĩ ta hiện nay chạy được bao xa? ".


Cam Ninh lúc này đau đến điếng người nhưng càng đau hắn càng phải tỉnh táo.


Càng khó khăn càng phải lạnh lùng.


"Các anh em, kỵ binh mà thôi, cũng không có gì, lập tức tháo khăn trên đầu, nhét vào sau lưng, dùng bất cứ thứ gì nhét vào trong lưng, đảm bảo kẻ địch một chém từ đằng sau còn có thể thở một hơi".


"Ai bị chém nhất định phải nằm xuống giả chết, cấm chỉ kẻ nào được đứng lên".


"Các anh em chưa bị chém thì chạy, lập tức chạy, cố gắng tìm rừng cây, chỉ cần chạy đến nơi có rừng cây liền có thể ngăn cản kỵ binh, chỉ cần bọn chúng xuống ngựa liền có thể cho chúng ta thở dốc một hơi thậm chí giết ngược".


"Về phần anh em giả chết ở đằng sau, kẻ địch chỉ cần rời đi một khoảng đủ xa, lập tức đứng dậy lần theo dấu chúng, nếu thật sự chúng ta tìm được rừng cây, thực sự ép được chúng xuống ngựa, các ngươi liền lo cướp ngựa".


"Lập tức hành động".


"Trời nhất định không tuyệt đường ta, Cẩm Mao Tặc chúng ta tuyệt không chết ở cái đất này".


Theo lời Cam Ninh nói xong, tặc binh xung quanh hô vang trời, sỹ khí lập tức lại kéo đến cực điểm.


Cam Ninh quả không hổ là Cam Ninh.

Chương mới hơn